Xuyên Đến Nữ Tôn Quốc

Chương 123




Đoàn người trở về từ Tây Đô thành giống như Trạng Nguyên bái tổ vinh quy được người dân cả làng mong đợi, chào đón. Cụ tiên chỉ chống gậy đi trước, sát bên cạnh là Trần lý trưởng rồi tới Hiểu Linh nối bước. Phía sau họ còn một hàng tráng đinh bê phần thưởng Huyện lệnh đại nhân ban cho.

Hiểu Linh đi sau chỉ có thể cười trừ chứ cũng chẳng phải làm sao. Từ trên thành đi về đến trấn Tây Giai bằng xe ngựa, phần thưởng được Huyện lệnh đặt vào một xe ngựa khác về cùng thì không sao. Nhưng tới Trấn, cụ tiên chỉ cho nghỉ ngơi rồi bắt người về kêu tráng đinh ở làng ra mang phần thưởng về, phô trương, rình rang lắm.

Mỗi tráng đinh bê một khay hoặc tráp được phủ khăn đỏ xinh đẹp, trang trọng xếp thành hàng đi về. Đường đi không chọn con đường ngắn nhất mà cố tình chọn con đường vòng qua hai tổng khác với lý do cụ tiên chỉ già yếu, mệt mỏi không chịu nổi đường đi xóc nảy… Rõ ràng là lấy cớ để khoe khoang khắp nơi có được khay không.

Tính ra Huyện lệnh thưởng cho làng Trần gia cũng rất hậu: 600 lượng bạc, 6 mẫu công điền, nhiễu, the, gấm, lụa mỗi thứ vải 20 sấp, vải bông 30 sấp. Đồ của làng thì được rình rang trưng ra, còn đồ thưởng riêng cho nhà Hiểu Linh thì vẫn để trong xe ngựa dẫn về. Phạm gia được thưởng 300 lượng bạc, hai mẫu công điền, vải kia mỗi thứ cũng được 6 tấm. Trên đường về, Hiểu Linh liền biếu lại Cụ tiên chỉ và Trần Lý trưởng mỗi người một sấp mỗi loại. Còn tiền thì cả hai đều từ chối nhận. Qua lần này, cái tên Phạm Hiểu Linh hẳn là ngôi sao mới trong làng, lấy đồ lễ của ai cũng cần phải nhìn cho kỹ. Nói sao thì nói cái thư giới thiệu đi thư viện Lam Kinh kia vô cùng có giá trị. Cả làng Trần gia có mấy tú tài còn chưa thể bước chân vào bất kỳ tứ đại thư viện nào nhưng Hiểu Linh lại có thể.

Rồi về tới làng lại mất một thời gian nữa để mấy vị nhà ta công bố vinh dự lớn lao kia cho mọi người được biết.. Rất có thể làng Trần gia sẽ nổi tiếng khắp vùng.

Hiểu Linh cùng xe ngựa chở đồ lên đường về nhà cũng đã quá ngọ. Bụng đói, miệng khát nhưng ít ra chuyến đi này thu hoạch không ít. Chỉ với chuyện lần này, địa vị Phạm gia sẽ lên như diều gặp gió, không ai còn dám khinh khi, đắc tội với nhà cô nữa.

Vừa thấy bóng Hiểu Linh về, Tiểu Hàn từ trong nhà đã chạy vụt tới, miệng reo lên vui vẻ;

- Tỷ tỷ về rồi.. tỷ tỷ đã về mọi người ơi.

Ngay sau đó là tiếng cả nhà lục đục từ dưới nhà dưới đi ra. Trời quá nắng nóng nên cũng chỉ có thể trong nhà cho mát mẻ hơn một chút:

- Thê chủ ngài về rồi..

- Con đã về..

- Tỷ tỷ có mệt lắm không?

Tiểu Đông, Lưu thị cùng Lập Hạ vội vàng hỏi thăm… Lưu thị nhìn Hiểu Linh từ đầu tới chân vẫn toàn vẹn thì len lén thờ phào. Trong tiềm thức người nông dân các ông rất sợ quan quyền. Những người như các bậc quan viên trong làng, Lý trưởng, Ngũ Hương cũng đã khiến bọn hắn nếu không có việc gì cũng không dám tiếp xúc chứ đừng nói gì lần này Hiểu Linh đi gặp Huyện lệnh đại nhân. Ông ở nhà thấp thỏm lo lắng, sợ có chuyện không may sảy ra nhưng cũng không dám nói gì vì sẽ khiến cả nhà cũng lâm vào khủng hoảng.

