Hắc hoả bao trùm lấy Trùng Bọ Hung, ôm lấy nó, cắn nuốt nó, chậm rãi phá vỡ lớp da cứng rắn của nó, máu thịt cũng từ đó chảy ra, mùi thịt cháy dần được lan toả.
Không thể chịu được nữa, Trùng Bọ Hung thét lên: "Mau ra đây!"
Vừa dứt lời, từ phía đầu hành lang liền xuất hiện một thằn lằn khổng lồ, nó dùng cái đuôi đánh về phía Thiên Tử Dật.
Thiên Tử Dật rút thanh kiếm đang cấm vào người Trùng Bọ Hung lên, hắn nhanh chóng lùi về sau né tránh.
"Quái thú không gian?"
Thằn lằn khổng lồ với lớp da sần sùi được gia cố bởi vảy cứng, nó được ví như một lớp giáp bảo vệ vững chắc.
Thằn lằn khổng lồ là quái thú sinh sống ở vũ trụ, Thiên Tử Dật không ngờ ở trùng tộc lại xuất hiện quái thú không gian.
Quái thú không gian khác với yêu thú, do sinh sống ở môi trường khắc nghiệt cho nên quái thú không gian có sức mạnh hơn một con yêu thú đồng cấp.
Huống hồ quái thú không gian so với yêu thú còn tàn bạo hơn.
Ngọn lửa bị dập tắt dần lộ ra thân hình bỏng nặng của Trùng Bọ Hung, hơi thở thoi thóp, gần như có thể ngừng bất cứ lúc nào.
"Giết hắn!" Trùng Bọ Hung ra lệnh, thằn lằn khổng lồ lập tức lao tới đánh với Thiên Tử Dật.
Trùng Bọ Hung rời khỏi cuộc chiến, nó cố lết thân thể đau đớn của mình ra xa, cơ thể kiệt quệ sau một chiêu, nó không thể làm gì hơn.
Đúng là cách biệt cấp bậc thật khó khăn.
Trùng Bọ Hung ở một bên theo dõi Thiên Tử Dật và thằn lằn khổng lồ giao đấu, ở phía trên kia lại náo nhiệt không kém.
Cố Nguyên Thành điên cuồng chém chết những con trùng thú lao tới, lúc này mặt đất xung quanh ông là một biển máu xanh với đủ loại xác trùng thú bị chẻ đôi.
Biết được Cố Nguyên Thành áp đảo, các trùng thú e sợ không dám lao lên, chỉ biết vây quanh ông.
Đúng lúc này từ trên đầu Cố Nguyên Thành xuất hiện thân ảnh một con bọ ngựa màu vàng kim đánh xuống một đòn, Cố Nguyên Thành lập tức đưa cây rìu hai lưỡi to lớn của mình đỡ lấy.
Ầm. Áp lực kinh khủng bùng phát, đám trùng thú đều bị sóng xung kích của đòn va chạm đánh bay đi.
Làn khói tan đi, hiện rõ chuyện gì đang xảy ra, lưỡi kiếm màu vàng kim cách cổ của Cố Nguyên Thành hai centimet và lưỡi rìu của Cố Nguyên Thành cũng cách đầu đối phương hai centimet.
"Xuất hiện hoành tráng đấy!" Cố Nguyên Thành cười ngạo nghễ.
Ngược lại Trùng Quốc Vương lại cực kỳ tức giận: "Chết đi!" Nói xong liền dùng cánh tay lưỡi kiếm còn lại chém xuống.
Cố Nguyên Thành cúi người xuống, ông làm một cú đá móc vào mặt Trùng Quốc Vương một cái khiến gã choáng váng, lưỡi kiếm cũng theo đó mà chém hụt xuống mặt đất tạo thành một vết nứt.
Trùng Quốc Vương dùng lực tương đối mạnh dẫn tới lưỡi kiếm của gã bị kẹt lại mặt đất một chút.
Cố Nguyên Thành chóng hai tay xuống mặt đất dùng lực bật dậy, ông cầm vũ khí của mình lên nhắm thẳng vào phần kết nối giữa đầu và thân của Trùng Quốc Vương chém qua.
