Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

Chương 194




Người điều khiển xe thú lớn tiếng quát mắng: " Các ngươi muốn chết à? Còn không mau tránh đường? "

Ma Quân khẽ nhíu mày, những cô gái này đại đa số đều có tu vi không cao, lấy tốc độ của bọn họ chắc chắn sẽ không tránh kịp.

" Không tránh có đúng không? Lát nữa có bị làm sao thì đừng trách ta không cảnh cáo trước! "

Tên sa phu ngang ngược kia không hề cố gắng đều khiển yêu thú kéo xe tránh khỏi bọn họ mà ngược lại còn quất thêm roi, thúc giục yêu thú làm cho yêu thú càng tăng thêm tốc độ.

Tại khoảng khắc tất cả các cô gái trẻ vây quanh Ma Quân đều nghĩ phen này mình xong rồi nào ngờ ' leng keng ' một tiếng, khi các nàng ngẩng đầu lên đã phát hiện cả yêu thú kéo xe lẫn người điều khiển xe không biết từ lúc nào đã một phân thành hai nửa.

Chiếc xe thuận theo đà lao nhanh tới lại bị Ma Quân dùng một chân cản lại khiến cho tên béo ở trong xe bắn bổ nhào về phía trước, lăn mấy vòng trên mặt đất, toàn thân dính đầy bụi bẩn.

Đám thiếu nữ còn đang muốn tung hô, khen Ma Quân bá khí thì đột nhiên phát hiện ra thân hình của Ma Quân đã không còn thấy đâu nữa.

Còn tên béo vừa từ trong xe ngã ra thì vừa ổn định thân hình, đang muốn quát mắng kẻ nào to gan đến vậy thì hình lình phát hiện có một cậu thiếu niên cầm kiếm đang lạnh lẽo nhìn xuống mình.

Phập!

Mũi kiếm sắc bén đâm xuống nền đá trải đường, không biết vô tình hay cố ý mà một đường kiếm này khiến cho mấy sợ tóc mai của tên béo bị cắt đứt.

Ma Quân lạnh lùng nói: " Lần sau đi đường thì nhớ mở to mắt ra nếu không có ngày mạng của ngươi sẽ giống như những sợi tóc này. "

Tên béo sợ đến mức toàn thân run rẩy, đũng quần ướt sũng một mảng: " Ngươi... ngươi không thể giết ta... ta là... "

Còn chưa nói hết đã bị Ma Quân cắt đứt: " Mặc kệ ngươi có thân phận gì, nếu còn có lần sau ta chắc chắn lấy mạng ngươi. "

Nói xong mặc kệ tên béo này còn đang lôi ra một đống bối phận, thân hình của Ma Quân thoắt một cái biến mất trên đường phố.

Hắn không biết được là từ đầu đến cuối sự việc đều bị hai người một nam, một nữ ngồi uống trà ở Thính Phong Các nhìn thấy.

Thiếu niên nói: " Muội muội, kẻ này tu vi không cao nhưng thân thủ không tồi, nếu có thể chiêu mộ về làm vệ sĩ cho muội thì chuyến đi đến Quận Đông Âu sẽ an toàn hơn rất nhiều. "

" Thế này đi, ta sai người đến cho hắn một cái giá. "

— QUẢNG CÁO —

Thiếu nữ nhìn vào trong chén trà ở trong tay, nói: " Người đều có chí riêng, người này chưa chắc đã cần tiền. "

Nói xong, nàng đứng dậy dẫn theo một đám thuộc hạ đi theo phương hướng, cũng là hướng mà Ma Quân đi ban nãy.

..........

Ma Quân hồn nhiên không biết mình đã bị chú ý tới, đang mò mẫm đi tìm nhà trọ thì bắt gặp một bé gái mặt mũi lem nhem đang đeo khăn tang ngồi ở vệ đường, phía sau cô là một thi thể đã được tấm chiếu rách cuốn lại.