Hiểu Linh quay sang Lập Hạ nói:

- Đệ lấy cho ta chén nước trắng đi.. Ta khát quá…

Lập Hạ có chút thắc mắc sao tỷ tỷ lại uống nước trắng mà không uống chè xanh, thứ tỷ ấy yêu thích nhất đây. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, hắn vẫn chân nhỏ đi lấy bát nước mát cho tỷ ấy. Nhìn khuôn mặt nóng đến đỏ gay của tỷ ắy cũng biết chuyến đi này vất vả thế nào.

Hiểu Linh quay sang Tiểu Đông và Lưu thị nói;

- Trên xe ngựa là phần thưởng Huyện lệnh thưởng cho nhà ta. Ta đã biếu cụ tiên chỉ và Lý trưởng một phần rồi, mọi người mang vào nhà cất cho kỹ. Mấy thứ vải này không dễ thấy cũng không rẻ đâu.

Tiểu Đông nhìn những món đồ bên trong thì không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Trời ạ… là lụa, gấm, the, nhiễu… Thật là những thứ hắn chỉ có thể ngắm trong tiệm mà không dám chạm tay tới vì sợ hỏng. Bây giờ mỗi thứ đó ở đây đều có bốn tập.. Mấy thứ này may áo dài cho thê chủ thì quá tốt rồi.

Hiểu Linh đón lấy bát nước từ tay Lập Hạ uống một hơi cạn sạch. Cô rốt cuộc cũng có thể thở phào một chút. Nhìn dáng vẻ không biết xuống tay thế nào của Tiểu Đông và Lưu thị khiến Hiểu Linh lại muốn trêu ghẹo họ thêm một chút.. Ngày hôm qua phần thưởng làng cho cô còn chưa nói ra.. Hôm nay hai chuyện gộp lại đảm bảo cả nhà vui hơn nhiều so với có mấy tấm vải này. Hiểu Linh hắng giọng nói:

- Ngoài mấy thứ này ra, huyện lệnh còn thưởng cho nhà ta hai mẫu công điền và 300 lượng bạc. Làng cũng thưởng cho một con trâu đực. Mấy ngày nữa có chợ phiên, làng sẽ mua rồi dắt đến nhà ta. Vậy là nhà ta năm nay thêm hai mẫu ruộng và có trâu để làm rồi.

Tiểu Đông mắt tròn xoe nhìn Hiểu Linh, không tin vào những gì mình vừa nghe thấy… Nhà hắn được thưởng cả ruộng và trâu nữa sao? Thật không vậy? Tiểu Đông lắp bắp hỏi lại:

- Thật.. thật sao? Thê chủ.. Ngài nói thật?

Hiểu Linh cười đáp:

- Ta đương nhiên nói thật….

Bụng Hiểu Linh đột nhiên sôi lên ầm ĩ, quặn đau khiến cô nhăn mặt. Hiểu Linh hỏi:

- Nhà còn gì ăn không? Ta đói quá.

Tiểu Đông ngây ngẩn.. hắn còn tưởng thê chủ được ăn uống đầy đủ rồi mới về… Hóa ra ngài ấy còn chưa ăn gì sao? Hắn lắp bắp:

- Bữa trưa vẫn còn cơm… ta đi nấu đồ ăn cho ngài..

Hiểu Linh khoát tay đáp:

- Không cần.. có cơm nguội ăn với cà muối là được. Ta đói lắm rồi.. không chờ được nữa.

Nói là làm, Hiểu Linh đi thẳng vào bếp bưng nồi cơm còn dư và lấy trong vại mấy quả cà muối ra ăn. Quả cà cắn vào giòn tan, vị chua chua, mặn mặn vô cùng đưa cơm. Gạo lúa mới thơm, dẻo, ngọt ngào, dù có nguội vẫn rất ngon miệng. Trước đây hồi còn ở nhà, mỗi khi đi học chiều về đói, cơm chưa nấu, Hiểu Linh cùng Hiểu Minh thường lôi cơm nguội ra ăn cùng nước mắm cũng ngon lành. Nhà khi đó khó khăn, đâu có sẵn đồ ăn vặt hay bánh kẹo như bây giờ.

Thấy tỷ tỷ ăn rất ngon, Tiểu Hàn cũng xà xuống bên cạnh.. Hiểu Linh vừa ăn vừa đút cho đệ đệ trong chốc lát nồi cơm đã sạch bách. Hiểu Linh ợ một tiếng thỏa mãn, tay vuốt vuốt cái bụng đã tròn cảm thán:

- Rốt cuộc cũng no đủ.