Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 247: Một hơi dẹp hang ổ thổ phỉ 1




Bốn tên thổ phỉ bị trói thành bánh chưng.

Thủ lĩnh thổ phỉ bị Triệu Tam Ngưu đập một cuốc hôn mê, còn bắp đùi ba người còn lại bị cắn chảy máu tươi đầm đìa, quả thật là khóc không ra nước mắt.

Ban ngày lúc châu chấu tràn qua, chút ít cây trồng trên đỉnh núi của bọn họ đều bị rỉa sạch, khi xuống núi lại nghe nói rất nhiều thôn dân may mắn bảo vệ được một ít lương thực. Bọn họ nghĩ đến việc thám thính xem thôn nào giữ được nhiều lương thực nhất, đợi thêm mấy ngày sau thu hoạch sẽ lại đến cướp lương thực. Thật vất vả mới xác định được thôn Đại Hà, ghi nhớ đường đi, lúc chuẩn bị dẹp đường trở về thì lại gặp bốn con sói hoang trên đường.

1

Đôi mắt xanh của bốn con sói hoang phát ra tia sáng âm u, lúc ấy chân bọn họ liền nhũn ra, cũng may có trường đao nên quyết định liều chết vật lộn một phen.

Nhưng mà sói hoang rất giảo hoạt, có một con sói đánh lén từ phía sau, hạ gục hai người bọn họ, sau đó liền trở nên hỗn loạn. Bốn người bị bốn con sói cắn bị thương, vốn còn có thể nhặt trường đao lên phản kháng một chút, nhưng đột nhiên một đám thôn dân đi đến, không cho thanh minh đã trói bọn họ lại đưa đến đây, còn dùng vải vụn chặn miệng bọn họ.

"Không ai được lộ ra chuyện này." Sắc mặt lý chính nghiêm túc nói: "Một hang ổ thổ phỉ trên đỉnh núi có thể lên đến một hai trăm tên. Nếu việc bốn tên này đến thám thính bị thôn Đại Hà trói lại truyền ra ngoài, khẳng định sẽ có thổ phỉ đến đây trả thù. Chúng ta đều là dân chúng tóc húi cua, không thể trêu vào những tên này."



Người có mặt ở đây đều lập tức gật đầu, câm như hến.

Một đêm này dài đằng đẵng, rất nhiều người đều ngủ không ngon.


Thậm chí lý chính một đêm không ngủ. Vừa đến giờ dần, tức là lúc ba bốn giờ đêm, khi cả thôn xóm vẫn đang còn chìm trong giấc ngủ say, ông gọi Triệu Đạt dậy, bảo hai nhi tử của mình áp giải bốn thổ phỉ lên xe bò, úp lên người mỗi tên thổ phỉ một cái chậu gỗ, sau đó chất củi lên, thoạt nhìn giống như nông hộ bình thường đến trấn trên bán củi.

Lúc xe bò đến trấn Bình An, trời vẫn chưa sáng, cửa thành còn chưa mở.

Đợi hơn nửa canh giờ, cửa thành mới mở ra. Triệu Đạt vội vàng đánh xe bò vào thành, trên ngã tư đường không có một bóng người, yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng xe bò chuyển động.

Mặc dù hôm qua nạn châu chấu không dừng lại ở huyện trấn nhưng một mảng đen lớn mênh mông bay qua trên không trung cũng đủ khiến người ta kinh hãi.


Thẩm Huyện lệnh thị sát ở khắp các thôn, thậm chí còn hỗ trợ diệt châu chấu ở một thôn gần nhất. Thân hình hắn hơi béo, nhiều ngày nay vì mệt mỏi nên gầy đi bốn năm cân. Bởi vì quá mệt mỏi nên Thẩm Huyện lệnh ngủ thẳng đến hừng đông mới dậy.

Viên sư gia vội vàng đi vào báo cáo: "Huyện lệnh đại nhân, Triệu lý chính của thôn Đại Hà đến."

Thẩm Huyện lệnh giật mình một cái hoàn toàn tỉnh táo, hắn vội vàng đội mũ cánh chuồn lên: "Mau mời người vào."

Nếu không phải Triệu lý chính hiến kế thì trấn Bình An bọn họ lần này thật sự xong đời. Nhưng không những không xong đời mà còn nhờ sự kiện này được lộ mặt ở chỗ Tri phủ đại nhân, chiến tích của hắn cũng được ghi nhớ rõ ràng.


"Thảo dân gặp qua Huyện lệnh đại nhân." Triệu lý chính quỳ xuống đất hành lễ: "Lần này thảo dân đến là mang đồ tới cho Huyện Lệnh đại nhân."

Thẩm huyện lệnh nhìn về phía xe bò vội vàng chạy vào, trên xe chất đống củi rất cao.


Hắn tươi cười ôn hòa nói: "Đến thì đến, còn mang đồ đến nữa, huyện nha không thiếu mấy thứ đó, đừng quỳ, đứng lên đi."

Triệu lý chính đi đến bên cạnh xe bò, vác củi xuống rồi lại túm lấy bốn cái thùng gỗ to, lộ ra bốn người bị trói lại giống như cái bánh chưng.

"Ô ô ô!"

Ngoài thủ lĩnh thổ phỉ đã bị đánh ngất, ba thổ phỉ kia đều kêu lên cầu cứu.

Bọn họ bị lý chính chết tiệt này nhốt ở chuồng vịt một đêm, cả người bọn họ bị trói không thể động đậy, mấy con vịt con vậy mà lại thải phân ở trên người bọn họ.

Vết thương trên bắp đùi bọn họ cũng chưa được xử lý, máu chảy mãi chảy mãi rồi đóng vảy, bọn họ hoài nghi mình sẽ biến thành người què.