Về đến phủ, y đến nói chuyện với phụ thân, Sở Tiêu nói trước:”Phụ thân, nhị công chúa này tâm tư không đơn giản”
Phụ thân y liền hỏi:”Ý con là gì?”
Sở Tiêu liền nói:”Nàng ta đêm qua muốn con giết Thượng Quan gia, hôm nay muốn nắm thóp con và Phượng gia, ép buộc con giữa hai lựa chọn, con gả cho nàng ta hoặc muội muội”
Phụ thân y tức đến đập bàn, Sở Tiêu liền nói:”Con thì không thể, muội muội càng không, muội muội là nữ tử, nếu thật sự gả vào đó chẳng phải là một chuyện khiến muội ấy và Phượng gia bị đời sau mắng mỏ sao? Hơn nữa con là Thế Tử, là Nhiếp Chính Vương, nhị công chúa làm vậy đây không phải là càng muốn bóp chặt Phượng gia sao?”
Phụ thân y liền hỏi:”Còn Sở An, con có đem nó ra không?”
Y khẽ gật đầu, phụ thân y liền hỏi:”Nếu không phải hoàng hậu thì cứ để nó tự sinh tự diệt trong cung, Phượng gia ta phục vụ hoàng đế nhưng không phục vụ kẻ muốn nắm thóp cả trung thần”
Y liền hỏi:”Người không lo lắng?”
Phụ thân y nhếch môi cười bảo:”Lo cái gì? Đệ đệ con xinh đẹp như nữ tử từ nhỏ, hơn nữa, sinh mẫu nó có thân thế không tầm thường, mẫu thân con là trưởng công chúa, trưởng tỷ của hoàng đế mà, đệ đệ con không tranh với huynh muội chứ với người ngoài nó là đứa kiêu ngạo phong lưu, mười năm tuổi đã trêu ghẹo bao nhiêu nam nhân, trèo lên giường của cả đích tử Thượng Quan gia, nói không chừng cả hậu cung của nhị công chúa sau này lại thành hậu cung của nó”
Y khụ một tiếng hỏi:”Người tự hào vậy sao?”
Một năm sau, hoàng đế ốm bệnh băng hà, ép hoàng hậu tuẫn táng, y mang theo dải lụa trắng và thánh chỉ vào cung. Hoàng hậu mỉm cười hỏi:”Ngươi đến đây làm gì?”
Y trả lời:”Thần đến tiễn nương nương”
Hoàng hậu nổi giận đứng bật dậy hỏi:”Hoang đường, hoàng đế băng hà, bổn cung còn sống nhất định sẽ thành thái hậu, ngươi dám nói tiễn bổn cung?”
Y ra lệnh:”Tuyên chỉ đi”
Thái giám bước ra, mở thánh chỉ ra đọc:”Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, trẫm và hoàng hậu lưỡng tình tương duyệt, nay trẫm đi không nỡ để hoàng hậu ở lại nhân gian một mình để ngày ngày buồn bã, muốn hoàng hậu tuẫn táng đi cùng bầu bạn cùng trẫm dưới suối vàng”
Hoàng hậu giật mình kinh hãi muốn bỏ chạy nhưng binh lính lao vào, y nói:”Hậu cung độc sủng một mình nương nương, bệ hạ mất rồi, hai người là phu thê lưỡng tình tương duyệt, vẫn nên là tuẫn táng đi cùng bầu bạn với bệ hạ”
Y cầm lấy dải lụa trắng siết chặt cổ hoàng hậu đến khi đối phương nghẹt thở chết. Hoàng hậu ngã xuống, y thu lại dãi lụa đặt vào chiếc mâm gỗ nhỏ trên tay thái giám rồi ra lệnh:”Mang hoàng hậu nương nương đến quan tài hợp táng cùng bệ hạ”
Đến Chiêu Nghi Điện, tân đế hỏi y:”Hoàng hậu chết chưa? Chết như nào?”
