Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân cùng ở lại nhà mình mấy ngày, đợi làm gần hết chuyện trong nhà hai người liền dọn dẹp một chút chuẩn bị trở lại thôn Hoắc gia.
Trước khi đi hai người qua nhà Xuân Lan một chuyến, Đảng Thành Quân vừa đi Hoắc Nhung một mình khẳng định cũng không thường xuyên trở về, trong nhà vẫn phải làm phiền mấy người họ nhìn giúp.
Xuân Lan không ở nhà, chị dâu Tú Phương nghe xong liền đáp ứng luôn.
"Được, cứ yên tâm giao cho chúng tôi, nhưng không phải hai người mới về hai ngày sao? Sao lại muốn đi nữa?"
Chuyện Thành Quân muốn đi Bình thành làm ăn khẳng định không thể nói thật với người khác, hai người đã bàn bạc xong trước đó, chỉ nói Đảng Thành Quân có đồng đội trong thành phố, trong nhà có chuyện nhờ anh giúp đỡ mấy ngày.
Chị dâu Tú Phương nghe xong cũng không hỏi nhiều, chỉ hỏi một chút có phải Hoắc Nhung cũng đi cùng không, khi biết cô không đi mà về nhà mẹ đẻ bên thôn Hoắc gia, Tú Phương lập tức cười lên: "Vậy khá tốt, về nhà cha mẹ chiếu cố Thành Quân cũng yên tâm hơn. Thành Quân không ở đây, nếu một mình em ở sẽ sợ hãi, em qua nói với Xuân Lan một tiếng, để Xuân Lan ở cùng em cũng được, hàng xóm láng giềng em đừng có khách sáo."
Nhà này coi Hoắc Nhung như người nhà mình, làm Hoắc Nhung ấm áp trong lòng, cô ừ một tiếng, sau ba lần cảm ơn mới cùng Thành Quân ra cửa về nhà mình.
Vừa đi ra Hoắc Nhung liền thấy có người đứng trước cổng nhà mình, đang duỗi tay chuẩn bị gõ cổng.
Hoắc Nhung kéo kéo Đảng Thành Quân, anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, kêu lên: "Chú Quý Sinh, có việc gì sao?"
Trần Quý Sinh quay đầu, khi nhìn thấy Hoắc Nhung biểu cảm có chút xấu hổ mà xoa xoa tay, nói: "Đây là vừa từ bên ngoài trở về hả? Chú còn nghĩ các cháu đang ở trong nhà cơ."
Hoắc Nhung thấy Trần Quý Sinh nhìn Đảng Thành Quân như có chuyện muốn nói, chào hỏi xong liền muốn rời đi, Đảng Thành Quân lại kéo cô, nói: "Chú Quý Sinh chắc không có chuyện gì, em thắp đèn lên trước giúp anh, lát nữa anh vào thu thập đồ một chút."
Thực ra không cần thu thập cái gì, trước khi qua nhà Xuân Lan đã làm rồi, Đảng Thành Quân rõ ràng không muốn nói nhiều với Trần Quý Sinh, sao Hoắc Nhung có thể không nhìn ra. Nhưng trước mặt Trần Quý Sinh cô không hỏi anh cái gì, liền gật đầu vào nhà trước.
Hoắc Nhung nhìn ra thì chắc chắn Trần Quý Sinh cũng nhìn ra, ông nhìn Đảng Thành Quân, trên mặt có chút đau khổ, là bản thân không quản tốt con gái, cuối cùng tăng thêm phiền toái cho anh.
"Thành Quân à, chuyện trước đó, là chú và thím cháu không quản tốt Thu Nguyệt và Nhị Mĩ, để bọn nó nói bậy trước mặt vợ cháu, đều là chú không đúng, cháu yên tâm, chú bảo đảm với cháu, sau này Thu Nguyệt khẳng định sẽ không ở trước mặt vợ cháu nói cái gì nữa."
Trần Quý Sinh nói một cách chân thành, Đảng Thành Quân nghe vậy gật đầu nói: "Vâng, cảm ơn chú."
Trần Quý Sinh thấy anh buông lỏng, liền tranh thủ hỏi: "Vậy chuyện cháu báo cáo rời thôn..."
