Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

Chương 133




" Ha ha ha ha...... " Hắn ngửa mặt lên trời cười to, quát: " Muốn bắt ta? Thằng nhãi con nhà ngươi đang nằm mơ sao? "

Lời vừa dứt, Độ Kiếp Sơ Kỳ tu vi triệt để bành trướng ra đem mấy tòa kiến trúc xung quanh san thành bình địa, hai mươi vạn quân lính không kịp trở tay cũng bị khí lãng đánh bay.

" Thằng nhãi con, phá hỏng cơ nghiệp của ta hai người các ngươi cũng đừng mong sống sót rời đi nơi này! "

Hắn đang muốn điều động linh khí, phóng ra đại chiêu nhưng thình lình một cỗ uy áp khủng bố hàng lâm đem cả thân thể hắn ép sát xuống đất, muốn cử động cũng khó khăn.

Hắn kinh hãi, bật thốt lên: " Nửa bước hậu kỳ? Người nào? "

" Bộp bộp ~ "

Tiếng vỗ tay truyền đến kèm theo giọng điệu đầy giễu cợt của Trần Minh Quân: " Độ kiếp cường giả thật oai phong a! "

Người quản lý của hội đấu giá khó khăn ngẩng đầu lên, chỉ thấy không biết từ lúc nào Chu Lượng đã đứng ở bên cạnh Trần Minh Quân, còn Trần Minh Quân thì đã lấy ra một cái ghế gỗ khác ngồi gác chân lên hài hước nhìn chính mình.

"!!! "

Vì sao bên cạnh thằng nhãi này lại có cường giả khủng bố như thế?

Tại thời điểm ánh mắt hắn chạm vào hai mắt của Chu Lượng, bốn mắt nhìn nhau, hắn chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng sau đó mình đã xuất hiện trong một nơi quái quỷ nào đó. Chỉ thấy khung cảnh xung quanh khô héo, tàn lụi, bản thân mình bị trói chặt lại trên một cái giá hình chữ " X ".

Chu Lượng đứng ở trước mặt hắn, trên thân mặc một bộ váy ngắn màu hồng thiếu vải để lộ ra từng mảng da thịt nhăn nheo, trên tay phải còn cầm theo một cây roi da.

Lại nghe đối phương hô lên: " Đón nhận sức mạnh của công lý nè. "

( hình ảnh này thực sự quá mù mắt, ta không tả thêm được nữa, các vị đọc giả xin cứ tự mình tưởng tượng.)

.....

Bên ngoài,

Chứng kiến người quản lý kia không hiểu vì sao tự nhiên ngất đi, Trần Minh Quân cũng chẳng quan tâm hắn giả vờ hay ngất thật, ra lệnh cho Chu Lượng đem tu vi cùng kinh mạch của hắn phong ấn lại.

Những tên khác tu vi không lớn, nhanh chóng bị quân tinh nhuệ bắt trói lại.

Nhận thấy đã không còn sai biệt lắm, Trần Minh Quân hạ lệnh: " Năm ngàn người tinh nhuệ ở lại trông coi hiện trường, số còn lại theo ta áp giải tội phạm trở về. "

Hai mươi vạn binh lính lập tức chỉnh chỉnh tề tề tập hợp lại, xếp thành trận hình đem toàn bộ tội phạm để vào giữa, thiết lập vòng vây ở bên ngoài.

Riêng tên quản lý của hội đấu giá này thì do Chu Lượng đích thân áp giải.

Cả đoàn người chuẩn bị lên đường thì bỗng nhiên từ phía sau truyền đến tiếng hô lớn: " Khoan đã! Còn ta mà! "

Trần Minh Quân cùng chúng binh lính quay đầu nhìn lại, phát hiện Hiên Viên Chiến Thiên đang tay trái cầm bát chân gà luộc, tay phải vẫy vẫy.

Trần Minh Quân: ".... "

Chúng quân lính: "... "

Dân chúng: "... "

Vỗ trán một cái, Trần Minh Quân hạ lệnh: " Đem tên đó cũng bắt về. "

Đúng thật, tí thì quên còn có tên này.

Hiên Viên Chiến Thiên nói với hai tên binh lính đang tiến hành trói mình, năn nỉ: " Huynh đệ, các ngươi có thể trói lỏng một chút sao? Để cho ta còn gặm chân gà. "

Hai tên quân lính: "... "

Gặm em gái ngươi!

..............

Cũng vào lúc này, Lê Ngọc Anh dẫn theo đội quân tiên phong gồm có bảy ngàn binh lính đi dạo trong thành. Số lượng của chi đội ngũ này tự nhiên không phải ít như thế, chỉ là trải qua những cuộc chiến khốc liệt vừa rồi, quân số bị giảm mạnh.

