Xuyên Không Đến Sở Quốc Làm Thần Y

Chương 15




" Đáng ghét!!!"

Vương Ngải Lị vừa bước phòng đã oán giận thốt lên, vứt mạnh khăn tay mềm mại xuống đất. Gương mặt nàng lúc này vô cùng khó coi, đôi mày chau lại, mặt tức giận đến chuyển sắc hồng, hai mắt tựa như nảy lửa. Cung nữ Tú Liên bên Mai An cung vừa cùng cung nữ bên thân cận của nàng có lời qua lại trò chuyện, nàng nói đêm qua ở Mai An cung náo nhiệt vô cùng, Bệ hạ cùng chủ tử Mai An cung bái đường thành thân.

" Hai người quả nhiên là loại quan hệ này " - Ngải Lị vô cùng ấm ức, nàng không cam tâm. Vì cái gì, nàng vì Sở Khải Phong đã cố gắng biến mình thành một nữ nhân hoàn hảo, vì hắn mà phô ra hết sự dịu dàng, ấm áp, vì hắn mà bỏ ra mười hai năm chờ đợi. Hắn lại vì một nam nhân mà chối bỏ chân tình của nàng...

" Sở Khải Phong, chàng cư nhiên vì một tầm thường nam nhân mà bỏ mặc ta... "

Vương Ngải Lị khi lần đầu chứng kiến sự gượng gạo mà quân vương đối với nàng, nàng đã nghĩ chỉ cần nàng nhẫn nhịn chờ đợi, ở bên người chăm lo, cùng san sẻ nỗi buồn, người sẽ hồi tâm thật tâm với nàng, nàng đã đợi mười hai năm, vậy đợi thêm ít lâu thì có đáng gì.

Nhưng hơn một tháng rồi nàng không nhận thấy hồi âm tích cực. Hóa ra không phải là nàng không đủ tốt, mà bên cạnh người đã có người thương. Nàng biết nàng là thê tử của vương, không thể tránh cảnh người tam cung lục điện, nhưng người làm chính thê như nàng lại chẳng được ban sủng ái, chỉ đứng bên nhìn phu quân cùng ngoại nhân ân ái, nàng không muốn như vậy!

Cho dù nàng không có được cũng sẽ không để người khác dễ dàng có được. Nàng hiện tại là Hoàng hậu, nam nhân kia dẫu sao cũng chỉ là tiểu thiếp vô thừa nhận, cho dù Bệ hạ có muốn sắc phong cho y, Thái hậu cũng sẽ không để ý có được vị tước cao, nàng vẫn đi trước một bước.

Ngải Lị dần lấy lại bình tĩnh, nét mặt nàng thả lỏng, chầm chậm ngồi xuống ghế, nghĩ đến Mộc Thanh, nụ cười nàng lạnh đi vài phần.

Lúc này, cung nữ bên ngoài khẽ gõ cửa.

" Có chuyện gì?"

" Bẩm Hoàng Hậu nương nương, Thái Hậu cho vời người đến Thọ Ninh cung thỉnh an "

