Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

Chương 135






Cẩn thận suy nghĩ lại toàn bộ hành trình điều tra sự việc lần này....

Đầu tiên, Trần Minh Quân chiêu hàng Hiên Viên Chiến Thiên về dưới trướng của mình, trên một ý nghĩa nào đó cũng tương đương với quy thuận Đại Lê. Tiếp theo, Trần Minh Quân thả ra tin tức ba ngày sau sẽ đem Hiên Viên Chiến Thiến chém đầu bên ngoài thành để tế lễ cho những người lính hi sinh vì bảo vệ thành Thạch Sơn.

Nhưng trên thực tế, việc Hiên Viên Chiến Thiên sẽ được cứu đi hoàn toàn nằm trong kế hoạch của hắn.

Dựa theo những gì diễn ra trước đó, cả hắn lẫn Lê Ngọc Anh đều đã đoán ra trong thành Thạch Sơn có gián điệp chỉ là chưa rõ ràng số lượng có bao nhiêu, là người của phe Trấn Nam Vương hay Bắc Di thôi.

Tại sao sau khi Trần Minh Quân dẫn Hiên Viên Chiến Thiên dạo phố xong lại lại nói ba ngày sau xử trảm?

Chỉ để thiên hạ nghĩ rằng, hắn chiêu hàng Hiên Viên Chiến Thiên thất bại!

Hắn làm như vậy có hai mục đích,

Thứ nhất, bảo toàn mạng sống cho gia đình Hiên Viên Chiến Thiên ở Bắc Di.

Thứ hai, khiến cho những người muốn giải cứu Hiên Viên Chiến Thiên không nghi ngờ.

Thời gian xử trảm vì sao lại phải đợi tận ba ngày sau mà không phải ngay lập tức?

Là để có đủ thời gian để những ' người kia ' lên kế hoạch và cướp ngục.

Thời gian ba ngày không dài không ngắn, đối với dân chúng thế là nhanh, đối với người mưu mô đại sự, thế là đủ. Nhưng thời gian đó cũng là một giới hạn khiến cho con người ra không đủ thời gian để suy nghĩ mọi việc một cách kĩ lưỡng.

Đồng thời, hắn kêu Lê Ngọc Anh sử dụng Vũ Phong, một kẻ hữu dũng vô mưu đến canh gác chính là tạo ra một khe hở làm cho những ' người kia ' cho rằng hành động cướp ngục dễ thành công.

Để tăng thêm độ tin cậy về khả năng có thể cướp ngục, hành tung của Trần Minh Quân lẫn Lê Ngọc Anh đều không che giấu chút nào.

Mục đích sau cùng hắn muốn đạt được là Hiên Viên Chiến Thiên được cứu đi thành công sau đó giúp mình tìm ra nơi ẩn nấp của gián điệp giấu trong thành Thạch Sơn.

Kết quả để cho hắn vô cùng hài lòng, trong đêm mà cả hắn lẫn Lê Ngọc Anh không có mặt trong thành Thạch Sơn, Hiên Viên Chiến Thiên được cứu đi. Đồng thời, điều này lại càng khẳng định thêm việc trong quân có nội gián.

Cho nên những hành động tiếp theo, hắn không hề nói cho bất cứ ai, bao gồm cả Lê Ngọc Anh. Toàn bộ quá trình hoàn thành kế hoạch này, chỉ có hắn và Hiên Viên Chiến Thiên đã bàn bạc từ trước, sau đó cứ thế mà làm thôi.

Khi Trần Minh Quân gửi thư cho Hiên Viên Chiến Thiên ở miếu Hoang Sơn, Hiên Viên Chiến Thiên biết cha mẹ mình ở Bắc Di đã được đưa đến thành Thạch Sơn. Đây là ám hiệu mà hai người định ra từ trước, nên nếu ngọc truyền tin có bị người khác kiểm tra cũng chẳng tra được gì, chỉ biết Trần Minh Quân hỏi xem Hiên Viên Chiến Thiên lựa chọn thế nào.

Còn Hiên Viên Chiến Thiên chỉ trả lời một câu nửa vời thôi.

