Xuyên Đến Mạt Thế, Từ Chối Làm Bia Đỡ Đạn

Chương 125




Tận thế cuối cùng cũng kết thúc.

Kế hoạch mười năm đã hoàn thành một nửa.

Tiếp xuống chính là dùng thời gian bốn năm để khôi phục sản xuất.

Tống Yến cùng Mây Dịch bận rộn nhiều năm như vậy tại viện nghiên cứu, nhân viên khoa học nghiên cứu cuối cùng cũng có được thời gian nghỉ ngơi.

Tống Yến đứng trước cửa nhà Bạch Trà Trà bồi hồi xúc động, có chút cận hương tình khiếp cảm giác.

Những năm này, hắn lúc nào cũng nhớ tới ước định kia, không quản ngày đêm bù đầu nghiên cứu giải dược.

Hiện tại rốt cục hết thảy đều đã kết thúc. Đến lúc thực hiện ước định rồi.

Không biết Bạch Trà Trà còn nhớ ước định này hay không, còn nguyện ý thực hiện ước định nữa không?

Nam nhân tuấn tú, thân hình cao lớn thẳng tắp, tay chân luống cuống như gặp được vấn đề nan giải gì đó, những chuyện liên quan đến Bạch Trà Trà hắn đều bối rối, chần chờ mãi không dám bước vào.

Thẳng đến cửa phòng bị người bên trong không có dấu hiệu nào bất ngờ đẩy ra.

Một nữ nhân tướng mạo lãnh diễm, trên người mặc một bộ đồ thoải mái dễ chịu từ bên trong đi ra.

Nhìn thấy Tống Yến đang đứng ở cổng, Bạch Trà Trà tay đang đẩy cửa chợt dừng lại.

Nàng không xác định nói: "Tống Yến?"

Tống Yến nhìn đến sững sờ, qua một hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Bạch Trà Trà biến hóa quá lớn.

Từ trong trí nhớ của hắn nữ hài tinh xảo tuyệt mỹ trưởng thành lên lại là một nữ nhân lãnh diễm khí quyển.

Giờ khắc này càng để Tống Yến cảm nhận rõ ràng thời gian biến hóa nhanh đến mức độ nào.

Hắn đã quá lâu không có gặp Bạch Trà Trà rồi.

Sửng sốt rất lâu, hắn mới cười một tiếng, nói: "Trà Trà, đã lâu không gặp, ta rất nhớ ngươi a."

Bạch Trà Trà thính tai lập tức đỏ lên.

Nam nhân này làm sao lại trở nên như thế......

Nàng cũng không biết nên nói gì. Mặt đỏ tới tận mang tai. Bộ dáng lúng túng càng thêm có mị lực.

Nàng cố gắng trấn định, cũng cười nói: "Đã lâu không gặp, làm sao lại đứng ở cổng thế kia, mau vào đi."

Tống Yến đứng tại chỗ không hề động.

Hắn chuyên chú nhìn Bạch Trà Trà, khẩn trương nói: "Trà Trà, ngươi còn nhớ rõ ước định của chúng ta không?"

Ước định?

Bạch Trà Trà cũng không quên, nàng đương nhiên nhớ kỹ.

Dù sao đã nhiều năm như vậy, chỉ có một mình nam nhân này tỏ tình với nàng, nhìn cảnh mọi người đều có đôi có cặp, nàng càng nhớ kỹ nam nhân đã từng tỏ tình với nàng này.

Nàng vốn tưởng rằng nam nhân này đã sớm từ bỏ nàng rồi, dù sao cũng đã nhiều năm không liên lạc vậy mà.

Nàng bình tĩnh gật đầu: "Nhớ rõ."

Biểu cảm của Bạch Trà Trà quá bình thản, Tống Yến không cách nào phán đoán ra ý tưởng chân thật của nàng lúc bây giờ, nội tâm hắn vô cùng khẩn trương.

Hắn sợ Bạch Trà Trà sẽ xã giao cự tuyệt hắn.

Nhiều năm như vậy, nàng có thể đã có người thích rồi hay không?

