Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 233: Không thể phân gia 1




Sắc trời đã dần sáng.

Trình Loan Loan dậy sớm đi ra trước cổng.

Bốn con gà rừng đặt trong chậu gỗ tối qua đã bị ăn sạch, ngay cả một vụn xương cũng không còn.

Ngược lại có thêm gà rừng thỏ rừng, năm con gà một con thỏ, hầu hạ bốn con sói đại gia, trong nhà cũng còn lại không ít con mồi.

Nàng bảo Triệu Đại Sơn xử lý con mồi, chuẩn bị bắt đầu làm đồ ăn sáng.

"Ô ô ô..."

Ống quần của nàng bị Tiểu Hắc cắn, kéo nàng đi ra ngoài.



Nàng ngồi xổm xuống ôm Tiểu Hắc lên, cười nói: "Mi cái tên này nhớ nương rồi à? Hay là đói bụng, muốn uống sữa sao?

Tiểu Hắc lập tức liếm ngón tay nàng một chút.


Trình Loan Loan nhìn trái nhìn phải, người trong nhà đều đang bận rộn làm công việc của mình.

Nàng bế Tiểu Hắc vào bếp, mấy đồ vật cho bú bị nàng nhét vào trong ngăn tử khóa lại, lấy ra pha với nước, nhét vào trong miệng Tiểu Hắc.

Đại Hắc ở bên cạnh nhìn thấy, cũng học cách ư ử làm nũng.

Trình Loan Loan xoa đầu Đại Hắc: "Mi là ca ca, chờ đệ đệ mi uống xong đã rồi mi mới uống, đừng có gấp."

Tiểu Hắc uống no sữa, bụng tròn xoe, nằm trong ổ chó híp mắt, vô cùng thích ý.


Đồ ăn sáng tương đối phong phú, một nồi canh gà rừng hầm nhừ, bên nồi có bánh bột ngô. Mỗi người còn có một chén mì tự làm, trong mì có cả rau xanh, chính là rau vừa mọc trong sân, rất non rất ngọt. Mỗi ngày đều ăn rau dại, lúc này đổi khẩu vị, cảm giác rất ngon, mấy hài tử đều ăn hết sạch đồ ăn trong chén.

Gà rừng trong nhà vẫn còn lại bốn năm con. Canh gà cũng không cần để cho một mình Ngô Tuệ Nương uống nữa. Trình Loan Loan bảo mấy hài tử mỗi đứa múc một chén canh uống hết. Cũng không thể để chó con thì được uống sữa, còn mấy hài tử thì ngay cả canh gà cũng không được một ngụm.

Nàng múc ra một chén đặt ở trên bàn.

Sau đó, nàng lấy một con gà treo trên mái hiên xuống, bưng thêm chén canh vừa múc ra mang đến nhà cũ.


Bên này gà rừng không thiếu, đưa đi cho hai vị lão nhân nếm thử đồ ăn tươi mới. Hơn nữa, Tôn thị đang mang thai, nàng thân là đại tẩu nên đi thăm một chút, đưa một chén canh qua coi như không tệ rồi.

Vừa đi vào, nàng liền nhìn thấy Tôn thị nằm trên ghế mây trong sân. Cái ghế này là Triệu lão đầu tử lúc nhàn rỗi làm ra, bình thường chỉ có hai vị lão nhân có thể nằm. Lúc này Tôn thị tùy tiện nằm đó, trong miệng còn đang phân phó hai nha đầu làm việc cho mình: "Hạ Hoa, ta nhạt miệng quá, con làm cho ta một ít mì trắng để ăn đi. Đông Hoa, đừng lười biếng nữa, giặt sạch quần áo rồi đem phơi đi..."


Triệu lão thái thái mí mắt giật giật: "Trong nhà làm gì có mì trắng, muốn ăn thì ngươi dùng tiền của mình đi ra ngoài mua, đừng cố ý nói những lời này cho ta nghe."

Tôn thị xoa bụng nói: "Nương, trong bụng của con chính là huyết mạch của Triệu gia đấy, con lớn tuổi rồi không thể so được với mấy người trẻ, phải chăm sóc thân thể mình thật tốt, dù sao cũng phải sinh hạ hài tử bình an..."

"Ha ha, ngươi muốn ăn mì trắng, còn cả nhà chúng ta ăn vỏ trấu rau dại à, ngươi mơ mộng cái gì hả, trong bụng ngươi đang mang kim tôn hay sao?" Triệu lão thái thái không nhịn được nổi giận: "Ngươi muốn ăn cũng được, vậy thì phân gia đi. Người một nhà các ngươi thích ăn cái gì thì ăn cái đó, ăn tiên hạc trên trời cũng không có quan hệ gì với ta, xem ta có nói thêm một câu hay không."

1

Vừa nghe lời này Tôn thị liền gấp, trên tay nàng ta có thể có bao nhiêu tiền chứ. Ra riêng rồi hai bữa mì trắng cũng không có nữa.

Hơn nữa tam phòng bọn họ chỉ có một nam nhân. Sau khi phân gia xong chỉ có một mình Triệu Hữu Tài có thể xuống đồng làm việc nặng nhọc. Nàng ta làm sao có thể trơ mắt nhìn nam nhân nhà mình chịu đựng mệt mỏi một mình, khẳng định cũng sẽ cùng nhau xuống đồng. Sau khi phân gia chắc chắn sẽ thảm hơn so với hiện tại, chỉ cần nàng ta không phải là kẻ ngốc thì sẽ không chịu phân gia.