Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

Chương 167




Trương Nam giận tím mặt lại, mắng: " Chu Hồng Điệp, ông đây sợ ngươi chắc ! "

Trương Nam cùng với Chu Hồng Điệp lại chiến thành một đoàn, trong chớp mắt giao thủ mấy chục chiêu bất phân thắng bại.

Đứng trước nguy cơ tứ phía, Trần Minh Quân chẳng còn suy nghĩ nhiều nữa, điên cuồng chiến đấu. Từ trên cao nhìn xuống, hắn lúc này tựa như đang nhảy múa, hắn đi tới đâu đệ tử của Hợp Hoan Tông ngã xuống đến đấy.

Quân số Hợp Hoan Tông vốn nhiều gấp hai, gấp ba lần La Sát Diện nhưng chỉ trong chốc lát cục diện đã ở vào thế cân bằng.

" Tiểu tử này rốt cuộc dùng bộ pháp gì, tại sao lại huyền diệu như thế ? "

" Mỗi một bước quỹ tích đều không tuân theo quy luật nhưng lại ẩn chứa mối liên kết huyền diệu. "

" Cao thủ ! "

Trần Minh Quân nghe đám người Hợp Hoan Tông thán phục bộ pháp của mình, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Lúc này hắn đã không còn sử dụng Bộ Bộ Sinh Liên, thay vào đó là Đạp Tuyết Tầm Mai Bộ!

Đây là một môn bộ pháp thượng thừa, kiếp trước do Trần Minh Quân dựa theo võ công của môn phái Tiêu Dao trong một trò chơi để làm tư liệu.

Theo như trong bộ tiểu thuyết Trần Minh Quân từng viết, nguồn gốc của Đạp Tuyết Tầm Mai Bộ bắt nguồn từ một vị võ giả đỉnh cao đại lục. Người này bởi vì muốn trị khỏi bệnh cho thê thử của mình cho nên đã mạo hiểm đi đến Cực Hàn, leo lên núi Thiên Tuyết để tìm kiếm Tuyết Mai vạn năm.

Trải qua muôn trùng nguy hiểm, vô số lần kém chút mất mạng, hắn rốt cuộc leo lên đỉnh Thiên Tuyết Sơn.

Cứ ngỡ hái được Tuyết Mai vạn năm đã là chuyện trong tầm tay, nào ngờ cây tuyết mai lại quá quỷ dị, gốc cây không bám trên mặt đất mà mọc lơ lửng trên không trung.

Lại thêm xung quanh cây Tuyết Mai có vô số đao phong bảo vệ, muốn hái được khó lại càng thêm khó.

Thông qua vô số lần thất bại, người cường giả kia rốt cuộc nhìn ra được một con đường có thể thành công đó là phải dùng tốc độ thật nhanh, thậm chí phải nhanh hơn cả tốc độ di chuyển của những đao phong kia.

Mãi cho đến một ngày, hắn rốt cuộc tự mình sáng tạo ra môn bộ pháp khiến cho tốc độ vượt xa cực hạn, lại có thể khiến thân thể nhẹ nhõm. Dẫm lên từng bông tuyết đang rơi xuống, tránh thoát vô số đao phong tấn công không theo quỹ tích, thành công hái được Tuyết Mai Hoa.

Bây giờ ngẫm nghĩ lại, Trần Minh Quân ầm thầm thở dài.

Lúc trước rảnh, nghĩ ra môn bộ pháp này cùng một đoạn cố sự chơi chơi thôi ai dè hôm nay thật cần đến !

Chém giết không bao lâu, người Hợp Hoan Tông bại thế đã định. Trương Nam cũng không phải mãng phu, thấy tình thế không tốt liền ra lệnh lui quân.

La Sát Điện dành được thắng lợi một cách không tưởng, người nào người nấy cũng đều hoan hô, ăn mừng chiến thắng.

Chu Hồng Điệp bay tới chỗ đám đệ tử La Sát Điện tụ tập, cười khanh khách, nói: " Thật không ngờ lần này chúng ta lại có thu hoạch ngoài ý muốn. "

Tên nam đệ tử La Sát Điện lúc trước phụ trách ghi danh đi đến bên cạnh Chu Hồng Điệp, bẩm báo: " Phân bộ trưởng, những người kia hơn phân nửa đã bị giết chết, một số khác thì bỏ chạy thành công rồi. Chúng ta có truy bắt không ? "

" Đám người kia " ba chữ tự nhiên không dùng để ám chỉ đệ tử hai tông, mà dùng để nói đến những người mới đến ghi danh.