Tống Yến khẩn trương, cố gắng khắc chế cái tay đang run rẩy của mình, mắt chăm chú nhìn nàng, hỏi: "Hiện tại tận thế đã kết thúc, ngươi, còn nguyện ý, cùng ta thử một lần hay không?"

Hắn tựa như phạm nhân đang đợi bị tuyên án tử hình vậy, không dám ngẩng đầu nhìn Bạch Trà Trà một chút, hai tay xoắn xuýt vào nhau.

Qua một hồi lâu không có nghe được câu trả lời.

Tống Yến sắc mặt trắng nhợt, tự mình cười giễu một tiếng, quả nhiên là hắn si tâm vọng tưởng rồi.

Hắn miễn cưỡng kéo ra một tia cười, nụ cười méo mó, so với khóc còn khó nhìn hơn, đang cố vắt hết óc để tạo bậc thang cho cả hai đi xuống. Làm dịu tình trạng xấu hổ hiện tại.

Ngẩng đầu lên nhìn một cái, nhìn thấy Bạch Trà Trà đang mỉm cười xán lạn với hắn.

Đầu óc Tống Yến trong nháy mắt ngừng hoạt động.

Bạch Trà Trà cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Tống Yến dạng này, nàng nhịn không được nghiêm túc thưởng thức một hồi, cảm thấy Tống Yến thế này cũng rất là dễ thương nha.

Nhìn thấy Tống Yến ngẩng đầu, nàng mới hoàn toàn cười ra tiếng, nói: "Ta giống như người không tuân thủ ước định sao? Đương nhiên nguyện ý rồi, ngươi rất tốt, Tống Yến."

Tống Yến trong nháy mắt cuồng hỉ, mặt cười muốn nở hoa đến nơi rồi.

Mới vừa rồi còn hơi có vẻ tinh thần sa sút, nam nhân nghe xong câu trả lời ngay lập tức trở nên hăng hái.

Hắn cẩn thận hỏi: "Vậy ngươi bây giờ là bạn gái của ta rồi đúng không?"

Bạch Trà Trà thanh âm thanh thúy mang theo ý cười, kiên định nói: "Đúng vậy, bạn trai của ta!"

Tống Yến kích động, một bước chạy đến trước mặt Bạch Trà Trà, ôm nàng vào trong ngực.

"Cảm ơn, cám ơn ngươi Trà Trà."

"Các ngươi đang làm cái gì thế!" Đột nhiên một tiếng quát chói tai đánh gãy không khí lãng mạn của hai người. Trong nháy mắt, thân thể Bạch Trà Trà cứng đờ.

"Tống Yến, ngươi cách xa muội muội ta một mét!"

Tống Yến đối mặt với bạn thuở nhỏ của mình, hiện tại là anh rể tương lai, nhất thời có chút không biết nói gì.

Ngược lại Bạch Trà Trà đột nhiên cười ra tiếng.

"Được rồi ca ca, ca ca cũng không nên tức giận. Tống Yến hiện tại là bạn trai của muội a, hắn về sau còn phải gọi ca ca một tiếng anh rể nữa đây này. Ca ca nên suy nghĩ một chút, đột nhiên có thêm một đệ đệ, vui vẻ biết bao."

"Hừ!"

Nguyễn Đình Tu bất mãn hừ một tiếng, đến cùng cũng không nói gì thêm.

Chỉ cần muội muội hắn thích, ai làm đệ đệ của hắn đều được.

Chỉ cần đối với muội muội hắn tốt là được.

Tống Yến là bạn từ nhỏ của hắn, hắn đương nhiên hiểu cách làm người của Tống Yến.

Chỉ là nghĩ đến muội muội yêu dấu của hắn bị đầu sói này tha đi, trong lòng có chút khó chịu không thôi.

Hắn không tình nguyện nói: "Còn không vào nhà, ở tại cửa chính ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì nữa."

Nói xong, liền dẫn đầu vào nhà.

Tống Yến sờ mũi một cái, cũng đột nhiên cười.

Ban đêm.

Mây Dịch, Bạch Lộ, Nam Cung Dạ, Thất Dạ Tuyết đều tới.

