Xuyên Không Có Gì Thú Vị Đâu?

Chương 15: Gặp gỡ lưu tĩnh văn




Nàng cứ thế xách váy chạy, lúc đến nơi thì đã thấy tên cướp ấy bị một người một tay vịn chặt gáy, tay còn lại khoá chặt hai tay tên cướp ra đằng sau. Nàng chạy tới vừa vặn đối diện với họ.

Tên cướp kia hoá ra lại chỉ là một cậu bé tầm tám, chín tuổi, quần áo rách nát tả tơi nhưng mặt mũi lại khá sáng sủa, sạch sẽ.

Nàng nhíu mày nhìn cậu bé, cảm thấy có chút bất đắc dĩ cùng đau lòng. Lại nhìn đến nam tử kia, không khỏi ngỡ nàng.

Đôi mắt sáng ngời, rất có thần, ngũ quan đẹp đẽ, đường nét rõ ràng. Tuy đôi mày kiếm kia rất sắc bén nhưng thần thái của chàng lại khá ôn hoà, khiến người khác dễ chịu.

Cũng tại giây phút đó, nàng chấn động.

Những mảnh ký ức rời rạc đột nhiên xuất hiện, nhưng hình ảnh quá mơ hồ và lung tung, khiến nàng không tài nào nhớ ra được chàng là ai. Nhưng nàng biết một điều, người này không khiến nàng ác cảm.

Cho tới hiện giờ, nàng đã gặp được kha khá mỹ nam tử cổ đại. Hoặc là nói, nhan sắc nam nhân thời xưa rất hợp gu của nàng nha. Có điều, những người ấy ít nhiều cũng có liên quan đến nữ chính Triệu Lộ Khiết.

Có lẽ do không tìm ra chút liên quan gì giữa người này với nữ chính nên nàng mới không bài xích chàng chăng?

“Tiểu thư, túi tiền của nàng.” Một giọng trầm trầm dễ nghe vang lên, tuy không có chút nào là khó chịu nhưng giọng điệu đều đều nghe có vẻ khá xa cách.

“Đa tạ công tử. Nếu không ngại, có thể cho ta biết cao danh quý tánh của công tử để ta dễ bề báo đáp không?” Ôm chút lòng riêng, Chu Nghiên Vũ nhẹ nhàng hỏi chuyện.

“Làm việc thiện không mong báo đáp, tiểu thư không cần khách khí. Nếu không có việc gì, tại hạ xin phép đi trước.” Chắp tay một cái theo phép lịch sự xong, chàng liền quay người đi thẳng không chút do dự.

Hảo soái a! Không hiểu sao mấy nam nhân như vậy thực mang lại cảm giác kích thích.



“Tiểu thư, vậy đứa bé này phải làm sao?” Một hộ vệ nói. Bọn họ cũng đã đuổi tới kịp, sau khi chàng trai kia rời đi thì liền tiến tới giữ cậu bé ăn cắp lại.

Nàng nghe vậy thì tiến vài bước đến chỗ đứa trẻ, nhìn chăm chú vẻ mặt chột dạ cùng xấu hổ của nó. Thật may, cũng không phải là hết thuốc chữa!

Nàng vỗ hai cái lên bàn tay lấm lem đất cát của cậu bé kia: “A hai cái tay hư, tay xinh xắn như vậy mà lại đi ăn cắp đồ của tỷ nha. Thật xấu nha …”

“Ta … ta …” Thằng bé ấp úng, rụt rụt tay lại giấu sau lưng.

“Ăn cắp vặt là xấu lắm. Tỷ tỷ sẽ đưa ngươi lên quan nha để trừng phạt ngươi, phụ mẫu ngươi lúc đó biết được cũng sẽ đánh đòn ngươi thật đau nha.” Nàng cúi người xuống, giả vờ hăm doạ đứa bé kia.