Những hành động tiếp theo, hai người cũng liên tục sử dụng những ám hiệu. Nên ngay khi nhận được tin quân lính bắt đầu lục xoát miếu hoang, Hiên Viên Chiến Thiên chẳng hề do dự, thúc giục trụ trì liên lạc với người bên kia để chuyển chỗ trốn.

— QUẢNG CÁO —

chapter content



Còn vì lý do tại sao Trần Minh Quân lại xác định được Hoang Sơn miếu là nơi mà hắn đang ẩn náu, cái này lại càng đơn giản hơn. Cả hai đã định trước sẽ ở một chỗ ngã rẽ, Hiên Viên Chiến Thiên sẽ để lại một cái chân gà luộc, móng chân gà chỉ hướng nào thì tức là hướng đó.

Trên thực tế, việc này cũng khá khó khăn vì chân gà mà hắn để lại đôi khi bị chó hoang ăn mất nhưng cũng may hắn là người cẩn thận, để lại rất nhiều chân gà phân bố ở các nơi khác nhau. Trần Minh Quân chỉ việc sai người có thể tin cậy đi tìm xem những cái chân gà này sau đó điều tra tin tức.

Cũng may cả hai đều là người thông minh, phối hợp tương đối ăn ý, nếu như đổi một trong hai người thành người khác có lẽ đã không thành công như vậy rồi.

Về phía gián điệp của Bắc Di, từ lâu đã bị Hiên Viên Chiến Thiên khai ra, Trần Minh Quân khống chế cho nên khi sư trụ trì muốn kiểm định lại lời nói của Hiên Viên Chiến Thiên, chỉ cần ép buộc tên kia trả lời là được.

Đồng thời, trong khoảng thời gian khi mà hắn đã bình phụ lại kha khá, hắn đã đến hầm ngục nói chuyện với lão tướng quân của Bắc Di.

Khích tướng nói: " Hiên Viên Chiến Thiên đã hàng Đại Lê nhưng người mà các ngươi câu thông vẫn một mực muốn níu giữ hắn cho nên đã cử người đi giải cứu. Ngươi xem, ngươi cả đời chinh chiến bây giờ đến tuổi xế chiều, hết giá trị ngay cả Bắc Di cũng muốn bỏ rơi ngươi. "

Tiếp theo hắn còn sử dụng thêm một số lời nói so sánh, chê bai tên lão tướng này hết thời còn không bằng một kẻ mới nổi như Hiên Viên Chiến Thiên. Viên lão tướng kia càng nghe càng tức, cuối cùng khai ra Vũ Phong cùng với những chứng cớ khác.

Kế ly gián luôn luôn không khiến người ta thất vọng.

Nhưng có được những thứ này, hắn cũng không vội vàng hành động ngay. Bởi vì hắn đã biết bên cạnh luôn có một tên gián điệp ẩn náu là Vũ Phong. Vũ Phong trên bản chất cũng không phải là gián của Bắc Di mà là người của Trấn Nam Vương cài vào bên cạnh Lê Ngọc Anh.

May mắn từ trước tới giờ nàng không xảy ra chuyện gì, nếu không cho dù đến chết cũng không biết chết như thế nào.

Đồng thời, lão tướng quân của Bắc Di còn khai ra đại bản doanh của kẻ cầm đầu những tên do Trấn Nam Vương cài cắm trong thành Thạch Sơn, không sai, chính là tên quản lý của hội đấu giá.

Những lưu ảnh ngọc hay ' bằng chứng ' mà Trần Minh Quân đưa ra trong chợ đen đều là hàng giả thôi, từ khi Hiên Viên Chiến Thiên đến đó nào có cơ hội gửi tin. Cũng may lừa được tên quản lý, khiến hắn tưởng rằng sự tình đã bại lộ nên phải kháng, chỉ cần như vậy Trần Minh Quân càng có đủ lý do bắt người.

Những bằng chứng này không quan trọng, trở về kêu Hiên Viên Chiến Thiên bổ sung vào là được.

Để tránh cho rút dây động rừng, hắn lừa Vũ Phong bằng cách trước mặt bao người đưa cho Lê Ngọc Anh một cái túi vải đồng thời còn nhỏ giọng dặn dò vài câu.