Y đáp:”Đã chết rồi ạ, là thần dùng dải lụa trắng siết cổ nghẹt thở chết”
Tân đế khẽ gật đầu bảo:”Rất đúng ý trẫm, ngươi làm việc rất tốt, phải thưởng”
Y nói ngay:”Có thể phục vụ cho bệ hạ là mong muốn của Phượng gia cũng là mong muốn lớn của thần, bệ hạ không cần trọng thưởng”
Tân đế mỉm cười hài lòng bảo:”Trẫm sẽ không bạc đãi Sở An đệ đệ ngươi, hậu cung chưa có hoàng hậu, vậy thì để Sở An nắm giữ chức Hoàng Quý Quân đi”
Y cung kính nói:”Thần thay Sở An tạ ơn bệ hạ”
Tân đế đăng cơ, lập tam thiếu gia Phượng gia Phượng Sở An làm Hoàng Quý Quân, quản lí hậu cung nắm giữ Phượng ấn.
Hệ thống nói với y:”Đợi Thần Quân lớn, ngài có thể nâng đỡ Thần Quân làm hoàng đế”
Y liền hỏi:”Hả? Không phải giúp đỡ nữ đế đăng cơ thôi sao?”
Hệ Thống liền giải thích:”Đó là việc dọn đường cho Thần Quân”
Sở Tiêu nghe xong nhếch môi nói:”Được rồi được rồi, nuôi lớn đã, dạy dỗ ngoan ngoãn mới được”
Hậu cung của nữ đế dần được lấp đầy, toàn bộ đều là tình cũ của Sở An. Nữ đế còn nhỏ không lui đến hậu cung, Hoàng Quý Quân Phượng Sở An ngày ngày làm loạn.
Hôm đó Chu Quý Quân nhập cung mà hắn lại là tình cũ ngủ với Sở An nhiều nhất, đến thỉnh an vào buổi sáng giống hội ngộ với tình cũ. Sở An không muốn đến, trốn trong chăn không dậy. Chu Quý Quân tiến thẳng vào phòng ngủ của y, người hầu cũng không cản lại.
Chu Quý Quân ngồi cạnh giường rồi hỏi:”Thì ra, tiểu An nhi của ta là vì nhập cung mới chia tay với ta sao?”
Y nghe xong lạnh hết sống lưng, cuộn chặt trong chăn, im lặng không lên tiếng. Hắn gằn từng chữ trong tức giận:”Nếu không cởi ta lập tức mang ngươi ném”
Sở An nghe xong tức thì lật chăn ra bật dậy, người hầu cười vội vàng đóng cửa phòng lui ra.
Chu Quý Quân họ Chu tên Hành, nhập cung vì bị ép, là người duy nhất ngủ với y hơn năm lần mới bị đá, những người khác chỉ một hai lần. Hắn nhích đến ôm lấy y, Sở An đẩy hắn ra mắng:”Ngươi hỗn xược, ta là Hoàng Quý Quân”
Chu Hành liền nói:”Tiểu An nhi mới đó đã không nhận ta rồi, trước đây còn bảo yêu ta mà”
Sau Chu Quý Quân những nam tử khác cũng vào cung.
Chỉ ba ngày sau, hậu cung được lấp đầy. Chỉ vị trí hoàng hậu để trống. Thỉnh an như cực hình, Hoàng Quý Phi không đến, trốn chặt trong chăn sợ phát khóc.
Đêm đến thì không như vậy, có đêm trèo cửa sổ vào phòng Chu Quý Quân, có đêm đến chỗ Tô Quý Quân, hầu như phòng của phi tử nào cũng trèo qua.
Cuối cùng chịu không thấu liền cầu cứu Sở Tiêu, y ghé tai đối phương nói nhỏ:”Đợi, chậm một chút, yên tâm, người thừa kế nhỏ hơn bệ hạ tận bốn tuổi, hiện tại chưa thể kế vị, đợi bệ hạ đến tuổi có thể sinh là có thể tiễn đi”
Hiện tại Nhiếp Chính Vương có quyền cao nhất, nữ đế không có quyền lại là nữ tử không ai muốn nghe.
Nữ đế rất giận liền nói riêng với y:”Nghe rõ đây Phượng Sở Tiêu, ngươi sẽ là hoàng hậu”
Y nghe xong chỉ nhếch môi cười bảo:”Bệ hạ, chuyện này không thể, bệ hạ đã đưa Sở An vào hậu cung, thần không thể vào được nữa, dù bệ hạ có cố gắng vẫn như vậy”