Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

Chương 102




Đại Quân do triều đình Đại Lê phái tới trấn giữ Thạch Sơn Thành do Trần Minh Quân làm chủ tướng, Lê Ngọc Anh làm phó tướng cùng với hai người phó tướng khác.

Một người trong số ưa thích dùng thương, mặc chiến giáp trắng có tên Vũ Phong. truyện kiếm hiệp hay

Người còn lại thường hay cưỡi châu, sử dụng vũ khí là rìu lớn tên gọi Nông Đức.

Côn Lôn lịch ngày 26 tháng 2 năm 1209, đại quân đến Thạch Sơn thành nhưng cũng kể từ đó đến nay vẫn luôn cố thủ không ra.

Ngày 29 tháng 2, quân đội Bắc Di dưới sự lãnh đạo của Hiên Viên Chiến Thiên tấn công nhiều lần nhưng không được, rốt cuộc tạm thời hoãn binh bàn bạc sách lược khác.

Ngày mùng 3 tháng 3, Vũ Phong nhận được tin tình báo lương thực tiếp tế của quân Bắc Di đang được vận chuyển Thanh Yên Sơn cho nên dẫn theo hai mươi vạn binh mã xuất chinh ý đồ đánh đoạn lương thực tiếp viện của quân Bắc Di.

Nhưng khi thành công chiếm được những xe hàng vận chuyển lương thực, mở ra kiểm tra mới phát hiện ra mình bị trúng kế của địch bởi vì trong bao tải chỉ toàn rơm khô với cát vàng không có một hạt gạo nào cả.

Nhận thấy không ổn, Vũ Phong vội vàng ra lệnh lui quân nhưng đáng tiếc đã muộn!

Quân Bắc Di vây bao vây cả Thanh Yên Sơn đem hai mươi vạn đại quân của Đại Lê đánh cho tan tác, ngay cả Vũ Phong cũng phải liều mạng, vận dụng hết các loại thủ đoạn mới bảo toàn được mạng sống trở về Thạch Sơn thành.

Tin tức này không biết bằng cách nào nhanh chóng lan truyền toàn bộ Thạch Sơn thành khiến cho lòng quân hoang mang, lòng dân hoảng sợ.

.........

Thạch Sơn Thành, trong lều phó tướng.

" Đáng chết! "

Vũ Phong nằm ở trên giường, mặc dù những vết thương đã được băng bó và bôi thuốc lại thêm nuốt đan dược điều trị nội thương nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt.

Nông Đức ngồi ở bên cạnh giường, khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng: " Với số lượng quân còn lại, chỉ e chúng ta không thủ được Thạch Sơn thành. "

Bắc Di phái đến tám mươi vạn quân, mặc dù thực lực bình quân không thể so sánh với năm mươi vạn quân của Đại Lê nhưng lần này quân của Bắc Di do một người được mệnh danh là Tiểu Chiến Thần trăm chiến trăm thắng lãnh đạo, thủ đoạn khó lường.

Người này luận về tài cầm binh đánh trận, chỉ e ngay cả Lê Ngọc Anh cũng khó lòng sánh bằng.

Thời gian vừa qua là minh chứng rõ ràng nhất về tài năng của người này, quân của Đại Lê tuy chỉ thủ không công nhưng vẫn nhiều lần chịu thiệt thòi, tổn thất không ít.

Lần này Vũ Phong đem quân muốn chặt đứt đường tiếp tế lương thảo nhưng lại trúng kế của kẻ thù không những không thành công mà còn nướng hết hai mươi vạn quân.

Thạch Sơn thành tình cảnh bây giờ thực sự đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.

...........

Ngày mùng 5 tháng 3 năm 1209 theo lịch Côn Lôn, tin tức quân của Đại Lê thảm bại tại Thanh Yên Sơn còn chưa lắng xuống trong Thạch Sơn Thành đã có một tin đồn khác nổi lên....

Công chúa và phò mã không ở Thạch Sơn Thành!

Tin tức này vừa ra không khác gì dập lửa bằng xăng, lòng quân trở nên rối loạn, lòng dân càng thêm hoảng sợ. Rất nhiều người dân sinh sống ở nơi này tụ họp lại với nhau đến trước cửa doanh trại biểu tình, đề nghĩ dỡ bỏ lệnh cấm ra vào thành để dân chúng có thể sơ tán.

Nhân lúc trong thành rối loạn, quân của Bắc Di lại một lần nữa công thành. Quân của Đại Lê số lượng đã ít hơn đối phương lại thêm lòng quân rối loạn, cho dù phòng thủ thành công nhưng quân số thương vong thảm trọng.