Tất nhiên là Cố Nguyên Thành đã thất bại.
Trùng Quốc Vương đã đưa lưỡi kiếm chắn lại, lưỡi rìu chém vào gã, cứa vào da thịt, máu xanh chảy xuống.
Cố Nguyên Thành dùng lực muốn chém đứt lưỡi kiếm Trùng Quốc Vương, Trùng Quốc Vương biết ý định của ông, gã tức giận, hai lưỡi kiếm bị hạn chế hoạt động, gã chỉ thể dùng cái răng sắc bén của mình cắn tới.
Cố Nguyên Thành buộc lòng phải lùi lại.
Cố Nguyên Thành vác thanh rìu hai lưỡi trên vai, ông nhìn Trùng Quốc Vương đang chật vật, ông còn chưa tung hết sức đâu!
Các trùng thú nhìn thấy Trùng Quốc Vương yếu thế hơn Cố Nguyên Thành, cả đám mặt đần ra, nếu Trùng Quốc Vương không đánh lại tên quái vật này thì bọn chúng chỉ có chết hết!
Trùng Quốc Vương rút lưỡi kiếm ra khỏi mặt đất, lưỡi kiếm đang rỉ máu từ lúc nào mà vết thương đã biến mất, gã đột nhiên cười phá lên.
"Rất tốt! Rất tốt! Đó là những gì mà ngươi có sao, Cố Nguyên Soái?"
Cố Nguyên Thành nhướng mày, ông vào một tư thế thủ.
Trùng Quốc Vương lao tới, gã liên tục dùng hai lưỡi kiếm của mình chém tới, nhanh, sắc, và tàn bạo.
Tấn công dồn dập, trên người Cố Nguyên Thành đã xuất hiện vài vết thương.
Cố Nguyên Thành là pháp sư cấp 10 mà Trùng Quốc Vương cũng là cấp 10, nhưng Cố Nguyên Thành có thể sử dụng ma pháp, Trùng Quốc Vương thì lại không.
Trời sinh trùng tộc không hợp với ma pháp, vì vậy trùng tộc không thể sử dụng ma pháp nhưng ngược lại lại có cơ thể và sức mạnh hơn người, xem như được cái này mất cái kia.
Giao đấu một hồi, cả hai nhận ra là đối thủ ngang tài ngang sức với mình, muốn hạ được đối phương là điều không dễ dàng và rất mất thời gian.
Không thể để mất thời gian thêm được nữa, Trùng Quốc Vương hét lên với đám trùng thú: "Các ngươi đứng đó làm gì? Mau tiêu diệt Thiên Địch và tóm lấy Không Gian Năng Lượng Chính cho ta."
"Đừng hòng." Cố Nguyên Thành cản lại, nhưng Trùng Quốc Vương dễ dàng gì tha cho ông, gã chặn lại đòn đánh của Cố Nguyên Thành, sau đó mở đường để lũ trùng thú đi xuống hầm giam.
Đúng lúc này từ trên bầu trời giáng xuống một tia sét chặn lại đám trùng thú đang tiến tới hầm giam.
"Muốn xuống đó thì phải bước qua xác của ta." Giọng nói ngạo mạn đầy tính khiêu khích, bóng dáng Thẩm Chu từ từ xuất hiện sau màn khói bụi với hai cặp mắt đỏ ngầu.
...
Lúc này ở một nơi nào đó trên Vương Quốc Dominic, Trùng Thái Tử dùng chiếc lưỡi kiếm của mình mạnh mẽ mà đâm xuyên qua tim của một người pháp sư cấp 8.
Người pháp sư cấp 8 phun một ngụm máu, Trùng Thái Tử không thương tiếc mà rút lưỡi kiếm ra, một lỗ máu xuất hiện trên ngực trái người pháp sư cấp 8, hắn ôm ngực của mình rồi ngã xuống, hai mắt mở trừng lớn, hơi thở biến mất.