Chu Hồng Điệp phất phất tay, nói: " Bỏ đi, bỏ đi. "

" Bọn họ chạy trốn thực ra cũng chỉ đang tự mình đánh mất cơ duyên của mình thôi. "

Dừng một chút, nàng đi đến trước những người còn lại, nói: " Các ngươi yên tâm, tuy chúng ta không phải Hợp Hoan Tông nhưng gọi các ngươi đến báo danh, mục đích chân chính đúng là cho các ngươi gia nhập. "

" Hơn nữa các ngươi nên cảm thấy may mắn bởi vì đến Hợp Hoan Tông, lấy tư chất của các ngươi chỉ có đường đi làm lô đỉnh cho người ta luyện. "

" Nhưng La Sát Tông chúng ta khác biệt, các ngươi cũng sẽ được phân cho một số công việc lặt vặt. "

" Ít ra, cũng giữ được tính mạng. "

Những tên đệ tử La Sát Điện khác cũng lập tức phụ họa theo.

" Không sai ! Hợp Hoan Tông không tốt như các ngươi nghĩ đâu. "

" Đến La Sát Tông tốt hơn nhiều. "

" ... "

Trần Minh Quân đứng lẳng lặng nghe, cảm thấy La Sát Điện này cũng có chút thú vị. Nếu theo lẽ thông thường, người của Ma Đạo cần gì giải thích với ' sâu kiến ' nhiều như vậy, không nghe lời thì trực tiếp giết là xong.

" Xem ra, đến La Sát Điện cũng không quá tệ. "

Đợi toàn quân chỉnh đốn lại một lần nữa, Chu Hồng Điệp ra lệnh một lần nữa lên đường.

.................

Côn Lôn Giới tổng cộng được chia thành Ngũ Vực: Đông Vực, Bắc Vực, Nam Vực, Tây Vực, Trung Vực.

Mỗi một vực trước kia đều có một Hoàng Triều tọa trấn : Đại Trần ( Đông Vực ), Đại Lê ( Nam Vực ), Đại Lý ( Bắc Vực ), Đại Ngô ( Tây Vực )

Nhưng thời thế thay đổi, tông môn mọc lên san sát, hoàng triều sụp đổ. Bây giờ, Tam Đại Hoàng Triều cùng các đại Thần Tông chia nhau quyền quản lý Tứ Đại Vực. Chỉ có Trung Vực là chưa có người thống trị.

Đông Vực như cũ, chưa có hoàng Triều thay thế Đại Trần, tạm thời do một trong Ngũ Đại Thần Tông cai trị, Vạn Đạo Thư Viện của Nho Giáo.

Lúc này, tại một vùng hẻo lánh trong Bắc Vực.

Nơi này có một ngọn núi có tên gọi Bạch Ngọc Sơn, sở dĩ gọi như vậy bởi vì hình dáng của nó như một viên ngọc trắng , bề mặt nhẵn nhụi.

Cũng vì nguyên nhân này nên không có một ai sinh sống trên đỉnh núi cả, riêng có một người thiếu niên tướng mạo thư sinh có tên gọi Công Tôn Hạ tính khí khác người.

" Aiz...... cuối cùng cũng hoàn thành xong nhiệm vụ, đủ điều kiện kích hoạt hệ thống. "

Công Tôn Hạ lười biếng nằm trở giường, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi, hai cuồng mắt thâm nhìn qua có chút giống gấu trúc.

Một giọng nói máy móc vang lên trong đầu hắn: " Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ chữa bệnh cho một trăm người dân nghèo đồng thời giữ được thân thể trong trắng. "

" Hệ thống xét thấy kí chủ đã đạt đủ yêu cầu, cho nên bắt đầu khởi động. "

" Hệ thống khởi động 10% .... "

" 20% .... "

Nghe được âm thanh này, Công Tôn Hạ vui sướng như mình vừa trúng giải đặc biệt vietlot, thậm chí nhiệt lệ cũng đều chảy ra.

" Một năm rồi ! "

" Suốt một năm trời hành y cứu người, làm ngơ trước sự cám dỗ của các thiếu nữ trẻ.... "

" Rốt cuộc ta đã thành công rồi ! "

" Kiếm Tiên, ta đến đây ! "

Đúng vậy, ước nguyện cũng như mục tiêu sau khi xuyên không đến thế giới này của, trở thành Kiếm Tiên !

Nhưng như một chậu nước lạnh dội thẳng vào mặt hắn chính là: " Hệ thống khởi động thành công, chúc mừng kí chủ chính thức trở thành chủ nhân của Hệ Thống Thần Y ! "

" Lương Y như phụ mẫu, hi vọng kí chủ từ nay về sau có thể giúp đỡ người nghèo khổ, cứu giúp thiên hạ thương sinh ! "

" Ngoài ra bổn hệ thống còn có một quy củ. "

" Kí chủ tuyệt đối không thể quan hệ xác thịt với bệnh nhân của mình, nếu như vi phạm lập tức sẽ bị hệ thống khiến cho thần hình câu diệt. "

" Chúc kí chủ may mắn ! "

Công Tôn Hạ : " .... "

Má ! Em gái ngươi !

