Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 289




Phú thương trấn Bạch Vân là tỷ phu của Tiền Huy, Tiền gia cũng là thương nhân, có chút danh vọng.

Tiền Huy tự mình phân phó, người phía dưới cấp tốc làm xong việc này, một cái trục quay lúa hợp quy cách xuất hiện ở trong sân nhà Trình Loan Loan.

Trình Loan Loan gọi Triệu Tứ Đản tới: "Con đến nhà Đạt thúc một chuyến, nhờ hắn cho nhà chúng ta mượn trâu dùng một lát, đến lúc đó chúng ta lại cho Đạt thúc mượn trục quay lúa dùng."

Triệu Tứ Đản lập tức đi làm.

Có trục quay lúa, có trâu, lại đeo dây thừng lên, công cụ trục quay lúa liền làm xong.

Triệu Tứ Đản dắt trâu đi tới đi lui ở trên mặt đất, trục quay lúa đè lên lúa cấp tốc tuốt hạt, nhẹ nhàng hơn dùng sức người nhiều.

Thôn Đại Hà rất nhiều người đến xem náo nhiệt.

"Cái trục quay lúa này làm thật tốt, ta cũng đi lên núi tìm khối đá nhờ người ta làm giúp ta cái y như vậy."

"Đá không khó tìm, chính là khó tìm thợ đá, cho dù tìm được thợ đá, chúng ta cũng không trả nổi tiền công."

"Ngươi chẳng lẽ quên, lúc này giá lương thực tăng vọt, một cân lương thực có thể bán hai ba mươi văn tiền lận, chúng ta dùng lương thực làm tiền công, thợ đá không có khả năng không cần, bốn năm nhà gom góp lại, một nhà bỏ hai ba cân hẳn là đủ rồi."

"Không nói nữa, ta phải nhanh chóng đi lên núi tìm khối đá mới được!"

Bởi vì còn ở trong ngày mùa thu hoạch, người lớn tiếp tục bận rộn trong ruộng, để bọn nhỏ đi tìm đá, tìm được lại để cho người lớn trong nhà đi khiêng đá.

Trục quay lúa nhà Trình Loan Loan bị Triệu Đạt, nhà lão Triệu, Vương gia sát vách đặt trước, ngay cả lương thực cũng đưa tới từ sớm.

Tất cả mọi người đang tán dương nhi tử của Huyện lệnh.

"Thẩm thiếu gia vừa đến đã giải quyết phiền toái lớn cho chúng ta."

"Thật không hổ là nhi tử của Huyện lệnh đại nhân, đầu óc thật là linh hoạt, đám nông dân chúng ta đều không nghĩ tới còn có thể làm như thế."

"Những lão gia hỏa các ngươi ngay cả xe ngựa còn chưa thấy qua mấy lần, sao có thể nghĩ đến đem đá làm thành kiểu như bánh xe, nghĩ không ra cũng là chuyện bình thường."

"..."

Thẩm Chính ưỡn ngực: "Công lao này của ta cũng không nhỏ ha, Triệu đại thẩm, ngươi nhớ nhất định phải nói nhiều lời hay trước mặt cha ta, như vậy ta mới có thể sớm được về nhà."

Trình Loan Loan bật cười nói: "Chờ ngày mùa thu hoạch qua đi, ta tự mình đưa ngươi trở về, yên tâm, nhất định sẽ khen ngươi."

Sau đó mấy ngày vẫn bận rộn thu hoạch như cũ.

Ngày thứ sáu, lương thực trong ruộng rốt cục cũng được thu hoạch hết, cùng lúc đó, dưới tác dụng của trục lăn lúa, công việc tuốt hạt lúa cũng hoàn thành.

Trục lăn lúa bị những người khác mượn đi, tiếp tục phát huy tác dụng.

Mà Trình Loan Loan thì mang theo cả nhà bóc trấu, đây cũng là một nhiệm vụ khảo nghiệm kiên nhẫn.

Lúa đượt tuốt hạt trước đó đem sàn cho hết bụi, rồi bỏ vào trong thùng dùng chày gỗ giã không ngừng, chày gỗ chạm vào cối đá sinh ra lực ma sát có thể làm bong đi lớp vỏ lụa bên ngoài hạt gạo.

Lúa có hai lớp, lớp ngoài cùng là trấu, trấu sau khi tách ra bình thường dùng để nhóm lửa, rất dễ bắt lửa.

Lớp thứ hai gọi là cám, xã hội hiện đại dùng để cho heo ăn, nhưng mà hiện đại chăn nuôi lợn vì dinh dưỡng phong phú, đa phần trại nuôi heo sẽ đem bỏ, dùng cám làm đồ ăn cho heo, cổ đại thiếu lương thực, cám sẽ bị mài thành bột trộn lẫn vào bột mì để ăn, ăn vào sẽ hơi rát yết hầu.

Năm nay hạt lúa không đẹp, không căng mẩy, một trăm cân hạt thóc sau khi bỏ trấu đi cũng chỉ có thể còn lại năm sáu mươi cân, trong nhà nộp thuế xong còn lại hơn chín trăm cân hạt thóc, sau khi bỏ trấu đi cuối cùng còn lại đại khái hơn năm trăm cân. Ở thôn Đại Hà, mẫu ruộng nhà bọn họ cho ra được số thóc cũng xem như tương đối cao, những nhà khác lương thực còn trên tay đều rất ít.

Nửa năm sau đó, chi phí ăn mặc của các gia đình trong thôn sẽ dựa vào mấy trăm cân gạo này, bán gạo đổi vải vóc, mua dầu muối, tích lũy tiền thuốc...

Trình Loan Loan ngồi ở trong phòng đối diện với đầu gió, trước mặt là một cái mẹt, hất gạo lức lên, gió thổi xác đi còn lại đều là gạo lức, gạo lức còn phải lại ép một lần nữa.

Công việc này cần tiến hành lặp đi lặp lại nhiều lần cho đến khi tất cả vỏ đều bị gió thổi đi.

Hai cánh tay của nàng đau nhức vô cùng, nhưng mà không thể dừng lại.

Nàng rất muốn từ trong Thương Thành mua một công cụ chuyên tuốt vỏ hạt, nhưng thứ này quá lớn, cho dù mua được cũng không dám lấy ra.

Chỉ có thể chấp nhận số phận tiếp tục lao động.

Tám chín ngày làm việc với cường độ cao liên tiếp, đầu óc của nàng cũng không thể suy nghĩ cẩn thận được chuyện gì.