Đội quân do người pháp sư cấp 8 nhìn thấy cảnh này thì hoảng sợ, người dẫn đầu bị đánh bại, tinh thần cả đội tuột dốc không phanh.
Ngược lại bên phía trùng thú thì như được tiếp thêm sức mạnh, cả đám ý chí chiến đấu tăng cao.
"Tất cả tiến lên, theo sau Thái Tử!" Một con trùng thú hét lên, đám trùng thú cũng đồng tâm hiệp lực phản ứng lại.
Trùng Thái Tử khinh bỉ nhìn cái xác, quân địch lúc này như rắn mất đầu, không còn đáng để gã để tâm.
Trùng Thái Tử nói với con trùng hét lên lúc nãy: "Ngươi ở đây tiêu diệt bọn chúng, ta sẽ đi xử lý Thiên Địch." Nói xong bóng dáng liền biến mất.
Trận chiến chưa bắt đầu được bao lâu, nhưng đã có một bên mất một thủ lĩnh cấp cao.
Quay lại phía Thiên Tử Dật, dưới sự xuất hiện của quái thú không gian hành động của Thiên Tử Dật càng khó khăn hơn.
Hắn vẫn chưa phát hiện ra Châu Thanh, Trùng Bọ Hung thì đang bị thoi thóp vẫn chưa chết, hắn lại vì con thằn lằn khốn khiếp kia mà lãng phí thời gian.
Hắn cần nhanh chóng xác định vị trí của Châu Thanh.
Đúng lúc này, một bóng dáng màu tím đột ngột xuất hiện phía sau trùng thú không gian, lưỡi kiếm bén nhọn của bọ ngựa chém xuống.
Thân hình của thằn lằn khổng lồ xuất hiện một vết chém thẳng dọc, sau đó cả người bị chẻ làm đôi.
Không dừng lại đó, vết khí chém vẫn tiếp tục tiến về phía Thiên Tử Dật, hắn nhanh chóng đưa kiếm lên đỡ lấy nhưng khí chém này rất mạnh, với sức mạnh cấp 8 đỉnh cấp của hắn cũng không thể nào chịu nổi mà bị đánh bay đi.
Thiên Tử Dật bị đánh bay đập vào lồng sắt duy nhất của tầng, các thanh chắn dưới sự va chạm của hắn mà trở nên biến dạng.
Thiên Tử Dật phun một ngụm máu, khóe môi chảy xuống một đường máu, hắn ngẩng đầu nhìn hung thủ.
Trùng Thái Tử.
Trùng Thái Tử ngạo nghễ xuất hiện, gã đạp trên xác của thằn lằn khổng lồ, từ phía trên ngạo mạn nhìn xuống Thiên Tử Dật chật vật bên dưới, lại liếc mắt nhẹ qua Trùng Bọ Hung, gã cười khinh: "Đã nói là ngươi không nổi rồi mà."
Trùng Bọ Hung cố gắng hít thở lấy hơi để khiến mình tỉnh táo không bị ngất đi, nhìn Trùng Thái Tử dễ dàng chém chết thằn lằn khổng lồ, chiếm lấy con mồi của nó, phá hỏng cuộc trả thù của nó.
"Ngươi nghĩ con súc vật yếu đuối này có thể giúp ngươi giết được hắn ư? Không ngờ ngươi lại ngây thơ như vậy!" Trùng Thái Tử dẫm chân đạp nát cái đầu bị chém đôi của thằn lằn khổng lồ.
Trùng Bọ Hung phun máu, tất nhiên là bị Trùng Thái Tử làm cho tức đến hộc máu.
Trùng Bọ Hung có tình cảm với Trùng Công Chúa, nó đã yêu thích Trùng Công Chúa từ lâu, khi hay tin Trùng Công Chúa bị Thiên Tử Dật giết chết, nó đã thề với bản thân mình rằng dù có chết nó cũng phải giết chết được Thiên Tử Dật, trả thù cho Trùng Công Chúa, nhưng rốt cuộc tất cả chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi.