Ngày 7 tháng 3 năm 1209, Vũ Phong và Nông Đức nổi lên tranh cãi về việc tiếp tục trấn thủ và từ bỏ Thạch Sơn Thành. Vũ Phong thì muốn lui quân về Thanh Hà Thành, còn Nông Đức thì muốn kiên trì chờ đợi Lê Ngọc Anh cùng Trần Minh Quân đến nơi để quyết định nên làm gì tiếp theo.

Sau cùng cả hai thống nhất được phương án, Vũ Phong dẫn theo mười vạn quân rời khỏi Thạch Sơn Thành hộ tống dân chúng di chuyển đến Thanh Hà Thành tránh nạn. Nông Đức cùng với gần một vạn quan kết hợp với quân lính địa phương tiếp tục thủ thành, đồng thời chiêu mộ thêm lính tráng xung quân bổ sung nhân lực.

Nhưng những người này quanh năm làm ruộng, buôn bán, chưa từng trải qua sự rèn luyện của quân đội cho nên cũng không củng cố được bao nhiêu sự chắc chắn cho Thạch Sơn Thành.

............

Bên trong doanh trại của đại quân Bắc Di, lều chủ tướng

Ngồi trên chủ vị có một người thiếu niên trẻ tuổi, tướng mạo anh tuấn bất phàm khoác lên người một bô chiến giáp oai phong, uy mãnh. Ở bên dưới, tả hữu hai bên có gần mười người phó tướng đang đứng vây quanh một bản đồ cát.

Trong số đó có một vị lão tướng vuốt râu dài mỉm cười nói: "Bên trong Thạch Sơn Thành đã loạn thành một bầy, dựa theo đà này chẳng mấy chốc quân ta có thể chiếm được."

Một phó tướng khác tuổi tác trung niên nói: "Ta nhận được tin tức Vũ Phong và Nông Đức đã bắt đầu nội chiến. Vũ Phong tiếc mệnh không muốn ở lại tiếp tục trấn thủ Thạch Sơn Thành còn Nông Đức lại thà chết không muốn rút lui."

Cũng vào lúc này, một binh sỹ chạy vào bẩm báo: "Báo! Vũ Phong mang mười vạn quân hộ tống dân chúng bắt đầu rời khỏi Thạch Sơn Thành."

Lão tướng quân cười lớn: "Ha ha ha... Quả nhiên là trời giúp quân ta."

Một người khác cũng tràn đầy phấn khởi: "Vũ Phong xuất thân trong gia đình giàu có, từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng tự nhiên sẽ tiếc mệnh. Nông Đức xuất thân từ tầng lớp nông dân cho nên hắn không sợ chết."

Lão tướng quân đề xuất ý kiến: "Theo ta thấy chúng ta nên phái một đạo quân đem mười vạn quân cùng với Vũ Phong giết chết dẹp bỏ hậu họa. Để sau khi chiếm xong Thạch Sơn Thành quân ta thừa thắng xông lên chiếm đánh Thanh Hà Thành thuận lợi hơn."

Ý kiến này vừa được đưa ra lập tức nhận được sự tán thành từ những người khác, mọi người đều cho rằng phương án này là tốt nhất.

Nhưng, người thiếu niên ngồi ở trên chủ vị lại lắc đầu: " Trong tình thế này Vũ Phong dám dẫn theo dân chúng rời đi Thạch Sơn Thành, bản tướng quân cảm thấy có điều kỳ lạ."

" Bây giờ Thạch Sơn Thành đang bị quân ta bao vây, hắn lại không che giấu dẫn người rời đi chẳng khác nào tự mình tìm nguy hiểm. Đặc biệt còn đem theo người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, tốc độ hành quân chậm chạp."

" Chẳng lẽ không sợ quân ta đuổi theo hay sao? "

Lão tướng quân cho rằng: " Vũ Phong tuổi trẻ suy nghĩ nông nổi, tính toán không xa. Chúng ta không cần phải để ý."

Một viên phó tướng khác gật đầu nói: " Đúng vậy, Vũ Phong chẳng qua là một thằng nhãi miệng còn hôi sữa. Bây giờ Thạch Sơn Thành gặp nguy hiểm, hắn chỉ lo giữ mạng của mình làm gì còn tâm trí suy nghĩ thấu đáo."

Nhưng chủ tướng Hiên Viên Chiến Thiên vẫn không đồng ý với phương án này: " Chúng ta không nên coi thường kẻ địch để tránh việc rơi vào âm mưu của kẻ thù."

Lão tướng quân hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: " Ngươi quá đánh giá cao kẻ khác và coi thường quân mình. Ta chinh chiến bao nhiêu năm sao có thể không nhận ra đấy là mưu đồ hay là sự thật."

