Vốn dĩ khi Đảng Thành Quân vào phòng muốn làm chút chuyện xấu, kết quả lại thấy Hoắc Nhung ngồi bên bàn đang mân mê cái gì đó.
Lúc này Hoắc Nhung đã quên gần hết chuyện bên ngoài, thấy Đảng Thành Quân đi vào, nhanh chóng vẫy tay với anh.
"Mau tới, em có chuyện muốn nói với anh."
Hiện giờ Đảng Thành Quân không muốn nói chuyện, chỉ muốn làm chút gì đó, nhưng biểu hiện tình trạng Hoắc Nhung cực kỳ nghiêm túc, đành phải tới gần hỏi: "Sao vậy?"
Hoắc Nhung đem đồ trong tay đặt trước mặt anh, bấy giờ anh mới được nhìn thấy trong tay Hoắc Nhung là cuốn sổ ghi chép của anh mà trước đó vẽ bánh gạo.
Hoắc Nhung người ấn ngồi xuống giường, nói đánh giá của mọi người trong bữa tiệc về bánh gạo với Đảng Thành Quân.
Không ngờ Đảng Thành Quân vô cùng nhạy bén, cô chỉ nói mở đầu như vậy, anh liền theo sát hỏi: "Em muốn bày hàng bán bánh gạo sao?"
Hoắc Nhung gật đầu, đôi mắt sáng long lanh nhìn anh: "Anh cảm thấy thế nào?"
Tuy Hoắc Nhung có ý tưởng nhưng cần có Đảng Thành Quân thực hiện, được hay không trong lòng anh rõ ràng nhất.
Đảng Thành Quân suy nghĩ, cảm thấy ý kiến ​​này thật sự không tệ, bánh gạo đơn giản, tính cả các loại nhân Hoắc Nhung thêm vào, bắt đầu làm cũng không quá khó khăn. Tuy đơn giản, nhưng hương vị thực sự có thể, đặc biệt sau khi thêm nhân, ăn vào càng mềm càng thơm.
Hơn nữa cái này có thể làm trước giống như kẹo hồ lô, chỉ cần có đồ đựng mang đi bán là được, thậm chí không cần quầy hàng cố định.
Tâm tình Hoắc Nhung thấp thỏm sợ Đảng Thành Quân cảm thấy không thành công, nhưng sau khi thấy anh suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng nói: "Có thể."
"Vừa lúc trời cũng nóng lên, mùa hè ít người làm tiệc, bên anh cũng có thể không bận rộn như thế nữa."
Đảng Thành Quân càng nghĩ đây là ý kiến ​​hay, mùa hè nóng, đồ ăn không kiên nhẫn làm, người cũng bận, người làm tiệc khẳng định không nhiều như mùa đông, vốn dĩ anh cũng muốn làm chút việc, tránh ở nhà nhàn rỗi, hiện giờ đề nghị này của Hoắc Nhung xem như động tới đáy lòng của anh.
"Nhưng...." Đảng Thành Quân nghĩ lại dừng một chút.
"Nhưng cái gì?" Thực ra Hoắc Nhung cũng không kêu anh quyết định lập tức, nhưng thấy anh suy nghĩ nghiêm túc như vậy, cũng bắt đầu xem xét theo.
"Nhưng phải nói một tiếng với nhóm anh Minh Sơn."
Tuy hiện tại giữa Đảng Thành Quân và Lý Minh Sơn chỉ là quan hệ hợp tác, nhưng bọn họ được Lý Minh Sơn chiếu cố không ít, cho dù là bày quán làm buôn bán nhỏ hay là cái khác, khẳng định phải nói một tiếng với Lý Minh Sơn mới thích hợp.
Hoắc Nhung cảm thấy lời anh rất có đạo lí, gật đầu.
"Hơn nữa nếu anh bận việc, đến lúc đó phải dừng lại bên này một thời gian." Đảng Thành Quân nói tiếp.