Còn thật ra thì trong tờ giấy chỉ ghi: " Đọc xong, mặt ngươi cứ như táo bón lâu ngày là được. "

Điều này khiến cho Lê Ngọc Anh khi ấy hoàn toàn không hiểu gì cả, nhưng vẫn phối hợp. Ai ngờ lại vô tình phát hiện ra Vũ Phong có biểu hiện khả nghi.

Trải qua nhiều lần đứng trước bờ vực tử vong có thể giúp võ giả đốn ngộ được nhưng tại sao lại trùng hợp đến thế? Sớm không nói, muộn không nói lại chờ đúng lúc Trần Minh Quân vừa đưa cho nàng túi vải.

Nhận ra điểm này, nàng âm thầm phái người điều tra về những động tĩnh gần nhất của Vũ Phong. Kết quả thì tra ra rất nhiều manh mối, đặc biệt là trong trận hắn thảm bại, người tham gia đều là những người xưa nay một mực trung thành với nàng.

Đến tận đây mà còn không nhận ra nữa, chỉ có thể trách nàng quá ngu.

— QUẢNG CÁO —

chapter content



Vào ngày hành động, Lê Ngọc Anh tự lên kế hoạch dẫn theo toàn bộ quân tiên phong, đội quân nghe lệnh trực tiếp của Vũ Phong đi ra ngoài vừa để đánh lạc hướng vừa để đề phòng hành động của Trần Minh Quân không bị tiết lộ. Sau đó thì phối hợp với quân địa phương bắt những quân lính này lại.

Nhưng nàng không biết rằng dù cho nàng có làm vậy hay không thì Trần Minh Quân cũng sẽ thành công. Bởi vì trước đó hắn đã chuẩn bị rồi.

Từ miếu Hoang Sơn trở về, hắn đã phái người đến lục soát chợ đen. Việc không lục soát ra manh mối gì cũng nằm trong dự liệu nhưng ít ai ngờ tới rằng đây thực ra chính là một liều thuốc tê mà hắn tiêm cho đám người hội đấu giá.

Quan binh đã tra xét và có kết luận không có manh mối nào, Trần Minh Quân dẫn binh đến thì làm gì, chỉ cần lại giấu Hiên Viên Chiến Thiên đi là xong sao?

Đồng thời, để liều thuốc tê này phát huy hiệu quả một cách triệt để hắn còn cố ý dẫn theo quân lính đi dạo một vòng, đi ra đi vào mấy cái hàng quán, phút chót bẻ lái khiến kẻ địch không kịp đề phòng.

Ban đầu, kế hoạch của hắn chỉ là tạm thời đem những người đó bắt giữ lại rồi gọi Hiên Viên Chiến Thiên ra cung cấp chứng cứ nhưng đối phương lại phối hợp ngoài mong đợi cho nên mọi thứ cứ như vậy nước chảy thành sông.

Còn Vũ Phong, hắn đã để Nông Đức ở lại doanh trại âm thầm theo dõi rồi, chạy không được. Nào biết Lê Ngọc Anh lại phái thành chủ Vi Văn Vũ đích thân tới trông coi, không cho Vũ Phong bước ra khỏi lều vải nửa bước.

Nói chung, toàn bộ quá trình tuy xảy ra một vài biến số nhưng kết quả vẫn như trong mong đợi.

...................

Ngày hôm sau, Trần Minh Quân đích thân đến thẩm vấn tên quản lý của hội đấu giá nhưng người này thực sự quá khôn khéo, chỉ khai ra những hành động cấu kết với Bắc Di và che giấu Hiên Viên Chiến Thiên còn những gì liên quan đến Trấn Nam Vương nửa chữ cũng không nói.

Trần Minh Quân thật sự bó tay bó chân rồi.

Tra tấn đủ kiểu thậm chí còn gọi Chu Lượng đến đề xuất phương án nhưng toàn bộ đều vô dụng. Hết cách hắn chỉ đành trở về trong phủ, tìm Lê Ngọc Anh.