"Trước khi hành quân đến đánh Đại Lê, ta đã điều tra kỹ càng về xuất thân, tính cách và năng lực của từng người. Tên nhãi Vũ Phong về mặt tu luyện có chút thiên phú nhưng cầm quân đánh trận thì dốt nát. Trước giờ hắn đều chỉ nghe theo lệnh của Lê Ngọc Anh mà làm chứ chưa từng đưa ra chủ kiến nào cả. "

" Người như vậy sao có thể đưa được âm mưu, quỷ kế gì? "

" Đúng đấy! " Mấy tên phó tướng khác cũng phụ họa theo.

Hiên Viên Chiến Thiên âm thầm thở dài.

Chính vì người Bắc Di vẫn luôn ngông cuồng tự đại cho nên sự phát triển mới so ra kém hơn những đất nước khác.

Thấy Hiên Viên Chiến Thiên một mực im lặng, lão tướng quân tức giận vỗ bàn một cái, đứng bật dậy nói: " Nếu như ngươi sợ, vậy thì để ta dẫn theo hai mươi vạn quân đi đánh giết Vũ Phong! "

Hiên Viên Chiến Thiên khẽ nhíu mày, người này chẳng lẽ thực sự coi chức vị chủ tướng của hắn là làm cảnh?

Nhưng mà hắn cũng không lên tiếng ngăn cản, chỉ cần thế thì mặc kệ chuyện này thành hay bại cũng chẳng liên quan gì đến hắn. Thành công cũng tốt, thất bại cũng được!

Thành công thì cũng là chiến công nhỏ, so với việc hắn đánh chiếm Thạch Sơn Thành chẳng khác gì dệt hoa trên gấm thôi. Còn như thất bại.......ta không ra lệnh, tự hắn hành động nha!

Sở dĩ hắn sẽ quyết định như thế bởi vì trong lòng hắn đối với sự việc này luôn xuất hiện một linh cảm chẳng lành. Dù cho hắn không phải người quyết định theo cảm tính nhưng hắn tin tưởng vào linh cảm của mình.

Đợi sau khi lão tướng quân dẫn theo hai viên phó tướng đem quân lính rời đi, Hiên Viên Chiến Thiên hạ lệnh: " Mặc kệ bọn hắn, chuẩn bị tiếp tục công thành! "

Hắn mặc kệ Vũ Phong bày kế gì chờ đợi quân truy giết, nhưng Vũ Phong dẫn theo một vạn quân rời đi Thạch Sơn Thành là chuyện thật. Cho nên bây giờ là lúc Thạch Sơn Thành thiếu thốn quân thủ thành nhất, không nhân cơ hội này đánh chiếm thì còn chờ đến bao giờ.

............

Ngày 8 tháng 3 năm 1209 theo lịch Côn Lôn, Vũ Phong dẫn theo một vạn quân lính hộ tống dân di chuyển đến Thanh Hà Thành tránh nạn nào ngờ bị quân của Bắc Di gần đuổi kịp. Đại quân Bắc Di sĩ khí ngút trời, tiếng cười lớn như sấm vang giữa trời hạ. Ai biết còn chưa chạm đến quân của Vũ Phong đã bị mai phục.

Gần ba mươi vạn quân bị tiêu diệt, lão tướng Hoắc Cảnh cùng hai tên phó tướng bị bắt sống.

Hoắc Cảnh khó có thể tin bật thốt lên: " Các ngươi là quân của Thanh Hà Thành? "

...........

Trong cùng ngày, đại quân Bắc Di không tốn nhiều công sức đã công phá cửa thành Thạch Sơn.

Hiên Viên Chiến Thiên chỉ huy hơn năm mươi vạn quân chạy vào thành nào ngờ bắt gặp cảnh vườn không nhà trống, một bóng dáng binh sĩ của Đại Lê cũng không thấy.

Tình huống bất thường dễ sinh dị biến!

Hắn đang định hạ lệnh rút quân lại nghe thấy phía trước truyền đến tiếng gào thét: " Giết!!! "

Chỉ thấy hơn một vạn quân của Đại Lê giống như quân cảm tử đang lao về phía này.

Hiên Viên Chiến Thiên khẽ nhíu mày, những binh sĩ này thật sự không sợ chết sao?

Thế nhưng để cho hắn không thể ngờ tới là ngay ở gần chỗ quân mình đang đứng, vô số mũi tên từ trên lầu cao bắn xuống. Dưới mặt đất hoàng loạt các mũi tên từ bốn phương tám hướng bắn ra. Quân của Bắc Di còn đang bị đội cảm tử thu hút sự chú ý, không kịp thiết lập hàng rào khiên sắt liên tục bị bắn giết.

Chỉ trong giây lát đã có mấy ngàn binh sĩ Bắc Di bỏ mạng!

Hiên Viên Chiến Thiên lấy lại tinh thần, vội vàng chia quân làm hai đội.

Một đội thiết lập đội hình phòng thủ chuẩn bị nghênh chiến đội quân cảm tử Đại Lê, đội còn lại bắt đầu đột kích vào những tòa kiến trúc cao hai bên đường.