Hoắc Nhung nghe tới đây khua khua tay: "Cái này em đã nghĩ qua rồi, anh không cần lo lắng, bánh gạo đơn giản, nếu chúng ta thật sự bắt đầu làm, anh hãy dạy em, lúc bận em tự làm, luôn không thể có chuyện gì ở nhà để một mình anh có thể gánh được."
Từ khi bọn họ kết hôn tới giờ, Đảng Thành Quân vẫn luôn chiều cô, công việc trong nhà chỉ cần anh có thể làm, trên cơ bản Hoắc Nhung rất ít nhúng tay vào.
Nhưng Đảng Thành Quân nuông chiều cô là một chuyện, cô lại không thể mang toàn bộ gánh nặng đặt lên vai anh, cái khó có thể gọi Đảng Thành Quân tới, những cái khác cô cũng muốn giúp đỡ anh chia sẻ một phần.
Đảng Thành Quân nghe vậy, ánh mắt nhìn Hoắc Nhung chăm chú.
Khóe miệng Hoắc Nhung cong lên, ngón tay trắng nhỏ đẩy vai Đảng Thành Quân một cái: "Sao vậy? Lo vợ anh không học được à."
Đảng Thành Quân nắm lấy tay Hoắc Nhung, kéo người vào lòng, giọng nói thấp: "Không lo."
Anh biết Hoắc Nhung thông minh, học cái gì cũng rất nhanh, hiểu cũng nhanh, anh hoàn toàn không lo cô không học được.
Là anh vui vẻ vì cô cũng đau lòng anh như vậy.
Tuy anh bằng lòng nuông chiều vợ mình, hơn nữa chỉ cần còn có thể làm một ngày, liền bằng lòng bảo vệ cô trong lòng, vì cô che mưa chắn gió, nhưng có thể thấy trong lòng cô cũng có bản thân mình, anh vẫn vui vẻ nói không nên trả lời.
Đảng Thành Quân không nói nữa, cứ như vậy ôm Hoắc Nhung, trong phòng yên tĩnh, yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy hô hấp dần nặng nề của Đảng Thành Quân và nhịp tim càng ngày càng nhanh của chính mình, Hoắc Nhung lại bắt đầu đỏ mặt, "Nếu anh cảm thấy được, vậy ngày mai chúng ta đi dạo vài vòng, xem thử người ta làm thế nào, sau đó mua nhiều gạo trở về, làm bánh gạo chia cho mọi người thử hương vị?"
Nếu Đảng Thành Quân cảm thấy ý tưởng này có thể thì Hoắc Nhung cũng không do dự, nói làm là làm, nhân lúc trước khi chính sách kinh tế mở ra, vì mở tiệm cơm sau này cần gom nhiều tiền một chút.
Hiện giờ tâm tư của Đảng Thành Quân đã không nằm chuyện vừa rồi, lúc này Hoắc Nhung nói gì anh cũng không có ý kiến, vì thế một bên gật đầu trả lời một bên duỗi tay tắt đèn ngủ, trong bóng tối ôm Hoắc Nhung lăn lên giường.
Mấy ngày tiếp theo Đảng Thành Quân không có việc gì, cùng Hoắc Nhung men theo phố lớn ngõ nhỏ dạo một lượt Bình thành, đi dạo cẩn thận hơn lần trước bọn họ tới chơi.
Hoắc Nhung cũng thụ hưởng không ít món ngon, nếu là lấy kinh nghiệm, chỉ xem không mua khẳng định làm người ta ghét, trong túi Đảng Thành Quân để không ít tiền, đồ của người bán rong đều rẻ, một, hai đồng có thể mua được nhiều loại, cả ngày Hoắc Nhung chỉ ăn đồ ăn vặt liền no, cả cơm cũng không cần.
Ngày đi dạo cuối cùng, Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân còn gặp được một người bán bánh gạo(?), xách giỏ tre, thấy các cô thì tiến tiến hỏi, nhanh chóng mở vải chào hàng bánh gạo của mình với Hoắc Nhung, kêu các cô mua hai cái về ăn thử.
