Xuyên Đến Nữ Tôn Quốc

Chương 139




Đêm xuống, trăng lên. Ánh trăng sáng soi tỏ bóng người tắm ngoài giếng. Làn gió mang hơi ẩm từ sông lên xoa dịu cái nắng gay gắt của mùa hè. Tiểu Đông ngồi bên giường thấp thỏm chờ đợi Hiểu Linh. Hôm nay hắn cố ý thả thêm mấy bông hoa bưởi vào nước tắm để thân thể thơm hơn một chút. Thê chủ thích mùi hoa bưởi, hắn biết. Vừa có chút muốn nàng ấy nhận ra hắn chuẩn bị vì nàng nhưng lại ngại ngùng sợ thê chủ sẽ trêu ghẹo. Nàng ấy liệu có nhận ra không?

Hiểu Linh bước vào nhà đã thấy Tiểu Đông ngẩn người rối rắm, không biết huynh ấy lại đang mải mê nghĩ cái gì. Cô nhẹ nhàng tiến tới phía sau ôm lấy và đặt cằm lên đầu vai hắn;

- Huynh đang nghĩ cái gì vậy?

Hương thơm mát mẻ quẩn quanh mũi khiến Hiểu Linh ngẩn người giây lát. Ban nãy khi tắm nhìn thấy vài xác hoa bưởi cô còn thắc mắc sao gió có thể cuốn chúng đi xa như vậy. Nhưng bây giờ có lẽ cô đã hiểu. Hiểu Linh mỉm cười, gương mặt chậm rãi đối diện với chiếc cần cổ nhạy cảm kia hít hà. Làn hơi nóng bỏng mơn chớn da thịt. Âm thanh tà mị:

- Huynh hôm nay thật thơm. Là cố tình để cho ta không thể nhẫn nhịn mà ăn huynh sao. Tiểu Đông?

Tâm Tiểu Đông run lên một nhịp nhưng cũng cảm thấy rất ngọt ngào. Hơi thở của thê chủ sát bên khiến toàn thân nóng bừng. Giọng nói có phần ấp úng:

- Ta… là ta thấy hoa bưởi nở nhiều quá nên hái dùng một chút.. Không.. không hề có ý như thê chủ nói.

Hiểu Linh thấy Tiểu Đông khẩu thị tâm phi thì sao có thể dễ dàng buông tha hắn như vậy. Cô chậm rãi siết chặt vòng tay.

- Thật vậy sao? Nhưng ta nhớ huynh biết rõ ta thích mùi hoa bưởi mà. Huynh lại tắm hương bưởi lên người như vậy thì không phải đang quyến rũ ta thì là gì?

Tiểu Đông không biết phải nói lại Hiểu Linh thế nào cứ ấp úng mãi. Hiểu Linh cũng đành hướng câu chuyện đi một hướng khác:

- Tiểu Đông. Đứa nhỏ đầu tiên, huynh hi vọng là trai hay gái?

Tiểu Đông mím môi đáp:

- Ta biết thê chủ sẽ không thích ta nói điều này, nhưng ta vẫn hi vọng đứa trẻ đầu tiên là con gái.

Hiểu Linh nén tiếng thở dài, nhẹ hỏi:

- Tại sao vậy?

Tiểu Đông đáp:

- Nếu đứa nhỏ là con gái đầu, thê chủ cũng hãnh diện mà ta cũng dễ sống hơn một chút.

Hiểu Linh nhẹ nhàng xoa bờ vai của Tiểu Đông, nói:

- Ta lại hi vọng đứa nhỏ đầu tiên là con trai. Như vậy nó sẽ đỡ đần được cho huynh rất nhiều. Con trai là tri kỷ của cha mà. Ta hi vọng đứa nhỏ như Nhất Khang có thể giúp đỡ huynh một chút.

Tiểu Đông chậm rãi quay người lăng lăng nhìn thê chủ. Ngài ấy muốn đứa nhỏ là con trai vì muốn đỡ đần hắn sao. Nhưng lỡ như hắn không thể sinh con gái cho nàng… Tiểu Đông ngập ngừng:

- Thê chủ.. ta.. có thể hỏi ngài điều này sao?

Hiểu Linh đáp:

- Ân.. huynh muốn hỏi điều gì?

Tiểu Đông nhìn vào mắt thê chủ, gian nan nuốt nước bọt rồi hỏi:

- Giả như.. giả như ta không thể sinh con gái cho ngài thì sao? Giả như sau này có người có gia thế rất tốt muốn gả cho ngài thì sao? Khi đó… ta liệu có vị trí nào trong Phạm gia nữa không?

Trái tim Hiểu Linh như bị ai bóp nghẹt khi nghe những câu hỏi ấy, cô vẫn chưa tạo đủ cảm giác an toàn cho Tiểu Đông sao? Là do cô không nói rõ ràng. Cô đưa tay chạm lên khuôn mặt đầy lo âu thấp thỏm của Tiểu Đông. Cô chậm rãi đáp:

- Tiểu Đông, ta đây chỉ nói một lần duy nhất, đời này kiếp này không bao giờ thay đổi nên huynh chú ý lắng nghe và nhớ thật kỹ biết chưa?

Tiểu Đông khẽ gật đầu.

- Ta sẽ không lấy thêm bất kỳ một nam nhân nào hết dù cho lý do là gì đi chăng nữa. Vị trí của huynh là số một và là duy nhất trong tim ta cũng như ở Phạm gia này. Nếu không có con gái, ta sau này bắt dâu cho con trai ta. Và nếu như chúng ta không có con, không sao cả. Ta nhận nuôi trẻ mồ côi là được. Tiểu Đông huynh nghe rõ chứ. Ta yêu huynh, duy nhất chỉ có huynh. Tin tưởng ta, được chứ?

Tiểu Đông vỡ òa trong hạnh phúc, vòng tay ôm lấy nữ nhân trước mặt. Hắn trao đi con tim cho đúng người rồi. Hắn tin nàng… đương nhiên là hắn tin nàng. Dù thê chủ có nói điều gì hắn cũng sẽ tin vô điều kiện. Chỉ là Tiểu Đông hắn ích kỷ, không muốn chia sẻ tình cảm của thê chủ với nam nhân khác mà thôi.

- Thê chủ.. ta tin ngài. Ta cũng yêu ngài, thê chủ.

Hiểu Linh nhẹ nhàng vỗ về tiểu nam nhân của mình:

- Sau này không cho phép suy nghĩ linh tinh biết chưa? Ta về sau có thể sẽ phải đi đây đi đó rất nhiều, huynh lo nghĩ như vậy làm sao ta có thể yên tâm đây?

Giọng Tiểu Đông nũng nịu:

- Ân.. ta sai rồi. thê chủ.

Hiểu Linh nhẹ cười:

- Biết sai rồi đúng không? Đến lúc nên vào chuyện rồi đó.

Những cảm xúc ngổn ngang tràn tới tối nay khiến Tiểu Đông hình như quên bẵng đi chuyện quan trọng kia. Hắn ngơ ngẩn nhìn Hiểu Linh không hiểu chuyện gì. Gương mặt ấy muốn đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu khiến Hiểu Linh lại nổi thú tính muốn trà đạp. Dục vọng vừa lên, sắc thái quân tử nhàn nhã thường ngày của cô dường như hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sắc nữ chính hiệu:

- Thật sự muốn ăn huynh xương cốt không chừa.

Đêm trăng thanh gió mát, bóng hai người trùng điệp. Những âm thanh ngọt ngấy đến mê người. Thân thể giao thoa, cảm xúc bùng nổ, ân ái triền miên.