Chuyện Trần Nhị Mĩ và Trần Thu nguyệt đi đào rau dại gặp phải Hoắc Nhung nói những lời khó nghe, cuối cùng vẫn truyền tới tai Trần Quý Sinh, Trần Quý Sinh mắng hai người một trận, cùng ngày đã đưa Trần Nhị Mĩ về nhà, còn buộc sau này Trần Thu Nguyệt không được tới trước mặt Hoắc Nhung nữa, nếu lại để ông phát hiện, sẽ đưa cô ta tới nhà chú ba cùng giữ lại ở đó, lúc này mới hoàn toàn đe dọa được Trần Thu Nguyệt.
Bên này Trần Quý Sinh xử trí xong hai chị em, nghĩ sự việc đã giải quyết rồi, kết quả chưa tới hai ngày nghe nói Đảng Thành Quân đưa vợ đi rồi.
Không dễ gì mới đợi được người trở lại, kết quả lại nghe người khác nói Đảng Thành Quân chỉ ở nhà mấy ngày, lại muốn dẫn vợ đi, lần này cả báo cáo rời thôn cũng đã làm, nhìn dáng vẻ trong thời gian ngắn sẽ không định về thôn.
Từ sau khi Đảng Thành Quân trở về, chỉ cần trong đội có chuyện lớn nhỏ gì không biết không hiểu, Trần Quý Sinh đều tìm anh. Ông hào phóng mượn máy kéo cho Đảng Thành Quân, cũng vì sau khi trở về máy kéo trong đội luôn là anh phụ trách tu sửa, sự cố lớn nhỏ người khác không hiểu anh hiểu, Trần Quý Sinh không phải phiền toái đi tìm thanh niên trí thức trong thành phố, hiển nhiên càng thêm coi trọng anh.
Hiện tại đột nhiên nghe nói anh muốn rời thôn, còn không định trở lại trong thời gian ngắn, ông trái lo phải nghĩ cảm thấy việc này có thể liên quan tới Trần Thu Nguyệt nhà mình, lòng như lửa đốt ngay lập tức tìm tới.
Đảng Thành Quân dừng câu chuyện của ông lại, nói: "Chú, cháu muốn rời thôn không liên quan tới Thu Nguyệt, là quyết định của cháu và Tiểu Dung."
Vốn dĩ Trần Quý Sinh còn muốn giải thích, thuận tiện giữ lại thử xem, kết quả lời còn chưa nói ra đã bị Đảng Thành Quân chặn lại, lập tức không biết nói gì.
"Không phải vì Thu Nguyệt nó....." Trần Quý Sinh nói chưa hết lời, bản thân cũng có chút xấu hổ mở miệng, tuy Đảng Thành Quân chưa nói tới chuyện này, nhưng Trần Thu Nguyệt gây ra chuyện lớn như thế, còn đi nói trước mặt Hoắc Nhung, ông cảm thấy Đảng Thành Quân tức giận cũng phải, nhưng nếu vì cái này mà anh muốn rời thôn Bạch Thủy, trong lòng ông khẳng định không yên ổn.
Đảng Thành Quân nói: "Chú Quý Sinh, kỳ thực trong lòng cháu Thu Nguyệt giống như Xuân Lan, đều là em gái trong thôn. Trước kia cháu không biết tâm tư gì của Thu Nguyệt, nếu biết, khẳng định sẽ nói rõ ràng với em ấy, nếu cháu không có tâm tư kia với em ấy, cũng sẽ không vì em ấy mà không ở lại thôn. Chuyện rời thôn này, sau khi thương lượng cháu và Tiểu Dung đã quyết định, chú cũng không cần để trong lòng."
Lời này của anh đã làm rõ quan hệ với Trần Thu Nguyệt, cũng coi như làm tâm Trần Quý Sinh nhẹ nhõm.
Trần Quý Sinh nghe xong, trên mặt quả nhiên nhẹ nhõm đôi chút, gãi gãi đầu, hồi lâu sau nói: "Vậy được rồi, nếu các cháu đã quyết định, chú cũng không khuyên nữa, cháu còn muốn thu thập đồ đạc, chú không quấy rầy nữa."