Ngải Lị nghe vậy thì đứng dậy, nhìn lại y phục, quyết định gọi cung nữ vào giúp nàng thay y phục mới và chỉnh lại tóc.

~~~ Thọ Ninh Cung ~~~

Vương Ngải Lị ngồi cạnh Thái hậu, bà dịu dàng cầm lấy tay nàng, giúp nàng đeo lên chiếc vòng ngọc lục được khắc tinh xảo.

" Lị nhi, vòng ngọc này là Mẫu hậu ( ở đây là nói mẹ chồng tức-Thái Hậu đời trước) để lại cho ta, là vật gia truyền đã truyền qua nhiều đời Hoàng hậu, nay ta giao lại cho con. "

" Đa tạ ngươi " nàng cười vui vẻ tiếp nhận bảo vật, đối bà nói.

" Vui vẻ là tốt. Con phải mau chóng sinh cho ta một tôn tử trắng trẻo mập mạp đó "

Nàng khựng lại đôi chút, rồi than vãn rằng:" Mẫu hậu, Lị nhi không phải không muốn, nhưng là... "

Thái Hậu thấy nàng lưỡng lự, liền hỏi:" Con có chuyện gì bận lòng, nói cho ta nghe "

" Mẫu hậu... " thanh âm của nàng kéo dài mang theo sự nũng nịu " Chính là Bệ hạ người chưa từng ghé đến Ninh Thư cung thị tẩm, nên con... "

"... Con yên tâm, chuyện này ta giúp con tìm công đạo "

" Ngươi nói thật sao?" Hai mắt nàng có điểm sáng lên, nói:" Mẫu hậu, người đối với Ngải Lị thật tốt "

Thái hậu dịu dàng vuốt má nàng, tâm thầm nghĩ, đây là bà không tốt, để nàng chịu ấm ức, lần này coi như ra mặt giúp nàng, thế nhưng chuyện ra sao, còn phải nhìn đến Sở Khải Phong.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tại Mai An cung lúc này mới là bình minh, Mộc Thanh khẽ cựa mình tỉnh dậy, phát hiện toàn thân đau nhức, nhớ đến sự việc đêm qua thì mặt đỏ lên, có cảm giác bốc hơi.

Y nhẹ nhàng xoay người bước xuống giường, đi được vài bước lại không nhịn được mà xoa xoa thắt lưng ẩn ẩn đau cùng cái mông đã chịu qua một đêm hành hạ.

Sở Khải Phong vừa tỉnh giấc đã thấy cảnh ái nhân một thân lý kiện y trắng thuần đứng quay lưng hơi khom người, tay xoa lưng than đau, nghe còn có tiếng rên... rỉ nhỏ. Buổi sáng là thời điểm nam nhân dễ "lên" nhất, Sở Khải Phong ăn chay đã lâu, sao có thể kiềm chế được. Hắn khẽ lật chăn, rón rén đến gần Mộc Thanh, dang tay ôm lấy y.

" A, huynh làm gì... " - Mộc Thanh giật mình, né tránh cái ôm.

" Ôm đệ "

Hơi thở của hắn sát bên tai y, khiến Mộc Thanh không khỏi có chút run rẩy. Sau đó thì sự run rẩy của y liền tăng gấp đôi. Mộc Thanh cảm nhận được thứ cứng rắn đang cùng song đồn của y ma sát. Y quay lại, ánh mắt lộ vẻ lo sợ, giọng run run:" Huynh... huynh... "

Sở Khải Phong ngậm lấy môi y ra sức mút lấy vị ngọt, khi tách ra còn kéo theo sợi chỉ bạc ám muội. Hắn trực tiếp nhấc bổng Mộc Thanh, đem y đặt dưới thân:" Thật ngại quá, " tiểu huynh đệ " của ta hiện tại thực phấn chấn, nhờ đệ quản giáo nó một chút... " Hắn đột nhiên ghé sát tai y mà nói " Tiểu nương tử ". Nói rồi tay nhanh chóng mò vào phía trong áo mà vuốt ve.

" A, đợi đã, trời đã sáng rồi, huynh cần thượng triều, Khải Phong.... A "

Hắn chỉ đáp ngắn gọn:" Hôm nay tảo triều "

Sau đó trong phòng lại tràn ngập hương vị ái muội, những âm thanh khiến người đỏ mặt.

