" Giết!!! "
" A!!!! "
" Vì Mãnh Long Quân! "
" Vì Bạch Phượng Quân! "
" Vì Huyết Lôi Quân! "
" Vì phò mã! "
" Giết!!!!! "
Tiếng kêu gào như tiếng trống trận, tiếng chiến đấu như kèn lệnh, tất cả mười năm vạn quân người trước ngã xuống người sau tiến lên.
Nhưng lại không có một tiếng kêu đau đớn được phát ra từ những chiến binh này, cũng không một ai than vãn.
Mười năm vạn quân chỉ trong chốc lát tử thương vô số, người trước ngã xuống người sau tiến lên khiến cho cảnh tượng nơi đây giống như một thước phim hào hùng xen lẫn với bi thảm.
Vô số thiếu niên, thiếu nữ mang theo nhiệt huyết cùng với một trái tim bất khuất, liều mạng xông lên chiến đấu vì những người lại mà xem nhẹ tính mạng của mình.
Mỗi một người đều hóa thân thành một vị chiến thần, bộ lộ ra khả năng chiến đấu vượt lên khỏi giới hạn của bản thân.
Đáng tiếc, chỉ như vậy vẫn là không đủ!
Máu tươi nhuộm đỏ đại địa, tàn thi nằm ở khắp mọi nơi, mười năm vạn người chỉ trong một khoảng thời gian ngắn tử thương một nửa.
Dương Hoàng Anh mang theo sự tuyệt vọng cùng bất lực, bi thống gắng gượng mang theo bội kiếm liều mạng lao đến tấn công rùa núi. Nhưng rùa núi lại tựa hồ như muốn trêu đùa nàng, hết lần này đến lần khác né tránh mà không tung ra đòn kết liễu.
Tương tự còn có Việt Hùng, Lăng Phong.
Bọn họ thật hận, hận chính mình vô năng, không có thực lực bảo vệ đồng đội của mình, nhưng lại chưa từng oán hận vì đã quyết định đi đến nơi này.
Bởi vì nếu bọn họ không đến, Bạch Phượng quân sẽ phải một mình đối mặt với Rùa Núi, sẽ toàn quân bị diệt.
Thấy đồng đội chết mà không cứu, điều này đi ngược lại với đạo lý làm người của họ.
Cho nên bọn họ không oán trách Bạch Phượng Quân, không hối tiếc về quyết định của mình. Chỉ hận bản thân kém cỏi, quá yếu.
" Nghiệt súc to gan! Nạp mạng đi! "
Bất chợt, trên bầu trời vang lên một tiếng gầm giận dữ khiến cho phong vân biến sắc, thiên địa linh khí hội tụ thành vô số cánh tay vô hình đem Rùa Núi giữ chặt lại. Trên bầu trời không biết từ khi nào xuất hiện một ngón tay vàng óng khổng lồ đang dần dần hạ xuống tựa như tử thần tuyên án.
Nhưng đối với từng người quân sĩ ở đây, ánh sáng lại giống như kỳ tích xuất hiện, xua tan đi u ám.
Trong chớp mắt, ngón tay hạ xuống, khóa chặt lấy Rùa Núi.
Không có khủng bố khí lãng, cũng không có uy áp kinh người, chỉ đơn giản nhấn xuống đã khiến cho Rùa Núi thịt nát xương tan.
Rùa Núi đền tội, nhưng lại không có tiếng reo hò vang lên mà thay vào đó là những giọt nước mắt, những tiếng khóc nấc lên.
Kim quang tán đi, Chu Lượng xuất hiện.
Hắn chắp hai tay sau lưng, đảo mắt nhìn những người lính còn sống sót, quát: " Các ngươi thật to gan! Thí luyện rõ ràng đã quy định chỉ được dừng lại ở khu vực bên ngoài rìa vậy mà các ngươi dám cả gan đi đến đây. "
" Nhìn xem, các ngươi đã gây ra tai họa gì! "
Những lời nói này, từng câu từng chữ như vô số lưỡi dao sắc bén đâm vào tim của Dương Hoàng Anh.
Đúng vậy!
Thí luyện chỉ yêu cầu bọn họ đánh giết hung thú ở khu vực ngoài rìa nhưng vì lòng hiếu thắng...
Đáng ra, không nên đến nơi này!
Nếu như không hiếu thắng, kiên quyết lên một chút thì có lẽ..... có lẽ những người khác sẽ không phải chết đi....