Lê Ngọc Anh thấy hắn đến tìm mình, hỏi thăm: " Tình hình thế nào? Tên kia khai ra những gì rồi? "

Trần Minh Quân ngồi xuống, tự mình rót cho mình một ly trà, thở dài nói: " Cái cần thì nửa chữ không khai. "

Ánh mắt hắn liếc mấy tên nha hoàn, Lê Ngọc Anh hiểu ý kêu đám nha hoàn này lui xuống.

Trần Minh Quân lúc này mới tự mình lấy ra một khối lưu ảnh ngọc bắt đầu nói chuyện tiếp nhưng ngón tay lại đặt ở trên bàn viết: " Ngươi có muốn làm giàu không? "

Lê Ngọc Anh khẽ nhíu mày, viết hỏi: " Làm giàu kiểu gì? "

Trần Minh Quân thẳng thắn viết: " Ta đã biết nơi cất tiền của hội đấu giá, ban đêm ngươi đến đó lấy đi một nửa, xong rồi hai chúng ta chia đôi. "

Lê Ngọc Anh làm người chính trực, sao có thể đồng ý loại hành vi này, nàng viết: " Nếu muốn thì ngươi tự mình làm đi, ta không làm. "

Trần Minh Quân cười, viết: " Một tháng tiền tiêu xài của ngươi có bao nhiêu a? "

— QUẢNG CÁO —

chapter content



Lê Ngọc Anh không hiểu vì sao hắn lại hỏi đề tài này nhưng vẫn trả lời: " Tính cả tiền lương, tổng cộng có năm mươi viên linh thạch thượng phẩm. "

Con số này, trước giờ cứ hô tiền to nên cứ nghĩ nó nhỏ nhưng thực tế thì đã đủ cho người bình thường chi tiêu bảy, tám đời không cần làm việc.

Trần Minh Quân bĩu môi, viết: " Quá ít. "

Nghĩ đến mỗi lần bán mấy quyển công pháp đã thu về cả ngàn viên linh thạch thượng phẩm, con số này quả thực quá ít.

Lê Ngọc Anh mới không thèm để ý đến hắn, đâu phải ai cũng có cả một thư viện công pháp trong đầu, thích thì chép ra bán như hắn.

Trần Minh Quân thấy nàng biểu hiện lạnh nhạt, viết tiếp: " Ngươi suy nghĩ một chút a, lấy số tiền này thật ra cũng không phải chuyện xấu. "

" Thứ nhất nè, tiền đó sau khi bị triều đình thu hồi cũng sẽ sung vào công quỹ, hàng tháng phát lương. Bây giờ ngươi lấy đi một nửa, coi như ứng tiền lương trước thôi, nếu không thì xem như vay. Đợi sau này kiếm được nhiều tiền lại trả lại. "

" Thứ hai, ngươi chẳng phải luôn muốn mạnh hơn để giúp ích cho đất nước sao? Muốn mạnh lên nhanh chóng chỉ có một con đường tắt, đó là tiền. Không có tiền ngươi không thể mua nhiều đan dược phẩm chất tốt trợ giúp tu luyện, cũng không mua được công pháp tốt. "

" Chờ ngày ngươi mạnh lên, bảo hộ Đại Lê chẳng phải khoản tiền mà ngươi lấy đi cũng xứng đáng với giá trị của nó sao? "

Lê Ngọc Anh đọc xong chữ hắn viết trên bàn, mặc dù trong lòng vẫn do dự nhưng hắn nói không phải không có lý. Chỉ dựa vào lương bổng cộng thêm số tiền hoàng tộc phân phát cho con cháu hàng tháng mà muốn mạnh lên nhanh chóng là chuyện rất khó.

Đặc biệt, khi nhớ lại tình cảnh mình bị một đám cường giả gây khó dễ, số phận chỉ có thể dựa vào người khác nàng lại càng thêm do dự.

Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơi, viết: " Thôi được, nhưng chỉ một lần này thôi đấy. "

Trần Minh Quân thấy nàng đã nhận lời, tươi cười hớn hở khẽ gật đầu nhưng trong lòng đã bắt đầu chỉnh lí lại câu văn chuyên dùng để dụ dỗ Lê Ngọc Anh hợp tác những lần sau.

Lê Ngọc Anh đứng dậy, xoa xoa huyệt thái dương nói: " Ta cứ có cảm giác càng lúc càng bị ngươi dạy hư. "