Xuyên Đến Nữ Tôn Quốc

Chương 222




Đứa nhỏ Tiểu Hàn vừa dậy liền bắt đầu líu ríu không ngừng. Ngày hôm qua Hiểu Linh về nhà đã muộn nên chỉ chào hỏi một chút rồi xua hai đứa nhỏ đi ngủ, chưa nói chuyện được bao nhiêu. Hiểu Linh vừa ngồi gỡ những bịch nấm đã cỗi cùng Lập Hạ vừa kiên nhẫn nghe những chuyện trên trời dưới đất của Tiểu Hàn. Thỉnh thoảng cô quay sang hỏi đứa nhỏ một chút. Tiểu Hàn cười tít, kể từ chuyện mấy ngày cô đi vắng đàn gà đã đẻ bao nhiêu trứng đến chuyện đứa nhỏ Tiểu Nhã đã có thể theo Bán Hạ khám thai. Hiểu Linh ngạc nhiên nhìn về phía Tiểu Đông hỏi:

- Tiểu Nhã cùng Bán Hạ đã sang khám thai cho huynh ư? Đứa nhỏ đấy đã tiến bộ đến vậy rồi kia à.

Tiểu Đông ngồi trên chõng tre cùng Lưu thị và Phan Nguyễn may vá đồ chuẩn bị cho đứa nhỏ sắp chào đời, nghe Hiểu Linh hỏi thì dừng tay đáp:

- Bán Hạ tỷ nói đứa nhỏ ấy đang học cách chẩn mạch cho người có thai nên dẫn Tiểu Nhã sang nhà chúng ta để thị phạm.

Hiểu Linh à lên một tiếng rồi hỏi:

- Vậy Bán Hạ lúc khám cho huynh có nói gì không? Tỷ ấy có nói bao giờ dự sinh không?

Tiểu Đông gật đầu đáp:



- Bán Hạ tỷ nói đứa nhỏ vẫn tốt, dự sinh trong khoảng 10 ngày này thôi ạ.

Hành động trên tay Hiểu Linh chợt khựng lại, cô quay nhìn Tiểu Đông có chút lo lắng hỏi:

- Chỉ còn khoảng 10 ngày thôi sao? ta nghe nói con đầu lòng thường sinh sớm hơn dự kiến. Trong làng liệu có ai có kinh nghiệm đỡ đẻ không? Ta mời người ấy đến nhà ở vài ngày phòng trừ đêm hôm huynh trở dạ.

Tiểu Đông cười, đáp:

- Trần bá phụ là thầy đỡ nổi tiếng khắp vùng nên thê chủ yên tâm. Bá phụ dặn dò thời gian này ngài ấy sẽ không đi đâu nên bất cứ lúc nào ta trở dạ đều có thể sang gọi. Ngài ấy sẽ lập tức sang ngay.

Hiểu Linh nghe Trần bá phụ là thầy đỡ thì thở phào nhẹ nhõm. Người khác cô có thể còn chút lo lắng nhưng nếu là ngài ấy thì hoàn toàn yên tâm được rồi. Ngẫm nghĩ trong giây lát, cô hỏi:

- Mấy lát nhân sâm đợt trước Trần bá phụ và Tiểu Minh mang sang huynh bảo quản vẫn tốt chứ. Cẩn thận thời tiết này dễ ẩm mốc. Sinh con là dạo qua quỷ môn quan một vòng, có miếng nhân sâm trong nhà ta cũng an tâm hơn một chút.

Tiểu Đông gật đầu:

- Mỗi lần bá phụ sang đều dặn dò ta vài thứ phải nhớ và chuẩn bị nên tất cả luôn sẵn sàng rồi. Thê chủ không cần lo lắng.



Hiểu Linh chợt à lên một tiếng:

- Vậy còn chuyện ở cữ thì sao? Bá phụ có dặn dò gì huynh không? Nhà trên quá thoáng gió lại thường xuyên có người qua lại, không đủ yên tĩnh. Đợt này chúng ta chuyển xuống nhà dưới còn để nhạc phụ cùng huynh đệ Lập Hạ lên nhà trên đi. Nhà dưới cũng thích hợp làm phòng sinh hơn.

Tiểu Đông có chút lúng túng đáp:

- Ta thấy... ta thấy chỉ cần ta chuyển xuống nhà dưới là được. Thê chủ vẫn cứ nên ở nhà trên thôi ạ. Nhà dưới có phụ thân chăm sóc ta và đứa nhỏ cũng tiện hơn. Sinh xong ta chỉ cần nghỉ ngơi ba ngày, tắm nước lá là có thể hoạt động, làm việc bình thường... Ở cữ gì đó.. ta chưa từng nghe ai nói tới...

Hiểu Linh có chút nhíu mày, quay qua hỏi Phan Nguyễn:

- Phan Nguyễn, ngươi trước kia làm cho nhà quan lại đã bao giờ phải chăm sản phu chưa?

Phan Nguyễn ngập ngừng một hồi rồi đáp:

- Bẩm gia chủ.... ta chưa từng được hầu hạ chủ phu nên quy cách nghỉ dưỡng sau sinh cho chính thất như thế nào ta thật sự không rõ. Còn đối với phu thị thì sinh xong liền giao con cho nhũ phu, bản thân nghỉ ngơi ba bốn ngày liền có thể hầu hạ gia chủ rồi ạ.

Hiểu Linh có chút mơ hồ. Nơi này thật sự không quá chú ý đến chuyện kiêng cữ cho sản phu sao? Là do họ thật sự không cần làm như vậy hay do hoàn cảnh nghèo khó không cho phép? Cô lại hỏi nhạc phụ:

Nhạc phụ...ngài có từng bị tê buốt chân tay, mắt yếu, thường xuyên đau lưng, đau khớp sau khi hạ sinh tỷ đệ Tiểu Đông không ạ?

Lưu thị cười cười:

- Mấy cái chứng ấy nam nhân nào mà chẳng bị. Làm lụng vất vả, thân thể lại mang hàn tính nên đau lưng đau khớp, lạnh chân tay là bình thường mà con.

Nhìn thái độ không cho là đúng của nhạc phụ khiến Hiểu Linh càng vững tâm. Cô nghiêm nghị nói:

- Ta đọc sách thấy rằng thân thể nam nhân sau khi sinh tổn hại rất lớn, cần phải nghỉ ngơi điều dưỡng ít nhất một tháng mới có thể hoạt động bình thường mà không để lại di chứng về sau. Thời gian ấy đặc biệt tránh gió lùa, luôn giữ ấm cơ thể, tay chân. Vệ sinh chủ yếu là lau người, gội đầu cũng rất hạn chế. Vì thế, ta muốn bố trí phòng dưới nhà để Tiểu Đông nghỉ dưỡng sau sinh thật tốt. Chuyện này ý ta đã quyết. Mọi người làm theo lời ta là được. Việc nhà thời gian này ta sẽ chú ý. Lập Hạ cũng làm rất tốt nên Tiểu Đông cứ an tâm nghỉ ngơi là được.

Mấy người nam nhân nhìn nhau giây lát rồi cũng chỉ đành nghe theo. Gia chủ hình như đã rất lâu không dùng ngữ điệu ra lệnh như vậy rồi. Tất cả cũng chỉ vì lo cho Tiểu Đông và đứa nhỏ. Bọn họ không có lý do gì để phản đối.