Nàng thân hình lảo đảo, bước từng bước đi đến trước mặt của Chu Lượng, quỳ xuống
" Đều là lỗi của ta. "
" Bởi vì ta cho nên bọn họ phải chết! "
— QUẢNG CÁO —
" Lỗi của ta! Tất cả đều là lỗi của ta! "
Chu Lượng khẽ " Ồ " lên một tiếng, liếc nhìn người thiếu nữ toàn thân nhuốm máu này.
Việt Hùng bị đánh gãy mất một chân, không thể đi lại chỉ có thể tại chỗ quỳ xuống hô: " Không chỉ có nàng, còn là lỗi của ta! Do ta... "
Nhưng lời này chưa nói xong đã bị Dương Hoàng Anh cắt đứt: " Im miệng! Ngươi không có lỗi! "
" Là lỗi của một mình ta! "
" Nếu như ta không hạ lệnh đến đây, mọi người cũng sẽ không một ai phải chết cả. "
" Đều là lỗi của ta! Là lỗi của một mình ta! "
Nói ra những lời này, bàn tay nhỏ bé của nàng nắm chặt lại, không kìm lòng được nữa, hai hàng nước mắt mang theo sự áy náy, hối hận, đau khổ chảy dài mà ra.
" Đội trưởng! "
Bạch Phượng Quân, người sống sót cũng òa khóc.
" Không! Không phải lỗi của đội trưởng! "
" Là lỗi của chúng ta, nếu như không phải chúng ta hiếu thắng.... nếu như không phải chúng ta một mực muốn đi.... "
" Đội trưởng, ngài không có lỗi. "
" Lỗi là của chúng ta! "
Tất cả đều nhận lỗi về phía mình, chỉ riêng có Lăng Phong một mực im lặng. Hắn bước chậm rãi đi đến khu vực trung tâm, nhìn quanh những người còn sống, những người đã chết, lại nhìn về phía rùa núi.
Hít vào một hơi thật sâu, hắn lắc đầu nói: " Tất cả chúng đều sai! "
Năm chữ này lập tức khiến cho tất cả đều kinh ngạc, ánh mắt mang theo sự kinh ngạc nhìn về phía Lăng Phong.
Tất cả đều sai?
Lại nghe Lăng Phong nói:" Lần khảo nghiệm này, phò mã không chỉ muốn muốn xem năng lực của quân đội sau khi đã trải qua huấn luyện mà còn muốn kiểm tra khả năng cầm quân của ba người chúng ta thế nào. "
Câu nói này khiến cho cả Dương Hoàng Anh lẫn Việt Hùng đều giật mình.
Khảo nghiệm tài cầm quân của ba người bọn họ thế nào?
Lăng Phong giải thích: " Các ngươi không cảm thấy mọi chuyện diễn ra rất trùng hợp sao? "
" Kể từ một tuần trước, tin đồn về Rùa Núi bắt đầu xuất hiện tràn lan trong Kinh Thành. "
" Hung thú quấy nhiễu dân chúng, giết hại dân chúng vốn là chuyện thường xuyên diễn ra nhưng tại sao chủ đề liên quan đến Rùa Núi lại được nhắc đến nhiều như vậy? "
" Nếu như phán đoán của ta không sai, đây chính là một mồi nhử, đồng thời cũng là một gợi ý mà Phò Mã đưa ra. "
Nhìn về phía Dương Hoàng Anh, lại nhìn Việt Hùng, hắn nói tiếp: " Tu luyện một đường, không mạo hiểm thì không tiến lên được. "
" Có lẽ các ngươi không để ý nhưng cảnh giới của tất cả đều đã tăng lên. "
Mọi người đều khẽ giật mình, cẩn thận cảm nhận lại chính mình mới phát hiện ra cảnh giới quả nhiên đã đột phá đến tầng tiếp theo.
Nhưng cái này thì có liên quan gì đến gợi ý của phò mã? Không lẽ ý của phò mã chính là hướng bọn hắn đến nơi này?