Để ý thấy tấm biển bên cạnh ghi mấy chữ " Bán thân lấy tiền chôn mẹ " hắn liền đi đến hỏi thăm: " Cô bé, em năm nay bao nhiêu tuổi rồi? "

Cô bé thấy rốt cuộc cũng có người để ý đến mình, mừng rỡ đáp lại: " Thưa công tử, năm nay tiểu nữ đã mười tuổi. Nhưng xin công tử cứ yên tâm, nhìn tiểu nữ nhỏ bé thế này thôi nhưng có thể làm rất nhiều chuyện. Giặt giũ, quét dọn, bổ củi, bê đồ nặng mọi thứ tiểu nữ đều có thể làm được. "

" Chỉ xin công tử cho chút tiền đề tiểu nữ có thể an táng mẫu thân. "

Cô bé giống như sợ rằng nếu mình không nói thật nhanh thì sẽ không còn cơ hội nữa cho nên liền một mạch kể ra những thứ mà mình có thể làm được hi vọng đối phương sẽ mua mình. Nhưng khi nói đến một câu nói cuối cùng, cô bé lại không kìm được sự mất mát, nước mắt cứ chảy ra trong khi mình còn cố gắng bảo trì nụ cười.

Ma Quân cũng từng trải qua nỗi đau mất mẹ khi còn nhỏ cho nên nổi lên lòng đồng cảm, trái tim nhói đau. Hắn cũng cố gắng để cho sự đau thương của mình biểu lộ ra bên ngoài, vươn tay ra xoa đầu cô bé nói: " Ngươi đợi ta một chút. "

Cô bé nghe vậy thì vô cùng sợ hãi, vội bám lấy vạt áo của Ma Quân, cầu xin nói: " Công tử, tiểu nữ quả thực làm được rất nhiều việc mà. "

Nàng làm như thế là bởi vì trong mấy ngày vừa rồi đã có không ít người nói lời tương tự nhưng cuối cùng đợi mãi, đợi mãi chẳng thấy quay lại nữa.

Ma Quân đoán ra cô bé đang lo sợ điều gì, lấy ra một thỏi bạc trắng đưa cho nàng, an ủi: " Yên tâm, ta nhất định sẽ quay lại. "

" Nếu như ta không quay lại, em cũng có thể lấy số tiền này đi an táng cho mẹ mà. "

Cô bé thấy vậy mới nín khóc, ánh mắt ngây thơ nhìn người thiếu niên tốt bụng.

Có lẽ ông trời rốt cuộc đã hiểu cho tấm lòng hiếu thảo của cô cho nên đã phái tiên nhân xuống trợ giúp.

Không sai, trong mắt của cô bé mười tuổi này Ma Quân chính là tiên nhân hàng lâm, thực hiện mong ước những ngày này của cô đó là an táng cho mẫu thân được đàng hoàng.

Ma Quân đi thẳng đến một cửa tiệm bán quan tài, chọn mua một bộ tốt nhất nhưng khi quay trở về lại phát hiện ra cô bé đáng thương kia đang bị một đám ăn mày khác đánh đập.

— QUẢNG CÁO —

" May giao tiền ra đây, nếu không đánh chết ngươi! "

Cô bé ôm lấy thỏi bạc vào trong lòng, thân hình nhỏ bé cuộn lại bảo vệ lấy số tiền khó khăn lắm mình mới có được này, mặc cho chịu sự đánh đập vẫn luôn mở miệng cầu xin: " Cầu xin các ngươi đừng cướp tiền của ta mà, van xin các ngươi mà. "

" Nương ta đã chết mấy ngày rồi, nếu không được an táng nữa sẽ không được địa phủ chấp nhận, không được đầu thai mất hu hu.... "

Nhưng những tên ăn mày kia nào quan tâm đến chuyện này, mẫu thân nàng có chết từ bao giờ, có được đầu thai hay không thì liên quan gì đến bọn hắn. Bọn hắn chỉ cần biết một thỏi bạc kia có thể giúp bọn ăn được ăn no trong khoảng thời gian dài cho nên nhất định phải cướp lấy.

Cô bé vốn đã nhịn đói nhiều ngày, thân thể suy nhược đến cực độ nay lại bị một đám thanh thiếu niên trưởng thành toàn lực đánh đập làm sao chịu nổi.

Trong lúc tuyệt vọng, nàng lấy hết chút sức lực cuối cùng hét lên: " Thần tiên ca ca xin hãy cứu ta! "

Nàng không ngờ tới một câu này vừa hô xong thì một bóng lưng cao lớn xuất hiện ngay trước tầm mắt, hắc y tung bay theo gió, một giọt máu thuận theo mũi kiếm nhỏ xuống. Hình ảnh này tựa như tử thần giáng thế nhưng lại không phải tử thần của cô bé mà chính là người đến lấy mạng của đám ăn mày kia.