Lão tử muốn thành Kiếm Tiên chứ không phải thần y ! Còn có cái quy củ chó chết kia nữa !

Hệ thống khốn nạn, ngươi muốn ông đây cả đời độc thân có phải không ?

Tựa như nhìn ra được bất mãn trong lòng Công Tôn Hạ, hệ thống bổ sung: " Ký chủ chớ nghĩ quẩn vội, nếu như kí chủ có thể gặp được chân ái thì vẫn có thể lấy vợ sinh con nha. "

.........

Ở Tây Vực, bên trong một cửa hàng nhỏ.

" Đinh ! Chúc mừng kí chủ Trần Mục hoàn thành một ngàn món ăn, thành công đạt điều kiện kích hoạt hệ thống ! "

Thanh âm cơ giới vang lên trong đầu của một người thiếu niên tướng mạo anh tuấn, làn da bánh mật, thân hình rắn chắc.

Trần Mục cầm con dao chặt xương, tràn đầy kỳ vọng nhìn xem màn hình hệ thống mặt.

" Một ngàn món ăn, hoàn thành ! "

" Thiên hạ đệ nhất Đao Khách, ta đến đây ! "

" Đinh ! Hệ thống khởi động hoàn tất, chúc mừng ký chủ thành công trở thành chủ nhân của Hệ Thống Thực Thần ! "

Bịch !

Trần Mục hai chân quỳ xuống, hai mắt thất thần, dao phay không tự chủ rơi xuống phát ra tiếng ' leng keng '.

" Hệ Thống đệ nhất đao khách của ta đâu ? "

" AAAAAAAAAA !!!! "

......................

Đông Vực.

Một cột sáng nối liền trời và đất bỗng nhiên xuất hiện khiến cho vô số cường giả bị hấp dẫn tới, nhưng không một ai dám tới gần khu vực trung tâm bởi vì nơi này là một chỗ Tử Địa.

Đừng nói chỉ có Độ Kiếp kỳ bọn hắn, ngay cả Bán Thánh cũng không dám đến gần.

Nghe nói, ba trăm năm trước từng có một vị Bánh Thánh thực lực cường đại đi vào nhưng cho tới nay vẫn chưa thấy đi ra. Có người nói, ngọc thạch sinh mạng của hắn đã vỡ, người này đã chết.

Nhưng không một ai ngờ được rằng, ở trung tâm của Tử Địa, sâu trong lòng đất lại xuất hiện một người thiếu nữ.

Thiếu nữ này, da trắng như Bạch Tuyết, xinh đẹp Như Thúy Kiều, thân hình hoàn hảo đến không thể bắt bẻ. Chỉ là, cách ăn mặc của người này lại rất khác so với Côn Lôn Giới.

Một chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với váy ngắn màu đen, nếu như để Trần Minh Quân nhìn thấy chắc chắn sẽ hoảng hốt.

Cách ăn mặc này chẳng phải là kiểu tiêu chuẩn của học sinh cấp hai, ba trên Địa Cầu hay sao ?

Thiếu nữ từ từ tỉnh dậy, trong mắt tràn ngập vẻ hoang mang. Nàng nhớ được, chỉ vài phút trước mình còn đang chơi game, thế quái nào lại xuất hiện ở nơi này ?

Khoan ! Bố trí này....

Nơi này chẳng phải là đại sảnh công hội do chính tay nàng thiết kế hay sao ?

Bỗng nhiên có hai bóng người từ từ bước đến, trong sánh sáng màu xanh quỷ dị, thiếu nữ có thể thấy được hai người này là một nam một nữ, trên người bao phủ hắc khí.

" Chủ nhân, người cuối cùng cũng trở lại rồi ! "

" Chủ nhân, thuộc hạ đợi người thật lâu ! "

Đợi đến khi cả hai đến gần thiếu nữ mới thấy rõ hai người này, một người là nữ cương thi xinh đẹp, người còn lại thì khác trên người tử kim chiến giáp, không thấy rõ gương mặt mà chỉ thấy một cặp mắt xanh lè như hai đốm dị hỏa.

Điều khiến nàng kinh ngạc không phải tạo hình của hai người này mà là cả hai nàng đều biết !

" Tiểu Thi Thi ! "

" Quỷ Tướng Quân ! "

" Là các ngươi sao ? "

Cả hai tên kia nghe vậy, xúc động khó kìm nén, chạy đến ôm hai bắp đùi của thiếu nữ khóc òa lên.

" Chủ nhân, thật đúng là ngài rồi hu hu.... "

" Chủ nhân không bỏ rơi chúng ra hu hu hu "

" Chủ nhân ngài biết không, chúng ta trấn thủ ở nơi này bao nhiêu năm thật khổ a ! "