Hơn một canh giờ sau mới thấy " tân lang " vẻ mặt phấn chấn ra khỏi phòng, " tân nương " sắc diện mệt mỏi, dáng đi có chút... không bình thường. Từ sau lần đó, Mộc Thanh luôn tránh né cùng Sở Khải Phong đồng sàng, có điều tất cả mọi lần đều không thành công, kết quả thì dĩ nhiên là nằm bẹp dưới thân Sở Khải Phong.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Vương Ngải Lị buồn bã ngồi trong hoa viên, tay bứt những cánh hoa, thả theo dòng nước. Từ ngày nàng cùng Thái hậu hàn huyên đến nay đã nửa tuần trăng, Ninh Thư cung của nàng vẫn cô quạnh, trống vắng. Có lẽ bệ hạ đã sinh ra chán ghét nàng, số lần ghé đến cung nàng cũng ít đến đáng thương. Ngay cả Thái hậu cũng không thể giúp vậy nàng xem ra gặp thêm khó khăn.

" Thái hậu giá đáo... "

Tiếng nói kéo Ngải Lị đang ngẩn người về hiện tại, nàng đứng lên, chỉnh lại y phục, thấy Thái hậu liền hành lễ:" Nhi thần tham kiến mẫu hậu "

Thái hậu đưa tay đỡ nàng:" Lị nhi ngoan, ngồi đi, ta có chuyện muốn nói với con "

Ngải Lị cùng Thái hậu ngồi xuống bàn đá, nàng phân phó cung nữ mang trà hoa hồng cùng bánh quế hoa ra. Thái hậu thưởng một ngụm trà rồi điềm tĩnh nói:" Ta hai ngày tới muốn đến An Xuân Tự cầu phúc, ta nghĩ con đã nhiều ngày ở trong hậu cung, cùng ta xuất cung, con thấy thế nào?"

" Đa tạ mẫu hậu đã để tâm, nhi thần đều theo người "

Thái Hậu ở lại cùng nàng hàn huyên, dạo trong hoa viên. Bà luôn trong tâm trạng mong ngóng điều gì đó, nhưng đã qua giờ Tỵ, vẫn không thấy bóng dáng của hắn. Sở Khải Phong đối với Ngải Lị ngày càng lạnh nhạt, không những nàng buồn, bà cũng lo lắng, thật khó khăn mới có thể khiến hắn có thêm nữ nhân kề bên, nhưng hắn lại lãnh đạm vô tình. Những lúc quá phiền muộn, bà đã từng nghĩ tại sao Mộc Thanh không phải nữ nhân, hoặc để y có thể vì Phong nhi mà hoài thai, như vậy bà sẽ an nhàn hưởng tuổi già. Nhưng lại nhanh chóng gạt đi suy nghĩ bất thành đó.

Vài ngày sau đó, Ngải Lị cùng Thái hậu lên đường hành hương, Mộc Thanh cũng cùng đi. Y khá bất ngờ khi Hoàng hậu lại muốn y cùng đi song vẫn thản nhiên tiếp nhận. Mẫu thân của y thật muốn đi, nhưng người vừa ngã bệnh, không thuận nên y đã để Ngọc nhi ở lại chăm sóc người. Sở Ngọc Hân nàng cảm thấy linh cảm bất an nên đã theo cùng, khiến cho đoàn người đi trở nên đông hơn.

An Xuân tự ở trên một ngọn núi phía Tây cách kinh thành không xa, chỉ đi quá một canh giờ đã lên đến nơi. Vì tự nằm giữa ngọn núi nên xung quanh được bao phủ bởi từng tán cây xanh, hương thơm thiên nhiên trong lành, từng âm thanh vô cùng bình yên, mộc mạc.

Thái hậu ở chính điện của Tự quỳ thành tâm trước tượng Phật quan âm, trước là cầu cho Sở Khải Phong một đời bình an, sau là xin một tôn tử. Ngải Lị quỳ gối bên cạnh, thân hướng Phật nhưng tâm bất hướng Phật, nàng dường như đang bận tâm chuyện khác.

Ra đến ngoài sân tự bà nhìn thấy sư trụ trì đang tới, bà lại gần:" Trụ trì "

Sư trụ trì năm nay đã ngoài sáu mươi niên kỉ, râu đều đã bạc, vẻ mắt phúc hậu, người đáp lời:" Bần tăng tham kiến Thái hậu "

" Đại sư chớ đã lễ "

Thái hậu cùng trụ trì đi dạo trong sân, mắt bà thấy, hôm nay trong tự tựa hồ có chút náo nhiệt hơn so với ngày thường, liền hỏi:" Đại sư, chẳng hay trong tự có sự việc chi bận rộn mà các tiểu tăng lại tấp nập đi lại như vậy "

Ông cười khẽ, nói:" Khiến Thái hậu chê cười rồi, trong tự đang được tu bổ, dọn lại vài căn phòng cũ " ông ngưng một khắc, rồi nói:" Hai ngày trước đột nhiên có rất nhiều tiểu hài tử bị bỏ rơi đặt trước cửa Tự, bần tăng là người tu hành, sao có làm thể ngơ, trong Tự phòng trống không nhiều, lại chật hẹp, vừa rồi các tiểu tăng là đang thu xếp phòng cho những hài tử kia "

