Xuyên Đến Mười Năm Sau

Chương 5: Hoàn




Tôi và Lục Tự Hàn quay trở lại trung tâm mua sắm, dạo một vòng nhưng không thấy thứ gì ngon.

Cuối cùng chúng tôi dừng lại trước một tiệm bán sủi cảo.

Tôi thử hỏi: "Hay là ăn sủi cảo?"

Anh ấy bất ngờ liếc nhìn tôi rồi gật đầu: "Được."

Tôi chợt nhớ ra anh ấy không thích ăn sủi cảo.

"Một phần sủi cảo tôm tươi, một phần thịt heo bắp cải."

Anh ấy bảo tôi kiếm chỗ ngồi, còn anh ấy thì đi đến quầy gọi món.

Tôi định nói rằng mình vừa mới ăn xong bữa trưa nên không đói, nhưng nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của anh thì tôi đem hết những lời tính nói nuốt vào bụng.

Tôi rất thích ăn sủi cảo, đặc biệt là sủi cảo tôm tươi và sủi cảo thịt heo bắp cải.

Tôi sống với bà ngoại từ nhỏ, cuộc sống có chút khó khăn, chỉ có những dịp đón năm mới bà ngoại mới mua được vài con tôm về gói sủi cảo, bà không nỡ ăn một cái nào, tất cả đều để dành cho tôi ăn.

Cấp ba tôi học nội trú, vì khoảng cách khá xa nên cuối tuần cũng không về nhà, bà ngoại phải ngồi xe buýt hai tiếng đồng hồ để đến đưa sủi cảo cho tôi.

Tôi đem sủi cảo bà ngoại làm chia cho Lục Tự Hàn, nghiêng đầu hỏi anh: "Ăn ngon không?"



"Cũng được."

Mỗi lần anh chỉ ăn môt hai cái, tôi cứ tưởng anh khách sáo, và thấy ngại nếu ăn quá nhiều.

Mãi cho đến ngày tôi tỏ tình với anh, tôi mới biết được, anh ấy không phải ngại mà là không thích ăn.

Ngày đó, tôi cầm theo một hộp sủi cảo để tỏ tình với anh ấy, nói với anh rằng: "Lục Tự Hàn, đây là món sủi cảo tôm tươi mà em thích nhất, từ nay về sau đều cho anh ăn, anh...có đồng ý ở bên em không?"

Anh ấy nói rằng không thích ăn sủi cảo, và anh ấy thà ăn sủi cảo nhân thịt heo bắp cải của căn tin trường còn hơn là sủi cảo tôm tươi.

Mọi người đều biết sủi cảo thịt heo bắp cải của căn tin rất khó ăn, nguyên một viên sủi cảo lớn chỉ có tí nhân như hạt đậu.

Tôi cho là anh ấy nói như vậy vì muốn từ chối tôi.

Không ngờ tiếp theo anh ấy lại nói: " Về sau em cứ giữ sủi cảo mà ăn đi, đừng để bạn gái anh bị đói."

Tôi bất ngờ đến nỗi không kịp phản ứng.

Chỉ vì hai chữ "bạn gái" này của anh ấy mà tôi phấn khích đến mức cả đêm ngủ không ngon, cứ tưởng sau khi thức dậy có thể bắt đầu một buổi hẹn hò ngọt ngào, nào ngờ lại tỉnh dậy ở đây...

Khi tôi đang ngồi hồi tưởng quá khứ thì anh ấy đã bưng hai phần sủi cảo lại. Hai phần đều có rau mùi, nhưng không có hành lá.

Tôi nhớ trước kia anh ấy không ăn rau mùi.

"Tiệm này hẳn là mới mở, trước đây chưa thấy bao giờ, em ăn thử xem có ngon không."

"A, được."

Ngửi được mùi thơm, tôi liền cầm lấy đũa gắp một viên, không ngờ hương vị cũng không tệ lắm.

"Thịt tôm mềm, nêm nếm vừa ăn, nước dùng đậm đà, cũng ngon như bà em làm vậy." Tôi nhịn không được mà khen.

"Nếu ngon thì ăn nhiều một chút." Anh ấy giãn lông mày, so với lúc ở khách sạn thì vẻ mặt anh ấy đã thoải mái hơn nhiều.



Nhưng mà vẫn làm cho người khác cảm thấy có chút xa cách.

Thấy anh ấy cũng cầm đũa lên ăn, tôi liền hỏi: "Không phải là anh không ăn rau mùi sao?"

"Hửm?" Anh ấy liếc tôi môt cái rồi nói: "Ngày cưới bị ép uống một bát rau mùi, từ đó anh bắt đầu quen với rau mùi luôn, em quên rồi à?"

Tôi:!!!!

Ép uống nước rau mùi sao?

Mẹ ơi, ai mà ác vậy, dám ép Lục Tự Hàn uống nước rau mùi!

"A... ha ha ha, Thật sự quên mất."

Vì không có ký ức của mười năm qua nên tôi tất nhiên không biết những chuyện này.

Điều này đã làm khơi dậy sự tò mò của tôi.

Ở với Đàm Gia Hân cả buổi, sao tôi lại quên mất không hỏi cô ấy chi tiết về lễ cưới của tôi và Lục Tự Hàn chứ?

Lần sau hỏi cô ấy nhiều một chút.

"Nhưng mà... em có chút tò mò, lúc uống nước rau mùi anh cảm thấy thế nào?" Tôi đặt đũa xuống, tò mò nhìn Lục Tự Hàn.

Nghĩ đến hình ảnh đó, tôi không thể nhịn được cười.

"Cũng không có cảm giác gì, chỉ cắn răng uống hết, lúc đó chỉ có suy nghĩ: uống hết nhanh một chút để cưới em về nhà." Anh ấy cũng buông đũa xuống, ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm có chút nóng bỏng và trìu mến.

Bị anh nhìn chằm chằm với ánh mắt như vậy thật sự rất xấu hổ, để giảm bớt sự ngượng ngùng, tôi cười vài tiếng rồi nói: "Cũng còn tốt, chỉ uống nước rau mùi, không phải ăn sầu riêng."

"Uống nước rau mùi xong tiếp đến ăn sầu riêng, em cũng quên rồi à?"

Ặc......

Anh ấy tiếp tục nói: "Còn có bún ốc và chao đậu phụ..."

Tôi:!!!!

"Không phải chứ?" Tôi thật không dám tin Lục Tự Hàn sẽ ăn những thứ này.

Nhất định là Đàm Gia Hân, chỉ có cô ấy mới nghĩ ra được mấy chiêu như vậy.

"A đúng rồi... em nghĩ ra rồi, nhất định là đám Đàm Gia Hân nghĩ ra chiêu chặn cửa này."

"Anh ăn no rồi, em từ từ ăn tiếp đi, anh đi tính tiền trước."

Không biết tôi nghĩ có đúng hay không, nhưng Lục Tự Hàn không muốn tiếp tục nói về chủ đề này nữa, trực tiếp đứng dậy đi đến quầy thu ngân, để tôi ngồi lại với mớ suy nghĩ ngổn ngang.

Nhìn bóng lưng cao gầy có chút cô đơn của anh ấy, sự áy náy lại bao trùm lấy tôi.

Có lẽ tôi không nên đề cập đến chuyện này.

Chắc anh ấy cảm thấy rằng, Lâm Sơ Hạ của hiện tại không còn yêu anh nữa, nên mới có thể quên những chuyện xảy ra trong lễ cưới.

Làm thế nào để nói với anh ấy rằng... tôi là Lâm Sơ Hạ của mười năm trước đây?