Hoắc Nhung hỏi giá mua mấy cái, 2 hào 1 cái, 5 hào 3 cái, ngược lại không quá đắt, nhưng bánh gạo này chính là bánh gạo trắng, ngoại trừ vị ngọt và mùi thơm của gạo, không có hương vị khác, ăn vào cũng được, chính là hương vị tương đối đơn điệu.
Đi thật xa Hoắc Nhung mới nhẹ nhàng nói bên tai Đảng Thành Quân: "Ăn không ngon như anh làm."
Đảng Thành Quân nghe thấy khóe miệng cong lên.
"Tới cửa hàng lương thực mua ít gạo về, chúng ta tự làm."
Hoắc Nhung nghe vậy vô cùng vui vẻ đi theo anh, đi được nửa đường mới bất ngờ nhớ ra một chuyện rất quan trọng.
"Đúng rồi, phiếu gạo nhà chúng ta còn lại không nhiều, lấy cái gì mua gạo trắng đây?"
Trong khoảng thời gian này tuy kiếm được không ít tiền, nhưng việc ăn uống của cả nhà chỉ dùng mỗi tiền thì không được, khắp nơi phải dùng phiếu, bọn họ nhiều người như vậy, riêng ăn đã phải tiêu không ít, tuy hiện giờ trong tay còn thừa ít phiếu gạo, nhưng cũng chỉ đủ để ăn, nếu mua gạo làm bánh cho bản thân ăn còn được, cầm ra ngoài bán sẽ thiếu rất nhiều.
Hoắc Nhung nhíu mày bắt đầu suy nghĩ xem có thể kiếm phiếu gạo từ chỗ nào, lại thấy Đảng Thành Quân giống như chủ ý, không trả lời vấn đề của cô, thừa dịp bốn phía không có ai, kéo tay cô đi vào một ngõ nhỏ.
Hoắc Nhung thấy anh ra vẻ như đã tính trước mọi công việc, trong bụng đầy nghi hoặc đi theo anh.
Đảng Thành Quân kéo cô đi qua 2 con hẻm, tới cổng một ngôi nhà, Hoắc Nhung ngẩng đầu nhìn, như không phải địa phương đặc biệt gì, trước kia chưa từng đến.
Đảng Thành Quân lập tức đi gõ cửa.
Hơn nửa ngày bên trong mới có người trả lời, sau đó một người đàn ông trung niên ria xồm xoàm ra mở cửa, vừa thấy Đảng Thành Quân liền cười lên, vỗ vai anh hỏi: "Là cậu à, sao? Lại không có phiếu gạo?"
Đảng Thành Quân lịch sự cười với người nọ: "Vợ tôi muốn ăn bánh gạo, muốn đổi ít phiếu gạo."
Người đàn ông râu rậm lúc này mới chuyển ánh mắt lên người Hoắc Nhung đang đứng phía sau Thành Quân, nhìn chăm chú, trong mắt bất ngờ thoáng qua một tia kinh ngạc.
"Đây là vợ cậu? Lớn lên thật xinh đẹp, trước đó sao chưa gặp qua, nhanh vào đi."
Đảng Thành Quân tùy ý trả lời hai câu, kéo Hoắc Nhung cùng vào sân.
Lúc đầu Hoắc Nhung còn chưa biết người đàn ông râu rậm này làm cái gì, cho đến khi theo người này vào nhà, người này đóng cửa lại lấy ra một cái hộp để phiếu gạo bằng sắt, lúc này Hoắc Nhung mới biết nơi bọn họ tới là chợ đen, việc người đàn ông làm chính là đầu cơ phiếu gạo.
Hiển nhiên không phải lần đầu Đảng Thành Quân tới đây, cực kì quen thuộc quy trình thao tác bên này, lấy tiền đã chuẩn bị trước ở trong ngực ra, lấy ra đếm trước mặt người đàn ông này một lần, sau đó đưa cho người này.
Bọn họ bên này đưa tiền, người đàn ông râu rậm cũng không nói nhiều lời vô ích, liền đem phiếu gạo cho bọn họ, Đảng Thành Quân nhận rồi đếm, xác nhận không có sai quay đầu đưa cho Hoắc Nhung, Hoắc Nhung đem phiếu gạo cất kĩ, người đàn ông thấy vậy liền cười lên.
