Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 225: Tôn thị có tin vui 1




Nhà cũ Triệu gia.

Một đám người đều bận rộn công việc nhà nông, tranh thủ thời gian làm cho xong việc trong nhà, buổi chiều phải đến nhà đại tẩu làm việc kiếm thêm chút tiền.

Mấy ngày nay trong nhà mỗi ngày đều có tiền thu vào, một ngày mười mấy văn tiền cộng lại cũng không phải là một khoản nhỏ, hơn nữa bởi vì Triệu lão đầu tử làm bàn tính nên trên tay có hơn hai trăm văn tiền. Đối với nhà cũ Triệu gia không có tài sản gì mà nói, đây là một khoản tiền lớn rồi.

Triệu lão thái thái ngồi dưới tàng cây lớn khâu y phục, trong lòng đang nghĩ lúc nào đó mua chút thịt về bổ sung cho mấy hài tử.

Đang nghĩ ngợi, Đông Hoa mang đôi mắt đỏ bừng trở về.

Tôn thị vừa nhìn liền nóng nảy: "Con sao thế hả, là ai bắt nạt con, mau nói cho nương biết!"

Đông Hoa ấp úng nói: "Vừa rồi con mới đến nhà đại bá nương trả lại cái chén không, nhìn thấy đại bá nương lấy thịt cho chó ăn, con cũng muốn ăn một miếng nhưng đại bá nương không cho..."

"Cái gì?" Giọng nói Tôn thị the thé: "Sao đại tẩu có thể như vậy chứ, có thịt cho súc sinh ăn, sao lại không thể cho cháu gái ruột thịt một miếng được?"



Triệu lão thái thái ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Vì sao lại cho chó ăn mà các ngươi còn không biết sao, bởi vì thỏ này là do sói bắt tới, toàn bộ đút cho Tiểu Hắc ăn cũng được, ai cũng không thể nói cái gì!"

Tôn thị không phục cãi lại: "Súc sinh sao lại có thể quý như con người, trước tiên phải cho người ta ăn no rồi mới cho chó ăn chứ. Con thấy đại tẩu chính là cố ý không cho Đông Hoa ăn thịt, đây là căn bản không coi Đông Hoa là cháu gái ruột thịt thôi... Sau khi đại ca chết, đại tẩu không coi mình là người Triệu gia nữa, chuyện tốt gì cũng không nghĩ tới Triệu gia chúng ta..."

1


Cơn tức giận của Triệu lão thái thái trong nháy mắt bị châm ngòi: "Hóa ra đại tẩu ngươi để cho nam nhân của ngươi đi qua đó hỗ trợ không phải là giúp đỡ ngươi à? Tôn thị, ta thấy ngươi sống quá thoải mái, lại muốn bày chuyện ra để nói phải không? Cuộc sống cả nhà này đang yên lành, chỉ có một người gây chuyện như ngươi thôi, ngươi nhanh thu dọn đồ đạc quay trở về thôn Quế Hoa của ngươi đi."

Tôn thị vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ, vừa nghe thấy mẹ chồng muốn đuổi nàng ta về nhà mẹ đẻ, đôi mắt lập tức trợn tròn.

Nàng ta gả vào nhà này mười mấy năm, cho tới bây giờ chưa từng thấy mẹ chồng nổi giận đến như vậy.

Không phải nàng ta chỉ nói vài lời nói thật thôi sao, sao lại làm cho mẹ chồng bất mãn đến như vậy chứ...Nàng ta đang muốn thanh minh cho mình, Triệu Hữu Tài một tay kéo tay nàng ta lại, mắng: "Ngươi chỉ biết gây chuyện, mỗi ngày nghĩ đông nghĩ tây. Muốn ăn thịt thỏ đúng không, đợi lát nữa ta sẽ lên núi bắt một con trở về, được rồi, ngươi mau xuống ruộng bắt sâu đi, đừng ở lỳ trong nhà làm chướng mắt nữa."

Tôn thị cảm thấy rất oan ức.


Nàng ta đâu phải muốn ăn thịt thỏ, chỉ là nàng ta cảm thấy đại tẩu chẳng thà cho chó ăn cũng không cho khuê nữ nàng ta ăn, làm cho nàng ta cảm thấy người không bằng chó.

Trong lòng nàng ta khó chịu, bụng đột nhiên có cảm giác không thoải mái. Hơn nữa thời tiết rất nóng, một loại cảm giác buồn nôn đột nhiên dâng lên, nàng ta che miệng, vọt tới một bên nôn một hồi.

Thái dương Triệu Hữu Tài giật giật, nếu bà nương này tiếp tục làm như vậy, lão thái thái quyết tâm muốn đuổi bà nương này về thôn Quế Hoa thì hắn không thể bảo vệ được.

Hắn đi qua kéo tay Tôn thị: "Đừng có bày ra bộ dáng muốn sống muốn chết như vậy nữa, mau xuống đồng làm việc đi..."

Tôn thị ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt tái xanh nhợt nhạt.


Triệu Hữu Tài hoảng sợ: "Nàng, nàng làm sao vậy?"

Tôn thị bình thường cường tráng giống như một con bò cái, cho nên phản ứng đầu tiên của Triệu Hữu Tài chính là bà nương này đang giả vờ bệnh. Nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt đến như thế này, cũng không phải tùy tiện giả vờ được.


Triệu lão thái thái thả công việc trong tay xuống đi tới, đưa tay sờ trán Tôn thị: "Cũng không bị sốt, bị sao vậy nhỉ?"

"Tam thẩm, có phải rất lâu rồi cái kia của ngươi không tới không?" Văn thị khẽ nói: "Không phải là... có chứ?"

"Gì cơ?" Tinh thần Tôn thị trong nháy mắt đã trở lại: "Đúng, ta, nhất định là ta mang thai rồi.

Nhanh, Triệu Hữu Tài, nhanh đi tìm Trịnh lang trung, nhanh lên!"

Nàng ta không dám quá kích động, gọi Hạ Hoa tới: "Đỡ nương đến nằm trên giường đi, ta lớn tuổi rồi, nếu không giữ được hài tử này thì sau này sẽ không mang thai được nữa."

1

Triệu lão thái thái nhíu mày, cũng không nói gì.