Một viên phó tướng thường ngày đi theo Vũ Phong tò mò hỏi: " Công chúa, chúng ta rốt cuộc đi đâu vậy? "

Công chúa dẫn bọn hắn đi dạo trong thành nửa ngày, ngựa không dừng vó. Điều này khiến cho không chỉ riêng hắn mà cả đội ngũ binh sĩ cũng đều một mực không hiểu.

Đối với câu hỏi này, Lê Ngọc Anh chỉ nhàn nhạt đáp lại: " Đưa các ngươi vào ngục điều tra. "

Những tên quân sĩ kia nghe vậy còn chưa hiểu gì đã thấy các tòa kiến trúc xung quanh có vô số quan binh xuất hiện, thậm chí ngay cả phó thành chủ cũng hiện thân.

Viên phó tướng kia, cau mày ngoài miệng hỏi: " Lời ấy của công chúa là có ý gì? "

Nhưng trên thực tế, một tay đã âm thầm mò đến bội đao của mình.

Cử động này của hắn tất nhiên không thể che giấu được người mạnh hơn hắn tận một đại cảnh giới là Lê Ngọc Anh, niệm chút tình cũ nàng khuyên nhủ: " Ngươi tốt nhất chớ nên làm gì dại dột, chớ quên ở nhà còn có vợ con, cha mẹ. "

Nghe đến cha mẹ và vợ con của mình, tên phó tướng kia rốt cuộc thở dài một hơi, đem bàn tay đặt ở cán đao thu hồi lại.

................

Trước đó nửa ngày, trong doanh trại quân đội.

Ngay sau khi Trần Minh Quân dẫn theo quân lính rời đi, Vũ Phong ầm thầm bước ra khỏi lều vải. Nào ngờ vừa bước một chân ra khỏi lều đã thấy một ông lão râu tóc trắng xóa, tay cầm bầu rượu vừa uống vừa hỏi:

" Vũ Phong huynh đệ, ngươi định đi đâu vậy? Chẳng phải là đang bế quan đột phá sao? "

Vũ Phong thấy người đến là hắn, hơi kinh ngạc: " Thành chủ sao lại đến đây? "

Hóa người này chính là thành chủ của thành Ngọc Sơn, Vi Văn Vũ!

Vi Văn Vũ cười cười nói: " Công chúa phái ta đến canh giữ tội phạm triều đình. "

Vũ Phong nhìn đông ngó tây, hỏi: " Nơi này là doanh trại, thành chủ muốn canh giữ tội phạm của triều đình vì sao lại đến đây? "

Vi Văn Vũ cười như không cười nhìn xem hắn nói: " Cấu kết Bắc Di, cứu giúp trọng phạm. Ngươi nói thử một chút, tội này nặng hay nhẹ? "

Vũ Phong vờ như không hiểu, nói: " Tội này đương nhiên nặng. "

Vi Văn Vũ nhấp một ngụm rượu, cười nói: " Vũ Phong, ngươi tốt nhất đừng nghĩ bỏ trốn, nếu không tội của ngươi càng thêm nặng. "

Vũ Phong vẫn giả bộ không hiểu hỏi: " Thành chủ cớ gì nói như vậy? "

Vi Văn Vũ liếc hắn một cái, lắc lắc bầu rượu trong tay lạnh nhạt nói: " Ngươi không cần hỏi, đợi phò mã trở về sẽ rõ. "

Vũ Phong nghe vậy khẽ giật mình, không lẽ......

.....................

Buổi chiều, đoàn người Trần Minh Quân trùng trùng điệp điệp trong doanh trại. Những tên nhân viên của hội đấu giá bị bắt cũng được canh giữ nghiêm ngặt ngay giữa thao trường.

Vi Văn Vũ nhìn thấy Trần Minh Quân, chắp tay hành lễ: " Tham kiến phò mã. "

Luận về tuổi tác lẫn tu vi hắn không cần làm như vậy nhưng về chức vị trong triều đình, kể cả Phò Mã chỉ là hữu danh vô thực nhưng địa vị vẫn cao hơn hắn rất nhiều.

Trần Minh Quân tiến lên đỡ Vi Văn Vũ, cười nói: " Lão thành chủ không cần khách khí như thế. "

Vi Văn Vũ hổ thẹn nói: " Lúc trước trong thành có chiến sự nhưng ta tuổi tác đã cao, trong người ôm nhiều bệnh, thời điểm phát tác thất thường cho nên không thể trợ giúp còn xin phò mã chớ trách tội. ". truyện kiếm hiệp hay

Về vấn đề này Trần Minh Quân cũng đã nghe Lê Ngọc Anh nói qua. Đại khái là vị thành chủ này đúng vào thời điểm quan trọng thì sinh bệnh nặng, mấy ngày trước mới khá hơn.