"Lần đầu gặp cậu, tôi còn cảm thấy cậu là một người mạnh mẽ, không nghĩ tới cậu bí mật đau lòng vợ như vậy đấy."
Tuy dáng người Đảng Thành Quân không cao lớn thô kệch, nhưng mặt mày nhìn hung dữ, đặc biệt là khi không cười, làm người nhìn thấy sợ đến hoảng. Lúc trước lần đầu tới, người đàn ông râu rậm suy nghĩ hơn nửa ngày, còn cho rằng bản thân chọc vào người không nên chọc.
Không nghĩ tới người mạnh mẽ như vậy lại mềm mại đến thế.
Đảng Thành Quân không nói chuyện, thừa nhận cách nói của người đàn ông râu rậm.
Hai người trao đổi tiền và phiếu, cũng không có gì khác để hàn huyên, người đàn ông râu rậm lại tiễn hai người ra sân.
Đợi ra sân thấy xung quanh không có ai, Hoắc Nhung mới hỏi: "Làm sao anh biết chỗ này?"
Đảng Thành Quân thấy không có ai, lại dắt tay Hoắc Nhung, đan mười ngón tay vào nhau.
"Anh Minh Sơn mang anh tới."
Hoắc Nhung suy nghĩ, đã rõ, bọn họ đều không phải người thành phố, tất nhiên sẽ không giống người thành phố phát phiếu gạo hàng tháng, không có phiếu gạo liền không có cơm ăn, vì thế chắc chắn là nơi Lý Minh Sơn tìm, để bọn họ dùng tiền đổi phiếu gạo.
"Vậy tiền và phiếu gạo đổi như thế nào?" Hoắc Nhung hỏi.
Đảng Thành Quân kéo Hoắc Nhung đi về hướng cửa hàng lương thực, vừa đi vừa nói: "3 hào đổi lấy phiếu gạo 1 cân( 500g)."
Hôm nay anh một lúc đổi 30 đồng, phiếu gạo là 100 cân, liền tính làm bánh gạo bán, cũng đủ cho bọn họ dùng một thời gian.
Hai người cầm phiếu tới cửa hàng lương thực đổi gạo và những thứ khác cần dùng làm bánh gạo, lại đi trạm chế biến lương thực tiêu ít tiền để người ta đem gạo nghiền thành bột, sau đó mới cõng bao lớn bao nhỏ về nhà.
Bọn họ đã đi dạo mấy ngày, Đảng Thành Quân đối với chỗ bày hàng bán bánh gạo đã nắm chắc trong lòng.
Trở về nhân lúc trời còn chưa tối, trước tiên Đảng Thành Quân tìm mảnh gỗ là cái lồng hấp lớn có 4 tầng, lồng hấp này là để đặc biệt hấp bánh gạo, cho nên trước tiên đo kích thước, làm thành hình vuông, đến lúc hấp lấy chồng lên nhau, to nhỏ vừa vặn thích hợp.
Nghề mộc với Đảng Thành Quân cũng đơn giản như nấu cơm, buổi trưa trở về làm, trước khi ăn cơm tối đã làm xong, Hoắc Nhung đem 4 cái lồng hấp vuông rửa sạch sẽ một lần, úp ngược trên thớt, chỉ đợi nó khô liền có thể dùng tới.
Có lồng hấp lớn, còn phải phối với cái nồi lớn.
Trong thành phố không dễ mua nồi sắt lớn, Đảng Thành Quân tìm hơn nửa ngày cũng không tìm được cái phù hợp, cuối cùng vẫn là Lục Hồng Binh không biết từ chỗ nào nghe được bọn họ muốn nồi sắt, mới từ trong đống đồ tinh tinh trong sân nhà mình tìm được một cái nồi lớn han rỉ loang lổ, nói là trước đó nhà cũ dùng, sau này nhà cũ phá dỡ, cái nồi này không nỡ vứt đi, liền bỏ trong đống đồ linh tinh, thời gian thực sự không dài, chính là có chút hơi ẩm, không tránh được sinh ra rỉ sét.
