Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 244: Trương gia bị sói hoang nhìn chòng chọc 2




Trình Loan Loan bình tĩnh lắc đầu: "Lý chính thúc, bầy sói hoang mang thù, trên núi ít nhất còn có trên trăm con sói hoang, giải quyết xong bốn con này, vậy ai sẽ giải quyết hơn một trăm con còn lại. Đêm khuya sói hoang tìm đến cửa, cũng không cắn chết luôn Trương Vô Lại, đây rõ ràng là muốn đòi một lời giải thích, chỉ cần Trương Vô Lại thừa nhận sai lầm, hẳn là sói hoang sẽ tự mình rời đi."

Trương Vô Lại không dám động đậy, đột nhiên, hắn như là nghĩ đến chuyện gì, nổi giận mắng: "Xú bà nương, đều là do ngươi, là ngươi làm hại."

Trương bà nương bị mắng liền thông suốt, đột nhiên nhớ tới mình đã làm gì. Sáng sớm hôm nay, mụ đi ngang qua cửa nhà Trình Loan Loan, len lén lấy đi ba con gà rừng và một con thỏ hoang.

Mụ vẫn tưởng rằng là thợ săn Triệu săn bắn được, lén lút đặt ở cửa nhà Đại Sơn. Như vậy xem ra không phải là thợ săn Triệu mà là sói hoang cắn chết rồi đưa tới.

Hôm qua trong thôn còn có người nói trong nhà Trình Loan Loan nuôi sói con, sói mẹ trên núi tặng đồ ăn cho bọn họ, lúc ấy mụ nghe xong vốn còn không tin.

Mụ ăn gà rừng rất thoải mái, sao có thể nghĩ đến sói hoang sẽ đến cửa đòi nợ.

"Sáng... sáng sớm nay ta lấy ba con gà rừng và một con thỏ hoang ở cổng nhà Đại Sơn. Đã ăn hết một con gà rừng, còn lại treo...treo ở trên xà nhà trong phòng..." Trương bà nương run rẩy nói: "Đại Cương, con mau vào lấy ra đi."

Trương Đại Cương cẩn thận từng li từng tí đi vào sân, lại tiến vào nhà chính, trong phòng còn có đệ đệ muội muội, còn có một biểu tỷ đều đang ôm nhau run rẩy.

Hắn vào buồng trong lấy gà rừng thỏ hoang đang treo trên xà nhà xuống, một con sói bước qua, lập tức ngậm lấy con mồi, đưa đến trước mặt Trình Loan Loan.

1



Đồ đã tới tay nhưng nhóm sói hoang vẫn không có ý định lui lại.

Trình Loan Loan cười lạnh.

Không hỏi tự lấy chính là trộm. Trương bà nương còn đáng ghét hơn trong tưởng tượng của nàng.


Nếu không phải sói hoang tìm tới cửa, gà rừng thỏ hoang vốn thuộc về nhà nàng đã bị trộm mất bốn con một cách khó hiểu.

Hôm nay trộm gà rừng, vậy sau này thì sao, còn có thể làm ra việc gì không có giới hạn nữa?

Nàng mở miệng nói: "Có phải cũng nên bồi thường con gà rừng đã ăn mất kia không?"

Trương bà nương nghẹn một hơi nói: "Đã... đã ăn mất rồi...bồi thường thế nào?"

Mụ hối hận chết mất, sớm biết thế này đã hầm toàn bộ mấy thứ đó, ăn hết vào trong bụng, sói hoang không ngửi được mùi, căn bản là không có khả năng tìm đến.

1


Trình Loan Loan lãnh đạm mở miệng: "Gà ở trấn Bình An khoảng ba bốn mươi văn một cân, cho dù một con gà rừng chỉ có hai cân thì cũng nên bồi thường ít nhất sáu bảy mươi văn tiền ấy nhỉ?"

Trương bà nương trừng lớn mắt: "Đây là gà rừng sói hoang vồ được, dựa vào đâu phải bồi thường cho ngươi. Lý chính thúc, có còn vương pháp hay không?"

Lý chính phất phất tay: "Nếu như vậy, chúng ta đều đi thôi. Hơn nửa đêm ầm ĩ làm mọi người đến đây, cũng không chịu phối hợp giải quyết cho xong..."

"Ta bồi thường còn không được sao."

Trương bà nương vô cùng xót ruột, nếu bảo mụ ta đường hoàng tiêu sáu mươi văn tiền mua thịt ăn, mụ ta tuyệt đối sẽ không nỡ. Nhưng gà rừng đã ăn mất rồi, cũng không nôn ra được, ngoài bồi thường tiền ra thì không có biện pháp khác. Mụ cũng sợ nếu chuyện này không giải quyết rõ ràng sẽ bị sói hoang nhớ đến.

Mụ mở miệng gọi chất nữ nhà mẹ đẻ của mình: "Tú Hồng, ngươi đi vào phòng ta lấy sáu mươi văn tiền ra."


Chỉ chốc lát sau, một cô nương mười lăm mười sáu tuổi đi ra từ trong phòng. Ánh trăng cùng ánh lửa chiếu vào, hiện ra một khuôn mặt tròn trắng trắng. Nữ hài đưa tiền đồng trong tay cho Trương Đại Cương rồi xoay người lại đi vào nhà.

Trương Đại Cương đếm đủ sáu mươi văn tiền rồi đưa đến tay Trình Loan Loan.

Ngực Trương bà nương rướm máu, gia sản của mụ tổng cộng chỉ có hơn hai trăm văn tiền, thoáng cái đã ít đi nhiều như vậy....


Trình Loan Loan nhìn về phía sói con nói: "Tiểu Hắc, mi nói với nương mi một tiếng, sắc trời đã tối rồi, trở về nghỉ ngơi sớm một chút."

"Hú....Hú...."

Tiểu Hắc kêu lên vài tiếng.

Hai con sói hoang kia lập tức buông lỏng Trương Vô Lại cùng Trương bà nương ra, đi về phía Tiểu Hắc, dùng đầu lưỡi liếm cả người Tiểu Hắc một lần, Đại Hắc cũng sáp đến kêu ẳng ẳng.

Trương Vô Lại vừa được tự do liền đứng lên từ trên mặt đất, gã xoay người vớ lấy cái cuốc ở trong sân, khua về phía sói mẹ.

1

"Hú...."

Một con sói canh giữ ở ngoài sân nhảy dựng lên từ bức tường trong sân, móng vuốt cào lên sau ót của Trương Vô Lại.