Nhưng ai ngờ, đứa bé nghe đến đây liền không nhịn được khóc toáng lên: “Hức, ta biết … ăn cắp là xấu, hức hức, cha nương cũng sẽ không cho ta ăn cắp. Nếu cha nương còn, nhất định cha sẽ đánh đòn ta thật đau, nương sẽ dịu dàng đứng một bên khuyên nhủ cha rồi sau đó sẽ bôi thuốc cho ta. Nhưng, hức, nhưng giờ không còn ai đánh mắng ta nữa rồi, không còn ai chăm sóc bọn ta nữa rồi. Muội muội còn quá nhỏ, nếu không kiếm chút bạc thì muội muội sẽ lại phải chịu đói mất. Ta biết sai rồi, hức, tỷ tỷ đừng giải ta lên quan mà. Ta mà bị bắt thì … thì muội muội phải làm sao đây. Hức hức …”

Vốn Chu Nghiên Vũ cũng chỉ muốn doạ thằng bé một chút thôi, không có ý định làm thật, nhưng nhìn thằng bé khóc thảm thương như vậy thì nàng cũng không khỏi xót xa.

Nàng khuỵu gối xuống, lấy khăn tay bên mình nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên gương mặt cậu, dịu giọng dỗ: “Được rồi, được rồi, ngoan. Tỷ tỷ hiểu rồi, tỷ sẽ không cho người bắt ngươi đâu, ngươi đừng khóc nữa nha. Thân là nam nhi, đã lớn vậy rồi còn khóc nhè thì làm sao che chở cho muội muội đây hả?”

Cậu bé kia nghe vậy thì liền vươn tay lau lau dụi dụi gương mặt, động tác trẻ con ngây ngô khiến nàng không nhịn được bật cười.

Gió mát xua đi cái nóng lúc trưa chiều, theo động tác đứng lên của nàng mà vờn nhẹ lên làn vải sa mỏng manh kia.

Cậu bé thấp hơn nàng, vừa vặn trông thấy dung mạo của nàng vì mũ sa phấp phới mà lộ ra.

“Tỷ tỷ thật xinh đẹp …”



Giọng điệu non nớt khiến nàng phì cười: “Đừng có mà nịnh bợ nhé.”

“Ọc ọc ọc”

Tiếng động mà ai cũng biết là gì này vang lên, cậu bé ngại ngùng túm túm vạt áo cũ sờn, rách nát.

Chu Nghiên Vũ thấy vậy thì cười lớn: “Được rồi, giờ cũng khá trễ rồi. Tỷ tỷ dắt ngươi đi ăn trưa có chịu không?”

“Nhưng … nhưng muội muội cũng chưa được ăn.” Đôi mắt long lanh có vẻ rất thèm khát, nhưng rồi cậu bé lại cắn cắn môi, đắn đo nói.

“Tiểu tử à, ngươi sao phải lo chứ. Hôm nay tiểu thư nhất định để huynh muội các ngươi ăn no có được không?” Xán nhi bên cạnh nghe vậy thì cười cười nói với cậu bé.

Tính ra, nàng và Xán nhi hiện giờ là trạc tuổi nhau, cũng tầm mười bốn, không lớn hơn bao nhiêu so với cậu nhóc kia. Nhưng tuổi thực của nàng đã hơn hai mươi, nên trong mắt nàng tên nhóc đó vẫn là một tiểu hài tử.

Đoàn người quay đầu rời đi. Những cơn gió trưa nghịch ngợm vẫn không quên đùa giỡn, như đang nhắc nhở người ta rằng tiết trời hiện tại vẫn là đầu đông, dù có là buổi trưa đầy nắng thì vẫn có gió lạnh mơn trớn.

Cũng trong lúc này, Lưu Tĩnh Văn cũng quay trở lại, vô tình trông thấy một bên sườn mặt lộ ra của Chu Nghiên Vũ đằng xa xa. Chính là nàng, người ở trong xe ngựa hôm đó!

Chàng đã rời đi được một đoạn rồi nhưng vẫn không yên lòng lắm. Chàng nhìn ra được thằng bé kia không hẳn là xấu, hơn nữa thằng bé cũng còn nhỏ dại.

Người quyền quý trước giờ đối đãi với người đối nghịch với mình vô cùng cay nghiệt, chàng lo … lo nàng sẽ nặng tay với thằng bé nên định quay lại cầu tình thử một lần, xin nàng giao cậu bé cho hắn định đoạt.

Ai ngờ, khi trở lại lại nhìn thấy được bóng dáng người con gái chàng đã nghĩ đến suốt vài ngày qua.