Đảng Thành Quân ừ một tiếng: "Chuyện máy kéo cháu đều dạy Tam Thạch và Đông Sinh một chút, sau này nếu có vấn đề gì chú hỏi bọn họ là được, nếu không được, đi tìm thanh niên Trần ở chỗ thanh niên trí thức, cậu ấy hiểu rất nhiều."
Trần Quý Sinh thấy anh chuẩn bị đi rồi còn phân chia linh hoạt việc trong đội kỹ càng, vẻ mặt cảm động vỗ vai anh: "Được, chú cảm ơn cháu."
Đảng Thành Quân nhìn người đi xa, quay đầu vào nhà tìm Hoắc Nhung.
Hoắc Nhung đang ở phòng bếp đem rau khô bỏ vào túi, Đảng Thành Quân lần này đi không biết cần bao nhiêu ngày, cô ở nhà ngược lại không lo ăn lo mặc, chỉ lo Đảng Thành Quân và anh hai ở ngoài không được ăn ngon, cho nên đồ trong nhà có thể mang Hoắc Nhung đều muốn mang, thấy Đảng Thành Quân tiến vào, cô đặt đồ sang bên cạnh, vươn tay ra với anh.
"Anh nói gì với chú Quý Sinh vậy?"
Đảng Thành Quân ôm lấy người, vô cùng luyến tiếc.
"Chưa nói gì cả, đem chuyện Trần Thu Nguyệt làm ra nói."
Hoắc Nhung biết, với tính cách Đảng Thành Quân chỉ cần biết tâm tư của Trần Thu Nguyệt khẳng định sẽ nói với Trần Quý Sinh, nhưng như vậy cũng tốt, chính anh nói rõ ràng, sẽ hoàn toàn cắt đứt tâm tư của Trần Thu Nguyệt.
Ngày mai bọn họ về thôn Hoắc gia, hai ngày nữa Đảng Thành Quân phải đi, cô không muốn lúc này nói về người khác, vì thế đổi đề tài.
"Rau khô thịt khô trong bếp em đều bỏ vào, đến lúc đó anh mang vào thành phố ăn."
Đảng Thành Quân bế cô lên, bàn tay to đỡ đùi Hoắc nhung, làm cô giống như chuột túi treo ở trên người anh.
"Không cần, em cầm đi để mẹ hầm cho mọi người ăn."
Tuy Đảng Thành Quân thích nấu cơm cho Hoắc nhung, bản thân lại không chú ý cái gì, Hoắc Nhung không ở bên, anh ăn gì cũng được.
Hoắc Nhung lắc đầu: "Khẳng định mẹ sẽ không thiếu em một miếng ăn, anh cầm đi, không được tranh với em."
Tuy cô rất để ý tới ăn uống, nhưng hiện tại đảng Thành Quân phải đi, trong nhà có đồ gì ăn ngon, cô khẳng định vẫn muốn anh mang đi ăn.
Hoắc Nhung nói vậy, Đảng Thành Quân quả nhiên không nói nữa, nhìn cô chằm chằm.
"Được. Đợi anh từ thành phố trở về, lại mang em ăn ngon."
Hoắc Nhung đang muốn gật đầu, đột nhiên nhớ ra cái gì, hỏi: "Hôm đó không phải anh nói vừa mới đi, không quá quen thuộc với người ta, không dễ trở về sao?"
Đảng Thành Quân không nghĩ tới lúc này cô đột nhiên nhớ ra chyện này, không nói, quay đầu liền ôm người vào phòng.
Hoắc Nhung còn muốn truy hỏi, Đảng Thành Quân lại đem cô đặt lên giường sau đó cúi đầu hôn, rất nhanh khiến Hoắc Nhung hoàn toàn không nhớ nổi bản thân muốn hỏi cái gì.
Ngoại trừ gạo, bột mì, ngũ cốc, dầu trong nhà, lần này Hoắc Nhung còn muốn mang cái bàn và ghế dựa Đảng Thành Quân đặc biệt làm cho cô, lúc này anh không ở đây, cô có thể đúng lúc này ở nhà học tập thật tốt.