Thái hậu cười dịu dàng, từ khi bà còn là Hoàng hậu đã thường xuyên đến đây để cầu phúc, tịnh tâm, bà cũng hiểu Đại sư là người vô cùng nhân ái:" Đại sư lòng dạ bồ tát, quả thật đáng quý. Ta cũng muốn góp chút lòng thành, sau khi hồi cung, ta sẽ lệnh người đưa đến gạo cùng rau củ "

" Đa tạ Thái hậu "

Đại sư nhìn Thái hậu, người hỏi:" Thái hậu, người lần này đến Tự ngoài cầu phúc, phải chăng còn có điều bận lòng?"

Thái hậu không thấy ngạc nhiên, bà quả thật gần đây đã có nhiều thêm những nếp nhăn dưới khóe mắt.

" Không giấu đại sư, Phong nhi đã đăng cơ nhiều năm, nhưng chưa có lấy một tôn tử để nối dõi "

Vị đại sư ngẩng mặt suy nghĩ, rồi điềm đạm đáp:" Hoàng thượng là người anh minh, bần tăng đoán không phải sức khỏe người có vấn đề, mà từ trong tâm. Người phải chăng đã có người trong lòng?"

"..."

" Bần tăng đoán, có phải là vị công tử hôm nay cùng người đến Tự?"

"... Thật không thể qua mắt đại sư "

" Thái hậu, bần tăng có lời này, nói ra mong người không trách phạt "

" Đại sư cứ nói "

" Chuyện nhân duyên nếu cưỡng ép sẽ không ra trái ngọt, hoàng thượng cùng hoàng hậu cho người một tôn tử, nhưng hoàng thượng sẽ không cho hoàng hậu tình cảm chân thành, còn có vị công tử kia sẽ không nhận được tình cảm trọn vẹn "

"..."

Thái hậu ngồi trên kiệu hồi cung, trong tâm cứ suy nghĩ về câu nói khi nãy của đại sư, vừa rồi bà không trả lời, cũng không thể trả lời. Xưa nay chân tình hoàng đế không phải là chưa từng có, vậy họ cũng từng ở trong tình cảnh đối đầu đại thần, bảo hộ người thương đi! Nhưng nếu là vua, họ phải vì giang sơn, sau cùng vẫn để người thương chịu cảnh chung nam nhân.

Lời đại sư nói không phải không có lý, nhưng bà không biết nên giải quyết thế nào, nếu như để Khải Phong hạnh phúc cùng người hắn yêu, hắn có thể sẽ mất giang sơn. Nhưng để hắn làm tròn nghĩ vụ của bậc đến vương, hắn sẽ mất đi trái tim của Mộc Thanh.

Thái hậu phiền não suy tư, bỗng nhiên kiệu dừng lại, bên ngoài có tiếng động lớn. Bà mở tấm vải, hỏi cung nữ:" Có chuyện gì vậy?"

Uyển Dung nét mặt lộ rõ sự lo sợ, nói:" Thái hậu, phía có một đám người vận hắc y, sợ rằng là cướp, người hãy ngồi trong kiệu, nô tỳ lo ngại bọn họ tổn thương đến người "

Thái hậu bất an ngồi trong kiệu, cố nghe ngóng sự việc bên ngoài.

Trương thị vệ rút kiếm, đối đám hắc y nhân nói lớn:" Các người là ai? Chặn đường chúng ta là có ý gì?"

Tên đứng đầu hung hăng đáp trả:" Nhiều lời, ông nội ngươi hôm nay là muốn lấy mạng lão bà phía sau "

Sau đó liền xông đến, cùng nhóm thị vệ ẩu đả một trận. Điều mà Trương thị vệ không ngờ chính là đám hắc y nhân không hiểu vì sao ngày càng xuất hiện đông, hắn thất thế, đành lôi thôi một người đến kiệu Thái hậu, nói với bà:" Thái hậu, ở đây rất nguy hiểm, hạ thần hiện tại đưa người đến nơi khác, người mau rời kiệu "

" Được " - Thái hậu nhanh chóng bước xuống kiệu, tình cảnh bên ngoài rất hỗn loạn, xác người ngổn ngang khiến bà không khỏi sợ hãi. Sau đó bà nhớ đến Ngải Lị, liền gọi:" Lị nhi, hoàng hậu đâu "

" Mẫu hậu " - Ngải lị từ phía kiệu chạy đến bên bà, khóe mắt vương lệ, hẳn là đã bị dọa sợ.