Nó quá yếu để có thể đánh bại Thiên Tử Dật, vì vậy mới nghĩ đến cách dùng quái thú không gian nhưng lại bị Trùng Thái Tử chém chết một cách dễ dàng như vậy, nó còn cái gì để trả thù cho Trùng Công Chúa nữa đây?
Tất nhiên nỗi lòng của Trùng Bọ Hung không một ai quan tâm.
"Lâu năm không gặp ngươi yếu đi rất nhiều rồi đó!" Trùng Thái Tử nhìn Thiên Tử Dật lau đi vết máu ở khóe môi, vẻ mặt của gã còn thể hiện ra sự thất vọng tràn trề, như một sự sỉ nhục với Thiên Tử Dật.
Trước kia Thiên Tử Dật hơn cấp bậc gã, gã chỉ có thể ngẩng đầu nhìn hắn, ngược lại bây giờ gã đã cấp 9, mà Thiên Tử Dật chỉ mới cấp 8 đỉnh cấp.
"Làm thế nào mà ngươi có thể khôi phục lại kinh mạch thế? Là do Không Gian Năng Lượng Chính sao?" Trùng Thái Tử tò mò, đồng thời cũng giơ lưỡi kiếm của mình lên chém về phía Thiên Tử Dật.
Thiên Tử Dật nhanh chóng nhảy sang một bên, lưỡi kiếm chém hụt chém vào song sắt, lồng sắc lập tức bị phá hủy.
Đây chính là sức mạnh của trùng thú cấp 9, nếu Thiên Tử Dật lãnh trọn cú đó sợ là sẽ đổ máu nhiều thêm.
Với cấp bậc hiện tại của Thiên Tử Dật khó có thể giết chết Trùng Thái Tử, nhưng không vì vậy mà hắn sợ hãi lùi bước, sau khi né đòn tấn công của Trùng Thái Tử, Thiên Tử Dật nhanh chóng tiếp cận Trùng Thái Tử, áp sát gã, bàn tay rực lửa đen muốn tóm lấy đầu của gã.
Trùng Thái Tử phản ứng rất nhanh, dường như là có thể nhìn thấy hết chuyển động của Thiên Tử Dật, ngay trước khi bàn tay của Thiên Tử Dật chạm vào mình, gã đã đưa lưỡi kiếm ra chém về phía hắn.
Thiên Tử Dật đưa kiếm của mình lên đỡ lấy, thanh kiếm bọc trong lửa đen, lửa đen chạm với lưỡi kiếm của Trùng Thái Tử ngay lập tức lan truyền sang gã.
Trùng Thái Tử xoay người, dùng đuôi đánh về phía Thiên Tử Dật, Thiên Tử Dật đành phải lùi lại phía sau.
Lưỡi kiếm của Trùng Thái Tử bị ngọn lửa đen của Thiên Tử Dật thiêu đốt, ngọn lửa cắn nuốt lấy cánh tay của gã.
Trùng Thái Tử vẫy lưỡi kiếm của mình, ngọn lửa đen liền bị dập tắt, chỉ để lại một vết thương bỏng không quá nặng.
Nếu là lúc trước, ngọn lửa của Thiên Tử Dật đã có thể thiêu đốt cánh tay của gã rồi.
"Ngọn lửa yếu như vậy, ngươi đang gãi ngứa cho ta hả?" Trùng Thái Tử cười khinh, vết bỏng trên cánh tay dùng mắt thường có thể nhìn thấy đang dần lành lại.
Thiên Tử Dật nhíu mày.
Trùng Vương khi đạt cấp 9 sẽ có khả năng hồi phục vết thương, xem ra trận đấu này sẽ rất khó khăn với hắn.
Hiện tại vẫn chưa xác định được Châu Thanh đang ở đâu, Thiên Tử Dật cũng không thể nào yên lòng mà chiến đấu.
...
Thời gian bên trong không gian và bên ngoài không giống nhau, Châu Thanh ở bên trong không gian cũng tầm hai tuần nhưng bên ngoài chỉ mới trôi qua có vài ngày.
Trong khoảng thời gian đó, Châu Thanh và Lưu Hòa đã tâm sự rất nhiều với nhau, có lẽ một phần ký ức của nguyên chủ và một phần Lưu Hòa rất giống với người mẹ kiếp trước của Châu Thanh mà cậu dễ dàng mở lòng với nàng.
