Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 153: Tôn thị hối hận không kịp 1




Lúc Trình Loan Loan về đến nhà, thời gian còn sớm.



Ổ chó đã làm xong, mấy tấm ván gỗ đơn giản, phía trên lợp cỏ tranh, phía dưới lót cỏ khô.



Tiểu Hắc bị thương được đặt ở bên trong dưỡng thương, Đại Hắc chạy lung tung trong sân, dọa gà con vịt con rúc vào trong góc run bần bật.



Triệu Tứ Đản tức giận kêu to: "Nếu mi còn tiếp tục đuổi gà con vịt con nữa, buổi tối sẽ không mi cho ăn cơm."



Đại Hắc lập tức hoảng sợ, ngoan ngoãn chui vào ổ chó của mình, nó và Tiểu Hắc mỗi con chiếm cứ một bên, miễn cưỡng xem như chung sống hòa bình.



Lúc này Hạ Hoa đến, giúp đỡ bó cỏ khô ở trong sân, đây là công việc Trình Loan Loan mới sắp xếp cho nàng. Sau khi bó xong cỏ khô, lại thu dọn đống củi đã chặt trong nhà, một ngày có thể kiếm hai văn tiền.



Hạ Hoa không thích nói chuyện, thành thành thật thật cúi đầu làm việc.



Triệu Tứ Đản vội vàng đuổi vịt đến ruộng ăn nhưng mà vịt thật sự rất nhiều, hắn hơi luống cuống tay chân. Cuối cùng vẫn là Trình Loan Loan không nhìn nổi nữa, giúp hắn cùng đuổi vịt đi.



Triệu Tứ Đản vừa chăn vịt, vừa hái rau dại, thuận tiện giải quyết luôn thức ăn của gà con.





Trình Loan Loan ở trong phòng lọc thạch băng, hôm nay cần làm được bảy thùng.



Nàng đang bận việc thì Hạ Hoa ở ngoài phòng đột nhiên vọt vào: "Đại... Đại bá nương, một chiếc xe ngựa dừng ở cửa."



Trình Loan Loan vội vàng chà chà tay đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy xe ngựa.




Nhưng mà chiếc xe ngựa này không xa hoa bằng chiếc của Huyện lệnh đại nhân, nhưng cho dù không xa hoa thì vẫn là thứ hiếm lạ ở thôn Đại Hà.



Chỉ một chút thời gian như vậy mà tất cả những người làm việc ở lân cận đều đã vây quanh lại đây.



Một nam nhân nhảy xuống từ trên xe, Trình Loan Loan nhận ra hắn, là Trịnh chưởng quầy của Như Gia tửu lâu ở trấn Bình An.



Trịnh chưởng quầy đi về phía Trình Loan Loan: "Nhà của Triệu tẩu tử thật đúng là khó tìm, cuối cùng cũng tìm được."



Trình Loan Loan cười mở miệng: "Thạch băng hôm nay đã đưa đến từ sáng sớm rồi, không biết lúc này Trịnh chưởng quầy đến đây là có việc gì?"




"Nửa canh giờ trước, Huyện lệnh đại nhân đưa theo mấy mươi nha dịch, còn có mười mấy hán tử đột nhiên ghé Như Gia tửu lâu chúng ta, vừa mở miệng đã gọi thạch băng." Trịnh chưởng quầy thở dài: "Thạch băng được giao từ sáng sớm, đến giữa trưa đã bán gần hết, làm gì còn dư lại cho Huyện lệnh đại nhân, nhưng Huyện lệnh đại nhân nói rõ là muốn thạch băng, ta không có cách nào đành phải tự đến đây một chuyến, không biết trong nhà Triệu tẩu tử còn dư không?"



Trình Loan Loan ngước mắt: "Huyện lệnh đại nhân quay về trấn Bình An rồi?"



Trịnh chưởng quầy cười rộ lên: "Nghe bọn họ thảo luận, hình như là tìm được nguồn nước gì đó, lúa trên đồng ruộng có lẽ được cứu rồi, đây là chuyện tốt, chuyện tốt lớn bằng trời."



"Vậy Trịnh chưởng quầy chờ cho một lát, ta đi vào lấy thạch băng."



Trình Loan Loan vào nhà, lấy tinh bột từ trong ngăn tủ ra, trộn vào trong một thùng thạch băng đã lọc xong.



Nàng đổ nước vào một thùng gỗ lớn hơn, bỏ một thùng thạch băng vào, xem như là dùng nước ướp lạnh, có thể đông lại bằng tốc độ nhanh hơn.




Nàng dặn dò Trịnh chưởng quầy: "Xe ngựa đi thẳng đến trấn Bình An khoảng gần non nửa canh giờ, nếu còn không đông lại thành khối thì cứ để thêm một lúc nữa."



Trịnh chưởng quầy vô cùng cảm kích, lập tức lấy tiền ra.




Trình Loan Loan nhìn thoáng qua đám người vây quanh xem náo nhiệt ở ngoài sân, cười nói: "Sáng mai rồi tính tiền cũng không muộn."



Một thùng thạch băng một trăm chén, chính là một trăm văn, chừng đó tiền không nhiều lắm, nhưng thu vào một đống tiền đồng trước mặt nhiều người như vậy thật dễ dàng bị người ghen tỵ.



Trịnh chưởng quầy nghe hiểu ý tứ này, cũng chắp tay, bưng thùng thạch băng lên rồi nhanh chóng rời đi.



Hắn vừa đi, người vây quanh cổng ào ào xông vào.



"Nương Đại Sơn, vị vừa rồi là Trịnh chưởng quầy của Như Gia tửu lâu phải không?"



"Ta còn nghĩ nương Đại Sơn chỉ buôn bán nhỏ, hóa ra là làm ăn với nhân vật lớn như Trịnh chưởng quầy."



"Nương Đại Sơn thật lợi hại, khó trách có tiền mua nhiều gà vịt về nuôi như vậy, chậc chậc, còn nuôi hai con chó, trong nhà không cần lo việc ăn uống."



Những phụ nhân này hâm mộ đến cực điểm, trong lời nói ra không khỏi mang theo vị chua.