Hoắc Tam Hưng và Hoắc Nhị Quân còn không biết tính toán của hai vợ chồng em gái, nghe nói cần nồi, liền nhanh chóng tới nhà Lục Hồng Binh khiêng về.
Đợi hai người kéo về, Hoắc Nhung vừa thấy cái nồi kia chết lặng rồi.
Tuy cô sớm biết cái nồi này sẽ rỉ, nhưng thật sự không nghĩ tới sẽ như thế này, trong ngoài không có chỗ nào lành lặn, toàn bộ đều là đốm rỉ sắt màu vàng cam, nồi sắt đã rỉ thành "nồi vàng", cái này còn có thể dùng sao?
Không chỉ cô, Hoắc tam Hưng và Hoắc Nhị quân cũng nghi ngờ như vậy, Đảng Thành Quân sau khi gõ hai cái lên nồi khẳng định nói: "Có thể dùng, đun sôi nước là được."
Vì thế 3 anh em đứng trong sân mong đợi Đảng Thành Quân làm thế nào cải tạo nồi sắt.
Đảng Thành Quân kêu Hoắc Tam Hưng tìm mấy tảng đá, để anh ở trong sân giúp đốt một đống lửa trước, sau đó bản thân xúc 2 xẻng cát bỏ vào nồi, đánh bóng trong ngoài nồi một lần.
Nồi sắt vừa mài, đốm rỉ sét bên trong không còn, nhưng màu sắc vẫn không đẹp, Đảng Thành Quân cũng không quan tâm, dùng nước rửa nồi, đúng lúc Hoắc tam Hưng bên kia đã nhóm lửa xong, liền đem nồi sắt bắc lên, cái gì cũng không bỏ vào, cứ thế đốt.
Mới đầu Hoắc Nhung còn hoài nghi, kết quả mắt cô thấy nồi sắt bị ngọn lửa liếm dần dần sinh ra thay đổi, dấu vế rỉ sét dần dần nhạt đi, màu lam bắt đầu lan ra từ trong ra ngoài.
Theo thời gian trôi đi, nồi sắt sau khi thay đổi vài góc độ, rốt cuộc toàn bộ đều thành màu lam, lúc này Đảng Thành Quân liền dập lửa, để nồi từ từ nguội.
Bấy giờ Hoắc Nhung nhìn lại, vẫn là cái nồi kia, nhưng dáng vẻ đã hoàn toàn thay đổi.
"Thành Quân lợi hại ghê!" Hoắc Tam Hưng thấy nồi thay đổi dáng vẻ, nhưng không biết là nguyên lí gì, kích động xoay quanh vài vòng.
Hoắc Nhị Quân tuy không hiểu nhưng điểm chú ý không giống em trai, anh càng muốn biết đang êm đẹp hai người Hoắc Nhung cần cái nồi sắt lớn làm gì?
Hoắc Nhung thấy anh hai hỏi, ngược lại cũng không úp úp mở mở, vẫy tay với anh, đợi anh tới phòng bếp, đem lương thực bọn họ mua về bày ra trước mặt anh, đem ý định bày hàng bán bánh gạo làm buôn bán nhỏ nói với anh.
Hoắc Nhị Quân nghe thấy, khinh ngạc miệng mở ra.
"Các em tính khi nào bắt đầu làm?"
Hoắc Nhung: "Tối nay đem nguyên liệu chuẩn bị một chút, ngày mai liền bắt đầu, đợi làm xong cho các anh nếm thử hương vị trước, nếu có thể, ngày mốt em liền cầm ra ngoài bán thử."
Bấy giờ Hoắc Nhị Quân mới ý thức được em gái mình không nói đùa, vội hỏi: "Nhưng trước giờ em chưa từng buôn bán, làm được không?"
Trên mặt Hoắc Nhung không có chút sợ hãi nào.
Sợ cái gì, người khác có thể làm thì cô cũng có thể, nếu không thì chậm rãi mày mò, ai sinh ra cũng không toàn năng cả, kiếm tiền hả, từ từ sẽ đến không mất mặt!