Muốn mang không ít đồ, Đảng Thành Quân lại đi đại đội Tam Lý bàn bạc mượn máy kéo, thuận tiện kêu Đông Sinh và Tam Thạch đi cùng giúp anh cầm đồ, khi về có thể thiện thể trả máy kéo luôn, cũng không cần lại đi một chuyến.
Hôm trước hai người đi tìm Xuân Lan thì cô không ở nhà, hôm sau hai người phải đi rồi, Xuân Lan mới nghe anh trai mình nói, nhanh chóng chạy ra, thấy đồ của vợ chồng Hoắc Nhung đã xếp xong, đứng ở bên cạnh cực kì không vui mà bĩu môi.
"Chị dâu phải đi sao anh không nói với em một tiếng, em còn chưa kịp nói chuyện với chị dâu."
Hoắc Nhung thấy thế vội vàng kéo tay Xuân Lan: "Chị còn muốn về, chị dâu Tú Phương nói rồi, chị về còn phải kêu em qua ngủ chung với chị nữa, đến lúc đó lại nói chuyện thật lâu."
Lúc này Xuân Lan mới vui vẻ lên: "Được, vậy chị dâu có thời gian phải về đó, em còn mang chị đi đào rau dại."
Hoắc Nhung rất thích Xuân Lan, không dễ gì mới tìm được cô gái nói chuyện cùng, bây giờ lại phải đi nên có chút luyến tiếc, vừa gật đầu vừa lôi kéo Xuân Lan nói vài câu, chờ đồ vật đã xếp hết lên, cuối cùng cô mới vẫy tay với xuân Lan, được Đảng Thành Quân kéo lên máy kéo.
Đến thôn Hoắc gia đúng vào giờ ăn trưa, Lưu Quế Hương muốn giữ Tam Thạch và Đông Sinh ở lại ăn cơm, hai anh chàng nhất định không đồng ý, máy kéo vừa rung chào Đảng Thành Quân liền đi, Hoắc Tam Hưng và Đảng Thành Quân nâng cái bàn vào phòng Hoắc Nhung, tìm chỗ thích hợp để đặt.
Hoắc Nhung vào phòng bếp chuẩn bị giúp Lưu Quế Hương, lại thấy Hoắc Nhị Quân đeo tạp dề đứng trước bệ bếp, đang xào rau, thấy Hoắc Nhung đi vào quay đầu cười với cô, nói: "Mau rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm rồi."
Tuy đàn ông nhà họ Hoắc đều có thể nấu cơm, nhưng bình thường đàn ông bận hơn phụ nữ một chút, nên thường giữa trưa đều là Lưu Quế Hương ở phòng bếp bận rộn.
Mũi Hoắc Nhung vừa động, đã ngửi thấy mùi thơm, hỏi: "Anh hai, hôm nay chúng ta ăn gì vậy?"
Hình như cô ngửi được mùi thịt?
Tay Hoắc Nhị Quân còn đang không ngừng xào, trước duỗi tay với Hoắc Nhung muốn cái đĩa, xúc thịt thơm ngào ngạt trong nồi bỏ vào đĩa to, mới trả lời: " Thịt □□, anh với anh ba em lên núi trùng hợp bắt được, một con thỏ rất béo, hôm nay chỉ xào một nửa, nửa kia anh kêu mẹ treo lên hun khói ở bên kia, lần sau em muốn ăn lại kêu mẹ làm cho em."
Hoắc Nhung nghe vậy đôi mắt trợn tròn vì thèm.
Thịt thỏ toàn nạc không có mỡ, nếu làm cách khác, ăn vào không tránh khỏi dai, nhưng kho tàu thì không có vấn đề này, Hoắc Nhị Quân còn bỏ vào một tô lớn khoai tây khô, hầm mềm nhừ cùng thịt, thịt thỏ hút no nước canh, hương thơm bay lên bốn phía.
Trừ thịt thỏ hầm trong nồi, cạnh nồi còn thuận tay dán bánh bột ngô, bỏ bột nở bột chua, nở mềm mại, dán ở cạnh nồi bị hơi nước hấp phồng lên, mỗi cái vàng rực, một mặt mềm chọc một cái có thể đàn hồi, mặt kia nướng giòn rụm, gõ một tiếng nghe rõ ràng liền biết ăn ngon.
