Trần Minh Quân ưỡn ngực nói: " Ta xưa nay chỉ muốn lấy đức phục người, không ép buộc. "
Lê Ngọc Anh bĩu môi: " Không biết xấu hổ. "
Nếu như chưa từng chứng kiến cách hắn ' lấy đức ' phục Hiên Viên Chiến Thiên có lẽ lời này nàng còn nghi ngờ nhưng sau khi biết hắn ' lấy đức phục người ' như thế nào, còn tin hắn nữa mới là lạ.
Mặt dày! Không biết xấu hổ!
Quay trở lại vấn đề chính, nàng trả lời: " Nếu như không đem khế ước hoàn thành, bức đồ án kia sau ba ngày sẽ tự động biến mất. Nhưng ta vẫn khuyên ngươi nên suy nghĩ thật kĩ, không nên lưu lại hậu hoạn. "
Sở dĩ nàng sẽ nói ra câu nói sau cùng bởi vì trong quá khứ cũng đã có không ít người chủ quan, đến cuối cùng chết như thế nào cũng không biết.
Nô lệ giết chủ không phải chuyện hiếm lạ, đặc biệt là những người nô lệ dị tộc.
Cho nên câu nói ' không phải người của tộc ta, trong lòng ắt suy nghĩ khác ' mới trở nên phổ biến tại Côn Lôn giới như vậy.
Trần Minh Quân biết Lê Ngọc Anh quan tâm mình, gật đầu nói: " Ta đã biết. "
Lê Ngọc Anh cũng chẳng nhiều lời nữa, mỗi người đều có quyết định của riêng mình, can thiệp nhiều lại thành không hay. Quay trở về chỗ ngồi của mình, nâng lên chén trà tiếp tục uống.
Còn Trần Minh Quân thì tiếp tục trò chuyện với Eris mấy câu sau đó cũng quay trở về chỗ ngồi của mình.
Eris thấy thế cũng đi đến, lẳng lặng đứng ở sau lưng hắn. Trải qua một hồi trò chuyện, nàng rốt cuộc hiểu được mình bây giờ ở vào tình cảnh gì, cũng may gặp phải Trần Minh Quân nếu như rơi vào tay kẻ khác không biết tương lai của nàng sẽ tăm tối đến mức độ nào.
Nhưng mà khi nghĩ đến em trai của mình Eris có chút lưỡng lự, mấy lần nàng định mở miệng nhưng lại thôi. Nàng như vậy vì có hai nguyên nhân.
Thứ nhất bản thân còn chưa thực sự tin tưởng Trần Minh Quân.
Thứ hai, nàng cũng Trần Minh Quân không thân cũng chẳng quen, đối phương tại sao phải giúp mình.
Đối xử không tệ bạc với mình đã rất tốt rồi, còn muốn hắn giúp đỡ......... nói thật, nàng không mở miệng được.
Trần Minh Quân lại không để ý được những thứ này, cầm lên một quyển sổ mới cùng với bút lông tiếp tục viết. Bộ công pháp mà hắn đang muốn viết rất thâm ảo, huyền diệu cho nên cần tập trung thần. Lại thêm việc bộ công pháp này tổng cộng có tám quyển, ban nãy hắn mới chỉ viết xong một.
..........
Giờ giải lao kết thúc, trứng của Ngọc Kỳ Lân rốt cuộc được đưa lên bán đấu giá.
Trứng của Ngọc Kỳ Lân vừa xuất hiện không bao lâu, giá cả đã được nâng đến tận trời cao, so với khi đấu giá tinh huyết của long tộc không thua kém chút nào.
" Một vạn linh thạch thượng phẩm! " Có Trần Minh Quân thay mình trả tiền, cộng thêm việc biết đối phương không thiếu công pháp có thể đem bán, Lê Ngọc Anh thẳng nâng giá lên một vạn linh thạch hạ phẩm.
Trần Minh Quân đang viết dở, nghe thế động tác cứng lại, khóe miệng giật một cái.
Chị gái, dù ta không thiếu tiền thật nhưng ngươi cũng đừng vừa hô là một vạn linh thạch thượng phẩm như vậy. Ngươi có biết ta phải viết ra bao nhiêu công pháp mới có được ngần ý tiền không?
Đau lòng thì đau lòng nhưng 'quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy ' cho nên hắn cũng không có ý kiến gì, mặc cho sâu bên trong nước mắt là biển rộng.