Bảy người cười cười nói nói, bữa cơm này ăn đặc biệt vui vẻ.

Sau bữa ăn, Nam Cung Dạ tuyên bố, hắn cùng Thất Dạ Tuyết chuẩn bị cuối tháng sẽ kết hôn.

Mọi người nhao nhao chúc phúc, chuẩn bị cuối tháng uống rượu mừng.

Tống Yến cùng Mây Dịch nhìn về phía Nam Cung Dạ, ánh mắt hâm mộ không che giấu được.

Đêm đó, Nam Cung Dạ cũng biến Thất Dạ Tuyết thành hấp huyết quỷ.

Từ nay về sau, Nam Cung Dạ rốt cuộc không cần lo lắng Thất Dạ Tuyết sẽ sớm c.h.ế.t nữa.

Cuối tháng.

Hôn lễ đúng hẹn mà tới. . đam mỹ hài

Đây là lễ cưới đầu tiên sau tận thế, được tổ chức vô cùng long trọng, đón nhận sự hưởng ứng của mọi người vô cùng sôi nổi.

Nam Cung Dạ bỏ hết cả tiền vốn.

Tất cả người quen hay không quen đều đi theo xem náo nhiệt.

Bạch Trà Trà cùng Bạch Lộ làm phù dâu cho Thất Dạ Tuyết.

Hôn lễ làm ngoài trời.

Thật nhiều người đều đến dự.

Bạch Trà Trà đứng trên sân khấu nhìn xuống phía dưới.

Vậy mà thấy được Hứa Tử Uyên, Trần Văn Kha, Liêu Hiểu Vũ cùng Ngô Tình Tình bốn người.

Nàng ngày bình thường đều ở trong rừng trúc, ngoại trừ tiến vào không gian ra, chưa từng đi lại trong căn cứ.

Cho nên đây là lần gặp mặt đầu tiên của Bạch Trà Trà cùng Hứa Tử Uyên bốn người sau tận thế

Bốn người cũng nhìn thấy Bạch Trà Trà, bọn hắn từ lúc biến thành Zombie, chưa từng ăn qua huyết nhục, tìm cái địa phương trốn đi. Dựa vào tinh hạch mà sống.

Một mực chờ đến giải dược được nghiên cứu thành công, bọn hắn được cứu.

Một lần nữa biến thành nhân loại, bọn hắn quyết định tìm đến đế đô căn cứ.

Dù sao cha mẹ cùng người nhà bọn hắn đều đi theo A Thị căn cứ, di dời đến đế đô căn cứ.

Tận thế kết thúc, tất cả mọi người đều bắt đầu sinh hoạt mới.

Không nghĩ tới đã lâu không gặp, Bạch Trà Trà đã trưởng thành thành một bộ dáng xinh đẹp động lòng người như vậy.

Hai bên nhìn nhau vài lần, liền dời đi ánh mắt.

Không có can thiệp lẫn nhau, cứ như vậy vẫn là tốt nhất.

Ánh mắt Bạch Trà Trà di chuyển, nhìn thấy trong đám người có một nam nhân có làn da ngăm đen đang nắm lấy tay của một nữ nhân dáng dấp thanh tú, cả hai đang đứng phía dưới, nam nhân liều mạng hướng nàng vẫy gọi.

Xuyên qua đám người chen chúc cùng âm thanh huyên náo, nàng rõ ràng nghe được nam nhân kia đang kêu:

"Tiểu Bạch tiểu thư, Tiểu Bạch tiểu thư, ta vẫn luôn hảo hảo còn sống, Tiểu Bạch tiểu thư, ngươi còn nhớ ta không?......"

Bạch Trà Trà đột nhiên cười, mỹ nhân khuynh thành, cười một tiếng khuynh quốc, tiếng huyên náo dưới đài đột nhiên trì trệ theo.

Nàng đương nhiên nhớ kỹ.

Cái kia cố gắng sống sót Trương Viêm, hắn một mực hảo hảo vẫn còn sống tốt a.

Người hắn đang nắm tay bên cạnh chính là hắn bạn gái đi.

Thật tốt!