Đặc biệt là ánh mắt của Lưu Hòa, dịu dàng ấm áp chứa đầy yêu thương với con mình như người mẹ kiếp trước cậu, dù mọi người có chán ghét cậu thế nào cũng chỉ có mẹ là bên cạnh cậu, nhìn cậu với ánh mắt âu yếm, không hề có một tia chán ghét, dù cậu là nguyên nhân khiến cuộc sống của mẹ khó khăn hơn.
Châu Thanh cũng cho Lưu Hòa sử dụng Phục Dung Đan, vết xẹo đáng sợ đã biến mất, thay vào đó là khuôn mặt xinh đẹp giống Châu Thanh đến 6-7 phần.
Châu Thanh cũng kể sơ lược qua những chuyện đã xảy ra khi Lưu Hòa biến mất, đương nhiên cậu không nói chuyện mình xuyên đến, chỉ sơ lược qua một chút. Lưu Hòa nghe xong rất đau lòng, đau lòng vì khi con mình khổ cực lại không có mình, đau lòng vì sự biến mất của mình lại khiến Châu Thanh phải chịu nhiều khổ như vậy.
Ở bên trong không gian không thể biết tình hình ở bên ngoài, cũng không thể sử dụng quang não, Châu Thanh quyết định sẽ ra bên ngoài xem thử.
"Không được, nguy hiểm lắm!" Đương nhiên Lưu Hòa không cho, nàng tóm lấy tay Châu Thanh hòng ngăn cản cậu. Nàng biết sự ác độc tàn ác của Trùng Quốc Vương hơn bao giờ hết.
"Không sao đâu, con chỉ ra bên ngoài một tí thôi, nếu thấy nguy hiểm thì con sẽ lập tức quay trở lại." Châu Thanh nhẹ nhàng nắm lấy tay Lưu Hòa an ủi nàng.
Lưu Hòa nhìn con trai, mới ngày nào là cậu nhóc nhát gan vậy mà giờ đây lại cao lớn như vậy, ánh mắt kiên định, bàn tay nắm lấy tay bà rất chắc chắn.
"Nhất định phải quay trở lại khi gặp nguy hiểm đấy!" Lưu Hòa nắm chặt tay Châu Thanh dặn dò.
Dù thật sự không muốn nhưng nàng vẫn quyết định buông tay để Châu Thanh ra ngoài kiểm tra.
Trước khi rời khỏi không gian, Châu Thanh trang bị cho mình thanh kiếm Vô Pháp rồi mới rời khỏi.
Vừa xuất hiện, một bóng đen bay tới sượt qua mắt cậu, tuy bất ngờ nhưng cậu nhìn thấy rõ bóng đen đó là ai.
Ầm. Thiên Tử Dật cả người nhuộm máu đỏ ngồi gục trên mặt đất, phía sau hắn là bức tường vỡ nứt bởi cú va đập, đầu hắn cúi xuống không thể nhìn ra tình trạng.
"Tử Dật!!" Châu Thanh hoảng hốt kêu lên, nhưng vừa dứt lời, cậu liền cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo phía sau lưng mình, sát khí kề bên cổ, cậu muốn xoay người đỡ lấy nhưng quá muộn.
Đột nhiên bàn tay bị nắm lấy, cả người Châu Thanh bị Thiên Tử Dật kéo về phía mình, mùi máu tanh nồng lập tức xộc vào mũi.
Thiên Tử Dật đưa thanh kiếm lên chặn lại cú chém của Trùng Thái Tử, sức mạnh của Trùng Thái Tử vô cùng mạnh, Thiên Tử Dật bị thương đầy mình bị sức mạnh của gã đè ép, bức tường phía sau lưng hắn đang càng ngày nứt ra.
Dưới áp lực, Thiên Tử Dật phun một ngụm máu, máu dính hết lên vai Châu Thanh.