Đồng thời hắn cũng hiếu kỳ cho nên quan sát một chút, muốn biết trứng của kỳ lân hình dáng ra sao.
Chỉ thấy giữa trung tâm sân khấu có một quả trứng to gấp mười lần so với trứng đà điểu trên Địa Cầu, toàn thân phát ra ánh sáng bảy màu vô cùng đẹp đẽ, lớp vỏ bên ngoài được bao phủ thêm một lớp vảy rồng óng ánh tựa như ngọc thạch.
Biết Trần Minh Quân không am hiểu quá nhiều về Côn Lôn giới cũng như những sinh vật sống trên hành tinh này, Lê Ngọc Anh giới thiệu: " Kỳ lân bất kể loại nào đều luôn mang trên mình ánh sáng bảy màu tượng trưng cho các nguyên tố: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi. Cũng vì nguyên nhân này mà có nhiều người cho rằng Kỳ Lân do thiên địa tạo thành chứ không phải hậu duệ của những thần thú, thánh thú, linh thú giao phối tạo ra. "
" Ra là vậy. " Trần Minh Quân gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, còn như nguồn gốc của loài kỳ lân thì hắn từ chối cho ý kiến bởi vì bất kể ở đâu, nơi nào cứ hễ có sinh vật hiếm lạ là lại có những câu truyện nhân gian hư cấu lên về nó. Điều này Trần Minh Quân gặp mãi thành quen, không tin cũng không phủ nhận.
Giá cả đang từ năm, sáu ngàn linh thạch thượng phẩm bỗng chốc bị nâng lên đến tận một vạn khiến cho tất cả những người khác từ bỏ. Cứ việc trứng của Ngọc Kỳ Lân hiếm có khó tìm nhưng hao phí một khoản tiền lớn mua về chuẩn bị cho người đời sau còn chẳng bằng đợi đấu giá tinh huyết của long tộc càng tốt hơn.
Đừng nhìn Trần Minh Quân hay Lê Ngọc Anh đụng tí mở miệng là một ngàn linh thạch thượng phẩm, ho cái một vạn linh thạch thượng phẩm. Trên thực tế con số này rất lớn, toàn bộ Côn Lôn Giới cũng không có bao nhiêu người có thể bỏ ra nổi con số này.
Nói đơn giản như Đại Lê Hoàng Triều, một vạn linh thạch thượng phẩm phải tốn ít nhất năm lăm mới tích góp đủ chứ chưa nói đến người khác.
Không còn người đấu giá nữa, quả trứng của Ngọc Kỳ Lân này hiển nhiên thuộc về Lê Ngọc Anh. Khác biệt với Eris, sau khi đấu giá thành công thì trứng của Ngọc Kỳ Lân lập tức được đưa đến phòng của hai người.
Lê Ngọc Anh yêu thích không buông tay, đem cả quả trứng ôm vào trong lòng tựa như đang ôm đứa con bảo bối của mình vậy. Eris cũng tò mò đi đến ngắm ngía nhưng không dám chạm vào, lo lắng Lê Ngọc Anh tức giận. Mãi cho đến khi có sự cho phép của Lê Ngọc Anh nàng mới thử nghiệm đưa tay sờ sờ lớp vỏ trứng.
Trần Minh Quân thì không rảnh quan tâm đến quả trứng bởi vì hắn còn chưa hoàn thành xong quyển thứ tám mà giờ đấu giá tinh huyết của long tộc sắp đến.
Bộ công pháp này hắn chuẩn bị để làm vật trao đổi với người đem tinh huyết long tộc đi bán. Lấy Côn Lôn giới bây giờ thiếu vắng công pháp luyện thể, Trần Minh Quân lập tức nghĩ ra ý tưởng này. Bộ công pháp mà nãy giờ hắn viết ra chính là một bộ công pháp luyện thể, phẩm chất còn không thấp.
Hắn tin tưởng, với bộ công pháp này kế hoạch của mình sẽ thành công.
Nhà tổ chức đấu giá của chợ đen hết sức gian xảo, mỗi khi kết thúc đấu giá một món bảo vật sẽ cố ý nghỉ giải lao một chút tạo điều kiện cho những người đến tham gia có cơ hội chờ đợi người nhà tiếp tế thêm tiền bạc để tiếp tục đấu giá vật tiếp theo.