Lăng Phong nói tiếp: " Mạo hiểm để nâng cao thực lực là không sai, nhưng trong quân đội lại không đơn giản như vậy. "
" Quân đội cần phải có kỉ luật! "
" Phạm vi của cuộc khảo nghiệm nói rõ, chỉ nằm ở trong phạm khu vực ngoài rìa Ma Thú Sơn Lâm. "
" Chúng ta tự tiện đến gần khu trung tâm, đây là sai thứ nhất. "
" Trong binh pháp cơ bản, mỗi khi lựa chọn tấn công một mục tiêu nào đó thì điều trước tiên phải làm là tìm hiểu rõ thông tin của kẻ địch. "
" Nhưng trước khi tấn công Rùa Núi, chúng ta lại không hề làm điều đó. "
" Đây chính là lỗi sai thứ hai! "
" Khi gặp địch mạnh, cố chấp không bắn pháo tín hiệu cầu cứu. "
" Đó là lỗi sai thứ ba! "
— QUẢNG CÁO —
Chu Lượng nghe vậy, khẽ gật đầu: " Tiểu tử này xem như có tiền đồ. "
Còn Dương Hoàng Anh thì càng nghe càng càng cảm thấy trái tim tan nát.
Đúng thế! Nếu như trước khi phát động cuộc tấn công, nàng cử người đi tìm hiểu kỹ lưỡng về Rùa Núi thì có lẽ tất cả đã không rơi vào kết cục này.
Binh pháp cơ bản!
Leng keng ~
Dương Hoàng Anh rút kiếm ra khỏi vỏ, hai tay bạo phát toàn bộ lực lượng đem mũi kiếm đâm thẳng vào vị trí trái tim của chính mình.
Ngày hôm nay, đồng đội ngã xuống...
Là lỗi của một mình nàng!
Tất cả đều do nàng ngu dốt!
" Mọi người! Ta đến tạ lỗi với chư vị! "
Hành động đột ngột, tốc độ quá nhanh khiến cho tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
" Không!!! "
Những nữ chiến binh của Bạch Phượng Quân kêu lên đầy tuyệt vọng, đau khổ cùng với sự bất lực.
Nhưng cũng vào thời điểm mũi kiếm chuẩn bị chạm vào người Dương Hoàng Anh, Chu Lượng xuất thủ. Chỉ thấy toàn bội kiếm trong tay Dương Hoàng Anh bỗng nhiên biến mất, thình lình xuất hiện trong tay Chu Lượng.
"!!! "
Cảnh tượng này khiến cho mọi người đều kinh hãi, bởi vì nó diễn ra quá nhanh!
Thậm chí, nhanh hơn cả một cái chớp mắt!
Làm sao có thể?
Kinh hãi nhất không ai qua được chính Dương Hoàng Anh, bởi vì nàng không thể nào nghĩ ra được tại sao bội kiếm trong tay mình lại bị đoạt mất.
Không biết lúc nào bị đoạt mất!
Không hề cảm nhận được bị đoạt thế nào!
Chỉ cảm thấy mọi thứ vẫn bình thường, hai bàn tay vẫn nắm chặt vào thanh kiếm...
Đây chính là Độ Kiếp Kỳ sao?
Chu Lượng nắm vuốt bội kiếm của Dương Hoàng Anh, chậm rãi nói: " Các ngươi đều giống như thanh kiếm này, nhìn trông thì cứng cáp nhưng thực tế quá mềm yếu. "
Nói, Chu Lượng hai tay hơi dùng lực đem thanh kiếm bẻ gãy làm hai. Âm thanh bị bẻ gãy đối với toàn thể binh sĩ ở đây vang lên sao thật chói tai.
Bọn họ đều giống như vậy sao?
Nhìn thì cứng cáp nhưng thực tế lại mềm yếu?
Đem hai nửa thanh kiếm ném xuống trên đất, Chu Lượng tiếp tục nói: " Lăng Phong nói không sai, các ngươi đã phạm phải ba sai lầm nghiêm trọng. "
" Nên nhớ, Phò Mã muốn đào tạo các ngươi thành một đội quân chứ không phải một tổ chức những người tu luyện nên các ngươi phải nghiêm chỉnh chấp hành kỉ luật. "
" Thứ hai, chắc các ngươi cũng đã thấy được hậu quả của việc hành động khi chưa nắm rõ thông tin a? "
" Đây là một bài học để cho các ngươi mãi mãi ghi nhớ và tiến bộ. "
" Thứ ba, pháo tín hiệu. "
" Các ngươi chỉ nghĩ nó mang ý nghĩa là gọi những đội ngũ khác đến cứu viện thôi sao? "
" Vậy sao không nghĩ được rằng, một khi cả ba pháo tín hiệu đồng thời được bắn lên mang ý nghĩa báo cho bộ chỉ huy biết tất cả các ngươi đang cần hậu phương chi viện? "
Việt Hùng gãi gãi đầu, phản bác: " Nhưng trước khi xuất phát, Phò Mã cũng không có nói như vậy. "
Chu Lượng liếc mắt lườm hắn nói: " Phò Mã không nói chính là để thử xem trí thông minh của các ngươi đến đâu. "
" Ai ngờ các ngươi đều là lũ đầu đất! "
— QUẢNG CÁO —
Việt Hùng bị mắng không phản bác được, bởi vì hắn cũng cảm thấy sự thật là như thế.