Hoắc Nhị Quân xúc một đĩa thịt □□ to, Hoắc Nhung cũng bóc bánh bột ngô xuống bỏ vào đĩa bưng lên.
Hoắc Tam Hưng và Đảng Thành Quân đã rửa tay ngồi vào bàn, Hoắc Đại Thành lập tức tuyên bố ăn cơm, người một nhà tụ lại một chỗ, vừa nói chuyện vừa ăn cơm thích thú.
Hoắc Nhung vừa ăn thịt thỏ và bánh bột ngô, vừa quan sát trạng thái Hoắc Nhị Quân, cảm giác từ sau khi nói muốn đi vào thành phố, anh hai cô tuy nhìn còn ốm nhưng, toàn bộ trạng thái đã tốt hơn không ít.
Cơm nước xong Hoắc Nhung nhân lúc mẹ mình thu dọn rửa bát hỏi một chút, hóa ra từ thôn Triệu Hồng Mai truyền tới tin tức, nói ngày đó sau khi bọn họ đi, chủ nhiệm phụ nữ của đại đội không biết ở đâu biết được tin này, đến nhà Triệu Hồng Mai, đưa Triệu Hồng Mai và thím cô ấy đi, đến tối Triệu Hồng Mai trở về, thím cô ấy thì không, nói là phạm phải sai lầm tư tưởng vô cùng nghiêm trọng, muốn đem người lưu lại đại đội giáo dục kỹ càng một phen.
Sau đó nghe nói hôn nhân giữa Triệu Hồng Mai và người đàn ông tàn tật trong thành phố cũng tan vỡ, chuyện nhà họ Triệu lật lọng tự tiện từ hôn không chân thành, khoảng thời gian này Vương Xuân Thảo không có mặt mũi tìm nhà chồng cho Triệu Hồng Mai, tuổi cô ấy cũng không nhỏ, trì hoãn tới lui, chỉ sợ phải trì hoãn thành gái lỡ thì.
Mọi người đều cảm thấy chuyện này truyền tới thôn Hoắc gia, Lưu Quế Hương và Hoắc Nhị Quân chắc là cảm thấy trút được cơn giận, trên thực tế trong lòng Lưu Quế Hương lại không vui vẻ như vậy.
"Anh hai con nghe xong cũng không nói gì, trong lòng mẹ nghĩ, chỉ cần Hồng Mai không gả cho loại gia đình này, trong lòng anh hai con ít nhiều cũng có chút yên lòng."
Hoắc Nhung nghe vậy gật gật đầu, rốt cuộc đã gần hai năm rồi, nhất thời không bỏ được cũng bình thường, nhưng điều kiện các mặt của anh hai cô tốt như vậy, sau lại vào thành phố mở mang kiến thức, cô hoàn toàn không cần lo lắng sau này anh hai không tìm được một người vợ tốt.
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, tương lai sau này của anh hai sẽ tốt."
Lưu Quế Hương lo lắng gật đầu, ít nhiều vẫn có chút không yên tâm.
Ba ngày sau, cả nhà cùng nhau đưa Hoắc Nhị Quân và Đảng Thành Quân đến đường quốc lộ đi Bình thành.
Thời gian hai người đi không ngắn, nên bao túi cầm không ít, tràn đầy hai bao đồ lớn, nhưng hai người vậy mà mang cả dây đeo nhìn rất nhẹ nhàng.
Hoắc Nhị Quân chưa từng rời nhà, Đảng Thành Quân biết anh khẳng định có lời nói với cả nhà, liền xách đồ đứng sang một bên, không làm lỡ Hoắc Nhị Quân nói vài lời với cha mẹ.
Hoắc Nhị Quân lại kéo người qua, nói: "Đều là người nhà cả, có gì không thể nói trước mặt em, trốn gì mà trốn?"
Vì vậy Đảng Thành Quân chỉ có thể ngoan ngoãn đứng cạnh Hoắc Nhung, Hoắc Nhị Quân đã bắt đầu nói chuyện với cha mẹ.
"Cha, mẹ, con phải vào thành phố rồi, sau này trong nhà có chuyện gì chỉ có thể giao cho Tam Hưng trước, con trai bất hiếu, không thể trông nom bên cạnh cha mẹ, còn khiến cha mẹ đã một bó tuổi nhọc lòng vì con."