Lúc này Mộc Thanh cũng chạy lại, y đỡ Thái hậu đang run rẩy tìm đường chạy thoát. Trong đám thích khách có người nhìn thấy liền một đao vung đến phía Ngải Lị mà chém, khiến nàng sợ hãi:" A..."

Trương thị vệ thân thủ nhanh nhạy, đưa kiếm chặn đao giúp nàng thoát nguy. Ngải Lị tránh được lưỡi đao sinh tử, thở phào vuốt ngực. Nàng ngẩng mặt lên thấy một cảnh Mộc Thanh đang đỡ Thái hậu bước qua bụi cây, mắt lộ ra sự chán ghét.

" Tiện nhân đáng chết,còn muốn giở trò lấy lòng Mẫu hậu "

Nàng nhìn đến kiệu bên cạnh y, rồi đột nhiên lao đến, đụng mạnh vào người y.

" Đừng giết ta "

Mộc Thanh không kịp né tránh liền bị nàng tông đến mất thăng bằng, người va vào kiệu, khiến kiệu lớn đổ ập lên người.

"A..."

" Mộc công tử "

" Mộc Thanh "

Một tiếng gọi là của Trương thị vệ, hắn trước khi đi đã được Sở Khải Phong ủy thác, dặn dò đặc biệt phải quan tâm đến Mộc Thanh, thấy y gặp chuyện, hắn lập tức chạy tới.

Tiếng còn lại là của Thái hậu, bà đối với Mộc Thanh không phải là có ác cảm, nếu như y không cùng với Sở Khải Phong, bà chắc chắn nhận y làm nghĩa tử.

Mộc Thanh khẽ kêu một tiếng, khi nãy kiệu đổ, y đã lấy tay đỡ cho thân, khiến cho cổ tay xuất hiện vết máu và bầm tím, trán cũng đụng, xuất hiện vết rách đổ máu.

Trương thị vệ đỡ y dậy, cõng y cùng Thái hậu chạy thật xa nơi hỗn loạn. Chạy được một lúc, bọn họ dừng chân tại một ngôi miếu hoang đổ nát. Hắn thả y xuống, lo lắng hỏi:" Mộc công tử, người cảm thấy thế nào?"

Mộc Thanh cười trấn an hắn, nói:" Ta không sao, cảm tạ người "

Vương Ngải Lị thấy Thái hậu từ nãy vẫn luôn nhìn Mộc Thanh, ánh mắt bà lộ rõ sự quan tâm, nàng không vui, liền hướng bà làm nũng:" Mẫu hậu, khi nãy Lị nhi thật sự rất sợ "

Thái hậu nhìn nàng, nói:" Ngoan, đã qua rồi "

Mộc Thanh đứng dậy, muốn ra ngoài, Trương thị vệ liền ngăn:" Công tử, người muốn đi đâu?"

"Ra ngoài tìm thảo mộc "

" Ta đi cùng người, nơi này hiện tại không an toàn "

" Được "

Một lát sau, y trở về, Mộc Thanh đưa cho Ngải Lị ít lá cây, nói nàng vò nát rồi xoa vào vết bầm trên tay, Ngải Lị hời hợt nhận lấy. Bỗng nhiên, Thái hậu thốt lên:" Hân nhi, Hân nhi đâu rồi?"

Trương thị vệ giật mình nhận ra, hắn đã bỏ quên Ngọc Hân công chúa.

Ở một con đường mòn nào đó, Tố nhi vất vả cõng Sở Ngọc Hân trên vai, cố gắng bước nhanh xuống chân núi. Khi nãy Ngọc Hân cùng đám thích khách ẩu đả, đã bị thương, nàng dưới sự bảo hộ của một viên thị vệ đã nhanh chóng cõng Ngọc Hân xuống núi cầu cứu viện. Sở Ngọc Hân so với Tố nhi nặng hơn, trán nàng đã đổ lớp mồ hôi. Tố nhi nghe bên tai tiếng của Ngọc Hân kêu đau, liền an ủi:" Công chúa, sắp đến nơi rồi, người ráng chịu một chút, xuống núi em sẽ đưa người đi tìm đại phu "

Gần ra khỏi khu rừng, chân của Tố nhi đã mỏi nhừ, nàng bất cẩn vấp phải đá nhô, vấp ngã rất đau, nhưng bản thân nàng không để tâm, chỉ lo lắng cho người phía trên lưng đã được nàng dùng thân chắn đỡ. Tố nhi nhìn sắc mặt Ngọc Hân chuyển xám, lo lắng đến bật khóc:" Công chúa, người sao rồi, đừng dọa em, công chúa!!! "

Cách đó một đoạn không xa, có một nam nhân thân vận áo quan và một thị vệ bên cạnh. Nam nhân nghe thấy tiếng khóc thì tò mò đi đến, nhìn thấy Tố nhi đang ôm Sở Ngọc Hân khóc, y ngạc nhiên.

" Công chúa "