Hôm nay gặp mặt, nhìn xem râu tóc trắng như cước, quả thật tuổi cao a.

Hắn thở dài nói: " Cái này cũng không thể trách thành chủ, người già nhiều bệnh, có thể hiểu. "

Nếu như không phải chính mồm Lê Ngọc Anh khẳng định người này về phe của hoàng thượng, ban đầu hắn cũng hoài nghi có phải thành chủ của tòa thành này cũng cấu kết với Trấn Nam Vương cho nên mới khoanh tay đứng nhìn chiến sự.

..........

Cũng không lâu sau đó, Lê Ngọc Anh cùng với phó thành chủ cũng trở về. Gần hai mươi vạn quân địa phương áp giải đội quân tiên phong tiến vào trong doanh trại, điều này khiến cho những quân lính khác ngơ ngơ ngác ngác.

Phó thành chủ Nguyễn Đình Dũng đi đến chào hỏi Trần Minh Quân, hai người lần đầu tiên gặp mặt cũng hàn huyên một hồi. Người này tu vi tuy không cao nhưng am hiểu thuật trị quốc an dân cho nên trong Thạch Sơn Thành rất được dân chúng kính nể.

Chào hỏi nhau xong xuôi, Trần Minh Quân vào trong lều chủ tướng của mình, mở một phiên tòa dưới sự chứng kiến của thành chủ, phó thành chủ thành Thạch Sơn và nhị công chúa Lê Ngọc Anh. Đồng thời phiên tòa này còn có lưu ảnh ngọc đem toàn bộ quá trình ghi chép lại.

Khi Vũ Phong được áp giải đến, hắn vẻ mặt vô tội hô lên: " Công chúa, thành chủ, ta bị oan! "

Trần Minh Quân học đòi thẩm phán, lấy một cái búa gỗ gõ mạnh lên trên mặt bàn quát: " Im lặng! "

Vũ Phong bị Trần Minh Quân thu hút, quay mặt về phía hắn mắng: " Trần Minh Quân ngươi là thằng khốn! Ta tự nhủ suốt chặng đường từ kinh thành đến đây, cho đến tận thời điểm hiện tại chưa từng gây khó dễ cho ngươi vậy mà ngươi lại định vu cáo cho ta! "

Lần này không cần Trần Minh Quân lên tiếng nữa mà chính Lê Ngọc Anh mở miệng quát: " Câm mồm! "

Vũ Phong không những không câm mà càng cầu xin tha thứ: " Công chúa điện hạ, thuộc hạ theo ngài chinh chiến nhiều năm, sự trung thành của ta không lẽ ngài cũng nghi ngờ? "

" Ngươi vẫn không chịu ngậm mồm vào phải không? " Trần Minh Quân không kiên nhẫn, hạ lệnh: " Lôi hắn ra ngoài đánh một trăm gậy. "

" Ngươi..... " Vũ Phong giận tím mặt lại, thằng phế vật này lại muốn đem hắn ra đánh?

Nhưng mặc kệ thái độ của hắn thế nào thì cũng vẫn cứ bị hai tên quân lính áp giải ra ngoài đánh cho một trận.

Một lần nữa bị lôi vào trong, cái mồm của hắn đã học được cách ngậm lại.

Trần Minh Quân không muốn lãng phí thời gian nữa, hỏi: " Vũ Phong, ngươi đã biết tội của mình chưa? "

Vũ Phong khạc nhổ ra một ngụm máu tươi, khinh thường nói: " Ngươi muốn vu cho ta tội gì thì nói thẳng, cần gì bày vẽ cho thêm chuyện? "

" Vu tội? " Trần Minh Quân cười lạnh, nói: " Người tới, đem nhân chứng áp giải lên. "

Nghe đến hai chữ " nhân chứng " Vũ Phong khịt mũi coi thường, hắn xưa nay hành sự cẩn thận, làm gì lưu lại nhân chứng. Nhưng khi trông thấy Hiên Viên Chiến Thiên bị áp giải lên hắn mới biết chữ 'sợ' viết như thế nào.

" Ngươi..... " Vũ Phong hoảng sợ hỏi: " Sao ngươi lại ở đây? Chẳng phải.... "

Hiên Viên Chiến Thiên nhe răng cười nói: " Huynh đệ tốt, lâu ngày không gặp ngươi vẫn khỏe chứ? "