Lưu Quế Hương nắm lấy tay anh không muốn buông, hai mắt dẫm lệ nói: "Con nói cái này làm gì, cha mẹ còn tốt mà, có thể tự chăm sóc bản thân, các con ra bên ngoài, chăm sóc tốt bản thân là được. Mẹ sinh ra con, vì con nhọc lòng là điều đương nhiên, lại nói, trong nhà có mấy đứa, con là đứa không cần mẹ nhọc lòng nhất, mẹ biết con có chủ ý, muốn làm gì thì làm đi, cha mẹ đều ủng hộ con!"
Bà đọc sách chưa được mấy năm, nhưng ở mặt nuôi dạy con cái, là người thời đại này khó có được biết cách nuôi dạy con cái như thế nào, bà cũng muốn Hoắc Nhị Quân kết hôn sinh con sớm một chút, nhưng cũng biết con cháu có phúc của con cháu, bà lo lắng thì lo lắng, nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn của chính các con.
Hoắc Nhị Quân từ nhỏ đã có chủ ý, đứa con trai này của bà chính là quá hiểu chuyện, mọi chuyện đều suy nghĩ cho người khác trước, hiện tại có thể suy nghĩ cho bản thân, tuy bà không nỡ nhưng trong lòng lại vui vẻ.
Hoắc Tam Hưng cũng trấn an nói: "Anh hai anh xem lời anh nói kìa, trong nhà còn có em nữa, anh yên tâm."
Hoắc Nhung không phục đứng ra nói: "Còn có em, anh hai yên tâm đi làm chuyện anh muốn làm, đến lúc đó trở về đón mọi người vào thành phố."
Cô nói xong mọi người không nhịn được cười ồ lên, trên mặt Lưu Quế Hương còn đọng nước mắt, khóe miệng đã nhếch lên: "Mẹ chỉ thích trong thôn, đi thành phố cái gì, mẹ mới không đi, để anh hai con đưa hai anh em con đi là được."
Hoắc Nhung cười tủm tỉm: "Vậy không được, cả nhà chúng ta nhất định phải ở bên nhau."
Mọi người đều cho rằng cô nói giỡn, chỉ có chính Hoắc Nhung biết, cái này không phải đùa vui, đợi một năm nữa, sang năm chính sách vừa mở, cô liền vào thành phố học đại học, anh hai anh ba có thể tự mình làm ăn, tiệm cơm nhỏ nhà bọn họ cũng có thể mở, đến lúc đó khẳng định sẽ đón cha mẹ vào thành phố.
Dặn dò Hoắc Nhị Quân xong, mọi người lại dành sự chú ý lên người Đảng Thành Quân, nhưng anh không giống Hoắc Nhị Quân, khi anh tham gia quân đội đã từng vào nam ra bắc, cái gì cũng đều biết qua, hiểu hơn bọn họ nhiều, cũng không có lời khuyên tốt gì.
Ngược lại dáng vẻ Đảng Thành Quân cực kì không yên lòng với Hoắc Nhung, nhỏ giọng dặn dò nửa ngày, cho đến khi xe tới, nói với cô hai câu mới xách đồ lên xe.
Chờ xe vừa đi, nhóm người lúc tới náo nhiệt ngay lập tức chỉ còn bốn, rốt cuộc Lưu Quế Hương không kìm nén được lại bắt đầu khó chịu, vốn dĩ Đảng Thành Quân đi rồi, trong lòng Hoắc Nhung cũng có chút không quen, nhưng lại hoàn toàn không rảnh, kéo cánh tay Lưu Quế Hương vừa đi vừa dỗ bà, cả đường không có thời gian để khó chịu.
Thẳng đến khi đi ngủ buổi tối, nằm một mình trong chăn, mới ý thức được Đảng Thành Quân phải rời xa cô một thời gian dài, cô mới cưới hơn một tháng, liền phải thích nghi với cuộc sống một người lần nữa.
Nhưng cũng may không phải cô không có việc gì để làm, trở về đã mấy ngày, cuối cùng cô đã có thời gian đem sách mua ở Bình thành ra nhìn một cái.