Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 113: Ngươi không xứng là người đọc sách 1




Trình Chiêu đi về phía sạp bán thạch băng.

Triệu Tứ Đản trong lòng tràn đầy cảnh giác, mặt không cảm xúc chắn trước thùng gỗ để tiền đồng, hắn phải thề chết bảo vệ tiền đồng thuộc về Triệu gia.

Nhưng nếu nương nhất định muốn cho thì hắn hình như cũng không có cách gì.

Tâm tình tiểu tử kia trong nháy mắt trùng xuống.

Trình Loan Loan trên mặt vẫn duy trì nụ cười thương mại: "Hai bát thạch băng sáu văn tiền, cứ từ từ ăn, không phải vội."

Sau khi nàng tiếp đãi khách hàng trước mặt, ánh mắt mới dừng lại trên người Trình Chiêu phía sau.

Đây là cháu trai lớn của nhà mẫu thân nguyên thân, lúc nguyên thân còn sống, thương nhất chính là cháu trai này, bởi vì Trình Chiêu có học, hơn hai năm trước đã thi đậu đồng sinh, đồng sinh so với tú tài không được người khác tôn kính bằng, nhưng đạt được thân phận này kỳ thật cũng không dễ dàng, phải thông qua thi huyện, sau đó tham gia thi phủ, đạt được tư cách thi tú tài viện mới có thể được xưng là đồng sinh.

"Ha, Trình huynh đài vậy mà cũng có dư tiền đến ăn thạch băng sao? "Bên cạnh có học tử cười nhạo, "Ngươi chép một quyển sách mới một trăm văn nửa tháng, ba văn tiền một chén thạch băng mà ngươi cũng dám ăn sao?"

Trình Loan Loan có chút ngoài ý muốn, Trình Chiêu ở Trình gia là đối tượng được mọi người vây quanh, không nghĩ tới ở thư viện lại bị người khác xa lánh.



Nàng cho rằng Trình Chiêu sẽ lúng túng, không nghĩ tới tiểu tử này chỉ lẳng lặng nói: "Đây là nhị cô của ta, ta ăn thạch băng không cần tiền."

1

Triệu Đại Sơn yên lặng rửa chén, chuẩn bị múc thạch băng đưa qua.


Triệu Nhị Cẩu lạnh lùng, đại biểu ca này khiến người ta chán ghét, muốn cái gì cũng làm vẻ hợp tình hợp lý.

Triệu Tam Ngưu siết chặt nắm đấm, đại biểu ca thật sự là quá thiếu đòn, thật muốn đấm cho một quyền.

Triệu Tứ Đản cúi đầu không nói lời nào, một chén thạch băng tính là cái gì, hắn sợ nương đem tất cả tiền hôm nay kiếm được đều đưa cho Trình gia.

Khóe miệng Trình Loan Loan giật giật.

Còn tưởng rằng nàng là nhị cô trước kia, tưởng rằng nàng sẽ đem tất cả những thứ tốt đưa cho hắn.

Trong nhà nàng khắp nơi đều thiếu tiền, đứa nhỏ muốn đi học cũng không có tiền, dựa vào cái gì phải trả học phí cho Trình gia nuôi con?


Khoản nợ xấu trước kia tính không rõ, về sau, nàng cũng sẽ không để Trình gia chiếm một chút tiện nghi.

Trình Loan Loan khó xử mở miệng: "Chiêu nhi, nhị cô làm chút việc làm ăn nhỏ cũng không dễ dàng, ngươi không giúp đỡ nhị cô,vậy thì nhị cô làm sao cho ngươi ăn thạch băng miễn phí đây?"

Trình Chiêu vẻ mặt kinh ngạc.

Trước kia cho dù hắn muốn cái gì, nhị cô đều sẽ hai tay nâng đến trước mặt hắn.

Hắn không muốn ăn thạch băng, nhưng nếu là nhị cô, hắn ăn một chén hẳn là cũng không có gì, không nghĩ tới nhị cô lại từ chối.


Lúc trước hai mươi lượng bạc nói cho là cho, hiện giờ ba văn tiền lại không nỡ.

Còn có, trước kia nhị cô mỗi lần nhìn thấy hắn đều là vẻ mặt ôn hòa, cười từ ái, hôm nay tươi cười lại lộ ra xa cách...

Hắn hình như nghe nói, nhị cô náo loạn với người trong nhà, cho nên về sau nhị cô cũng không thương hắn nữa sao?


Học tử thư viện ở bên cạnh quở trách.

"Trình huynh đài, ngươi là người đọc sách, quân tử cũng sẽ không làm chuyện không phù hợp với lễ giáo như vậy."

"Quân tử mưu đạo không mưu thực, hành vi này của ngươi cũng không xứng với hai chữ quân tử."

Trên mặt Trình Chiêu hiện ra vẻ bối rối.

Bị đồng môn cười nhạo nhà nghèo, hắn cũng không để ở trong lòng, bởi vì Trình gia vốn nghèo khó.

Nhưng bị người ta chỉ trích không xứng làm người đọc sách, không xứng làm quân tử, cái này so với ăn tát hắn còn khó chịu hơn.

Hắn lấy ra ba văn tiền từ túi của mình, đặt trên bàn: "Nhị cô, như này thì đã có thể chưa?"

Trình Loan Loan cười tủm tỉm nói: "Đương nhiên có thể, Đại Sơn, còn không mau múc cho biểu ca con một chén thạch băng."