Dòng người dần vơi đi cho đến khi chỉ còn một nửa số nho sinh, Vương An mới hướng sự chú ý đến một nam tử ở phía xa bên gốc cây anh đào. Hình ảnh nam tử thân hình hơi gầy, thấp bé, khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt trong veo tựa thủy hạnh, lông mày tựa núi xa không đồ mà đen, đôi môi như chu sa không điểm mà đỏ, thân hình tựa như vầng trăng khuyết quả thật là mê người. Là một nam tử trông quả thật có thiếu vài phần khí chất nam nhi.
Vương An bị sững sỡ trước cảnh đẹp ấy ngắm nhìn rất lâu đến ngẩn người, sau khi nhận ra mình đã thất lễ mới dời tầm mắt đi nơi khác. Một lúc sau khi tâm tình đã ổn mới tiến phía trước bắt chuyện với nam nhân trước mặt:
- Công tử xinh đẹp sao ngươi lại ở đây?
...............
Ta là người hiện đại nhìn qua là biết đây là nữ nhân cải trang thành nam nhân rồi. Mặc dù người che giấu kĩ như vậy sao ta cảm thấy vẫn còn xinh đẹp như vậy? Không biết là nữ nhân thì sẽ câu người như thế nào đây. Phần lớn theo tiểu thuyết thì nữ phải cải trang nam vì hoàn cảnh bắt buộc nên ta cũng sẽ không hỏi nhiều. Nếu đã như vậy, hôm nay Vương An công tử tốt bụng ta sẽ giúp cô nương che giấu thân phận trong 1 năm này. Ta thật là lương thiện mà. Hắc...hắc...
Nam nhân trước mặt ấp úng trả lời:
- Ngươi... Ta là nho sinh ở đây không ở đây thì ở đâu.
Nói xong tức giân nhìn người đối diện.
Vương An vui vẻ chọc giận người trước mặt:
- Ngươi xinh đẹp như vậy cũng làm nho sinh được à. Hắc...hắc...
Rồi đưa tay khoắc lấy vai thư sinh xinh đẹp, lôi kéo: " Ta là Vương An nổi tiếng khắp kinh thành, hôm nay chúng ta gặp được nhau cũng là có duyên, hay ngươi với ta cùng huynh đệ bên cạnh cùng nhau ở chung một chỗ được không thư sinh xinh đẹp?"
Người cũng đi hết rồi, phòng cũng chia xong, nếu ngươi không muốn chung phòng với tên đô con lông lá chỉ biết đánh đấm kia thì chỉ có thể ở chung phòng với bọn ta. Vương An ta không muốn ép người quá đáng đâu, ta muốn ngươi tự nguyện.
Thư sinh xinh đẹp khéo léo đáp trả rồi đem tay ta đang khoác trên vai nàng khinh thường bỏ xuống, nói:
- Ta có bạn cùng phòng rồi. Thứ lỗi cho tại hạ.
- Thật vậy sao, ta thấy ngươi nãy giờ chỉ đứng một mình lo nghĩ. Nếu như ngươi phòng rồi thì ta không ép. Nhưng phòng bọn ta ở gian giữa cổng phía Tây nếu như ngươi đổi ý có thể đến, chúng ta luôn chào đón.
Nói xong vỗ lấy vai của nàng như hành động bình thường giữa huynh đệ với nhau, cười vui vẻ, xong quay lưng mang đồ đạc rời đi cùng Dương Hải Triều.