Trần Minh Quân nhân cơ hội này đem quyển thứ tám trong bộ công pháp hoàn thiện sau đó đi tìm một tên hộ vệ gác cửa nói muốn cùng người bán đấu giá tinh huyết của long tộc làm trao đổi.
Người hộ vệ kia trả lời: " Chuyện này ta không quyết định được, ngài đợi một lát để ta đi hỏi ý kiến cấp trên. "
Trần Minh Quân gật gật đầu tỏ ý không sao cả, quay về phòng chờ đợi.
Cũng không để hắn phải đợi lâu, người hộ vệ kia chạy trở về thông báo: " Khách nhân, cấp trên của ta và người ủy thác bán đấu giá tinh huyết của Long Tộc đều đồng ý lắng nghe một chút ngài dự định dùng vật gì để trao đổi. Xin mời ngài đi theo ta. "
Trần Minh Quân khẽ gật đầu, không chút do dự đi theo sau lưng của người hộ vệ kia.
Dưới sự chỉ dẫn của người hộ vệ, không tốn bao nhiêu thời gian Trần Minh Quân đã tìm được căn phòng của người đem tinh huyết của long tộc ủy thác bán đấu giá.
Mở cửa bước vào, nơi này cũng là một căn phòng VIP có nội thất, thiết kế không khác gì những căn phòng khác. Cạnh hai bên bàn trà có hai người đang vừa uống trà vừa trò chuyện, bởi vì nhìn từ góc độ sau lưng cho nên hắn cũng không đoán được tuổi tác của đối phương.
Nhưng trong hai người này, có một người mái tóc đã bạc, lưng hơi còng, Trần Minh Quân đoán tuổi tác người này ít nhất cũng ngoài sáu mươi.
Người còn lại toàn thân bao phủ bởi một chiếc áo choàng đen, nhìn từ sau lưng không phân biệt được nam hay nữ nhưng có thể đoán được tuổi tác không lớn lắm.
Đây là theo logic bình thường còn như ở Côn Lôn giới, người cảnh giới cao vẫn có thể luôn luôn bảo trì tuổi trẻ của mình, chỉ là cái giá không nhỏ thôi.
Trần Minh Quân cũng không vội vàng đi lên bắt chuyện mà lẳng lặng đứng ở nơi đó chờ đợi.
Một giọng nói đàn ông lớn tuổi khàn khàn vang lên: " Chàng trai trẻ, nghe người cấp dưới của ta bẩm báo thì cậu có đồ, vật muốn trao đổi với tinh huyết của long tộc? "
Trần Minh Quân không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ, gật đầu đáp: " Đúng vậy. "
Người lưng còng khẽ đứng dậy, quay người lại lẳng lặng nhìn xem Trần Minh Quân. Bởi vì có tấm mặt nạ che khuất đi toàn bộ khuôn mặt cho nên Trần Minh Quân không biết đối phương bây giờ đang có biểu cảm gì, hắn không sợ hãi chút nào cũng không chột dạ, đứng thẳng lưng nói: " Ta có một môn công pháp luyện thể muốn lấy ra làm vật trao đổi, còn như bộ công pháp này có đủ để đổi tinh huyết long tộc hay không còn đợi 'người kia' tự mình kiểm nghiệm. "
Nói xong, lấy ra một quyển trong tổng số tám quyển tự mình đưa đến cho người đàn ông lớn tuổi.
Nhưng đối phương cũng không có ý định tiếp nhận mà nhìn về phía người ngồi ở bên cạnh tựa như đang chờ đợi sự đồng ý.
Người kia nói: " Làm phiền chấp sự. "
Có câu nói này, người đàn ông lớn tuổi mới đưa tay tiếp lấy: " Khách nhân khách khí. "
Trần Minh Quân thì khẽ nhíu mày bởi vì khi người kia vừa lên tiếng, thanh âm không ra nam cũng chẳng giống nữ, chẳng lẽ lại là một tên công công.
Nhưng thế giới này vốn không giống Địa Cầu, biết đâu có một loại thủ đoạn nào đó khiến cho giọng nói nguyên bản bị thay đổi cũng giống như hắn bây giờ nhờ có chiếc mặt nạ này khiến cho thanh âm gốc cũng bị thay đổi nhiều.