Trùng Thái Tử liên tục chém xuống, Thiên Tử Dật ôm chặt lấy Châu Thanh không buông, máu trên người hắn cũng dần nhuộm ướt quần áo Châu Thanh.
Trùng Thái Tử xoay người, dùng cái đuôi quất tới nhắm về phía Châu Thanh.
Lúc nãy Châu Thanh đột nhiên bất ngờ xuất hiện từ khoảng không, cùng với khu vực lồng giam, gã liền biết Châu Thanh là kẻ sở hữu Không Gian Năng Lượng Chính.
Thế nhưng Trùng Thái Tử lại không thật sự quan tâm tới Không Gian Năng Lượng Chính, gã chỉ muốn đánh nhau với Thiên Tử Dật, giết chết hắn, nhìn thấy Thiên Tử Dật bao bọc Châu Thanh như vậy gã có suy nghĩ rằng có thể Châu Thanh rất quan trọng với Thiên Tử Dật, cậu sẽ là điểm yếu của hắn.
Trùng Thái Tử cố tình nhắm đến Châu Thanh mà đánh tới, Thiên Tử Dật lúc này thương tích đầy mình, có lẽ hắn không thể cầm cự được bao lâu nữa.
Đúng y như suy đoán của Trùng Thái Tử, Thiên Tử Dật ôm lấy Châu Thanh xoay người đỡ lấy cái đuôi của gã, đuôi của gã quất vào lưng Thiên Tử Dật, đánh bay cả hai đi.
Thiên Tử Dật ôm chặt lấy Châu Thanh lăn lộn trên mặt đất rồi biến mất trong khoảng không.
Ngay khi Châu Thanh xuất hiện, gã đã biết thế nào cậu cũng sẽ trốn lại vào trong không gian, vì vậy trước khi cậu làm điều đó gã đã làm một cú chí mạng lên Thiên Tử Dật, sợ là mạng sống của hắn đang ngàn cân treo sợi tóc.
Lần đầu tiên Châu Thanh nhìn thấy bộ dáng đầy máu của Thiên Tử Dật, cậu sợ hãi, đầu óc hoảng loạn nhớ lại ký ức kiếp trước khiến cậu phản ứng chậm một nhịp.
"Đại Đằng!!! Mau đưa Tử Dật xuống suối." Châu Thanh hét lên, nước mắt cũng trào ra.
Thiên Tử Dật nằm dưới thân Châu Thanh, cả người nhuộm máu, mặt đất cũng rất nhanh nhiễm đỏ, cỏ xanh dần đổi màu, hơi thở yếu ớt, Thiên Tử Dật đã bất tỉnh.
Đại Đằng nhanh chóng dùng dây leo quấn lấy Thiên Tử Dật đưa hắn xuống con suối. Nước suối trong sạch ngay lập tức bị máu của Thiên Tử Dật làm ô nhiễm đỏ.
Nghe thấy tiếng hét, Lưu Hòa cũng nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy Châu Thanh cả người đầy máu, nàng hoảng hốt sợ hãi chạy lại.
"Con có sao không? Bị thương ở đâu?" Lưu Hòa cầm lấy tay đầy máu của Châu Thanh, nàng kiểm tra cơ thể cậu từ trên xuống dưới.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Châu Thanh chỉ mới rời khỏi có mấy giây.
Châu Thanh lắc đầu, cậu lau nước mắt, giọng nói run rẩy nhìn về phía con suối, "Không phải máu của con..."
Lưu Hòa nhìn theo ánh mắt của Châu Thanh, bên trong con suối, Thiên Tử Dật với cơ thể đầy máu.
Lưu Hòa ôm lấy Châu Thanh, "Không sao là tốt rồi."
Sau khi Thiên Tử Dật được ngâm trong nước suối, vết thương đang dần dần khép lại, Châu Thanh ở trên bờ canh chừng nguyên một ngày vết thương của Thiên Tử Dật mới hoàn toàn lành hẳn nhưng hắn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Thiên Tử Dật bị thương rất nặng, Trùng Thái Tử thật sự quá mạnh, trùng vương cấp 9 là một sự khác biệt hoàn toàn khác.