Một pháo tín hiệu được bắn lên mang ý nghĩa một đội gặp nguy, những đội khác đến cứu viện.
Nhưng nếu như cả ba pháo đều được bắn lên, vậy tức là cả ba đội đều gặp nguy hiểm. Trong tình huống đó, xác thực rất có thể hậu phương sẽ điều quân tiếp viện đến.
Aizzz.... làm sao lại không nghĩ ra cơ chứ?
Chu Lượng chắp hai tay sau lưng, nhìn xem toàn thể quân sĩ, nghiêm giọng: " Thực chiến không phải trò đùa, chiến tranh không phải trò chơi! "
" Hành động theo cảm tính sẽ chỉ khiến cho những người xung quanh phải chết một cách vô ích. "
" Tất cả các ngươi đều phải chịu trách nhiệm cho cái chết của những người tử trận hôm nay. "
" Nhưng ta cũng muốn hỏi, tại sao bọn họ lại chết? "
Câu hỏi này khiến cho toàn thể binh sĩ còn sống đều im lặng, bởi vì bọn họ đều biết nguyên nhân.
Không phải vì giết Rùa Núi nên mới chết.
Mà là vì....
" Vì để cho đồng đội có thêm hi vọng được sống, có đúng không? "
Chu Lượng lại không quan tâm nhiều như vậy, nói thẳng: " Cho nên các ngươi cũng muốn chết theo bọn họ? "
" Ngu xuẩn! "
" Thường ngày trong doanh trại dạy các ngươi thế nào? "
" Đối đầu kẻ địch mạnh thì phải làm gì? "
" Tìm mọi cách rút lui để bảo toàn lực lượng! "
" Vậy thứ các ngươi cố gắng làm là gì? Thiêu thân lao vào lửa? "
Nói đến đây, ánh mắt hắn lại nhìn về phía Dương Hoàng Anh: " Bọn hắn liều mạng để các ngươi có thể sống, bây giờ Rùa Núi bị diệt các ngươi lại muốn chết? "
Dương Hoàng Anh ngậm chặt miệng lại, không nói được lời phản bác nào.
Mặc dù Chu Lượng không nói thẳng tên nàng nhưng nàng biết hàm ý của câu nói này ám chỉ đến ai.
" Quay trở lại chuyện thanh kiếm. " Chu Lượng đảo mắt một vòng, nói: " Kiếm được rèn ra để làm gì? "
" Để chiến đấu, để lấy mạng kẻ thù! "
" Cũng như Phò Mã bồi dưỡng các ngươi là để chiến đấu, là để tiêu diệt tất cả địch nhân cản đường. "
" Nhưng các ngươi quá mềm yếu! "
" Trong chiến tranh, thương vong là chuyện không thể nào tránh được. "
" Chẳng lẽ, trận nào các ngươi cũng vì có người ngã xuống mà không muốn sống, không muốn tiếp tục chiến đấu nữa? "
Tất cả mọi người nhìn về phía thanh kiếm bị bẻ gãy, trầm mặc không nói. Bởi vì ngay từ đầu bọn họ đều hiểu rõ mối quan hệ của mình và Phò Mã chỉ đơn thuần là lợi dụng lẫn nhau thôi.
Phò Mã cần bọn họ trở thành ' Kiếm ', tương tự bọn họ cần Phò Mã để có thể trở nên mạnh hơn, thoát khỏi nghèo khổ.
Chu Lượng phẩy ống tay áo, trước khi đi để lại một câu nói: " Lần khảo nghiệm này tất cả các ngươi đều không thông qua. "
" Hình phạt của các ngươi chính là tiếp tục sống tiếp, tiếp tục trở lên mạnh hơn để tình cảnh ngày hôm nay sẽ không tái diễn một lần nữa. "
" Còn nếu như các ngươi muốn chết, lão phu không ngăn cản. "
Tiếng nói vừa dừng, thân hình của Chu Lượng cũng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.