" Em không sao chứ? "

Ma Quân đầy áy náy cúi người xuống kiểm tra những vết thương trên người cô bé, sớm biết như vậy hắn sẽ mang cô bé theo. Nhưng thi thể của mẫu thân cô bé đã bắt đầu có dấu hiệu mục rữa, hắn không dám mang theo khắp phố.

Với lại ai nghĩ vừa rời đi có mấy phút, nơi này lại xảy ra chuyện được.

May mắn hắn không đến muộn, nếu không có lẽ hắn sẽ ân hận cả đời mất.

Cô bé mặc dù trên gương mặt đã có vài vết xước, thân thể truyền đến cảm giác đau nhức nhưng khi nhìn thấy Ma Quân vẫn nở nụ cười rạng ngời: " Ta biết thần tiên ca ca chắc chắn sẽ đến cứu ta mà... "

Nói còn chưa xong thì người đã hôn mê bất tỉnh.

Ma Quân có chút bối rối, vội đem thi thể của mẹ cô bé chuyển vào trong quan tài sau đó thu vào trong nhẫn trữ vật, hai tay ôm lấy cô bé chạy đi tìm thầy thuốc.

Hắn tuy biết luyện đan nhưng trên phương diện y thuật thì lại mù tịt, cô bé lại chỉ là phàm nhân, đan dược của người tu luyện hoàn toàn không dùng được.

Người tu luyện hiếm khi bị bệnh, thương thế gãy tay gãy chân thì uống đan dược là khỏi, còn phàm nhân gặp sự cố thì chỉ có thể tìm thầy thuốc.

Khó ở chỗ nơi này là một thế giới người người tu luyện cho nên hiếm tìm được thầy thuốc chữa bệnh cho phàm nhân. Ma Quân mang cô bé chạy qua mấy con phố đều không tìm thấy vị thầy thuốc nào, cảm nhận hơi thở của cô bé đang ngày càng mong manh khiến hắn lại càng sốt ruột.

— QUẢNG CÁO —

Đang lúc không biết phải làm sao cả thì hắn gặp một người thiếu nữ, đối phương chỉ bảo với hắn một câu: " Từ đây đi thẳng về phía Tây, đến một chỗ ngã ba thì rẽ trái, đếm đến con ngõ thứ bảy thì rẽ vào, cuối ngõ có một thầy thuốc giỏi. "

Ma Quân chẳng suy nghĩ nhiều, chạy theo lời mách bảo vừa rồi, quả thật phát hiện có một cửa tiệm treo lên tấm bảng " Thuốc Gia Truyền Đảm Bảo Khỏi Bệnh ". Hắn vội đạp cửa xông vào: " Thầy thuốc, mau chóng cứu người! "

Hành động này dọa cho ông lão chủ tiệm đang ngồi xem sách người lớn giật nảy mình ngã đập mặt xuống đất, rụng mất hai cái răng.

" Răng của ta a! Đã ít còn bị rụng thêm hai cái, cuộc đời sau này của ta còn gặm thịt gà thế quái nào được a hu hu. "

Bàn tay nắm lấy hai cái răng của mình, ông lão bi phẫn quát: " Thằng điên nào đến gây chuyện thế? "

Ma Quân: "... "

Ta nói ta không cố ý ngươi tin không?

Nhưng tình thế quá cấp bách hắn cũng không tiện giải thích nhiều, đem cô bé đặt ở trên giường bệnh nói: " Cầu xin ngài cứu con bé. "

Lão thầy thuốc vừa bị gãy mất hai cái răng, nào có tâm tình chữa bệnh, trực tiếp từ chối: " Không chữa! "

Ma Quân hơi nhíu mày, khó lắm mời tìm được chỗ này nào có đạo lý từ bỏ được. Thế là hắn lấy ra một bọc vải nhỏ, bên trong có mười viên hạ phẩm linh thạch nói: " Vẫn mong ngài suy nhĩ lại. "

Ông lão thấy hạ phẩm linh thạch thì hai mắt sáng lên, đem túi linh thạch cất vào trong ống tay áo, nói: " Được rồi, nể tình ngươi không cố ý làm lão phu bị gãy răng lại thêm người xưa có câu nói ' Lương y như phụ mẫu ' cho nên lão sẽ chữa cho con bé. "

Ma Quân: "... "

Nếu như không vừa nhìn thây ngươi đem túi linh thạch cất nhanh như vậy, ta cũng kém chút tin.