Xuyên Đến Mạt Thế Làm Vợ Đại Lão

Chương 6




Trên xe Hummer, bốn người thư thái ngồi. Xe di chuyển rất nhanh lao thẳng về một vùng đồng bằng trống, có lẽ trước đây dùng làm khi chăn nuôi nên xung quanh khá trống trải không nhiều cây cao che chắn.

"Trời sắp tối rồi nha, hôm nay tôi muốn ăn con Bò biến dị lần trước! Nó xém nữa đốt cháy mông lão tử! Lục Kỳ Ân xuống xe vươn vai, ánh mắt liếc về một phía.

"Dựng tường đất trước." Kỷ Lâm Hạo nhìn xung quanh một vòng, phía trước mặt là khu nhà bỏ hoang không có gù đáng ngại.

"Ok lão đại đẹp trai!." Lục Kỳ Ân cười nhe răng, giơ tay làm một cái thủ thế đã biết liền xuất ra dị năng hệ Thổ.

Dị năng hệ Thổ thông thường sẽ kết hợp cùng hệ Mộc để tạo ra thực vật trồng được, hệ Thổ không có tích công kích mạnh nhưng có thể làm tường đất chống tang thi tạm thời, nhưng tùy theo mỗi người mà chất lượng đất, số lượng đất sẽ khác nhau. Lục Kỳ Ân tậm trung lực lượng, mày vàng đất bao lấy xung quanh cơ thể hắn, rất nhanh một cái tường đất dày cỡ 30cm, cao hơn 2,5m,được dựng lên. Tường đất lấy họ làm trung tâm dựng thành hình vuông rộng khoảng 50 - 70m2.

"Ngụy Nhâm cùng cậu ở lại, chúng tôi đi săn." Bỏ lại một câu liền cùng Lục Kỳ Ân bước ra ngoài, Lục Kỳ Ân điều khiển một cái tường đất liền tách thành lối cho họ đi qua, sau đó liền đóng lại hồi phục như trước.

"Tường đất càng nhỏ độ chắc chắn càng cao, em cứ yên tâm." Ngụy Nhâm vỗ vai y rồi đi về phía sau xe lấy lều ra chuẩn bị qua đêm.

"Tụi anh chỉ có hai cái lều, em cũng lão đại một cái nhé." Ngụy Nhâm cười tươi nhìn y.

"A? Vâng ạ."

Mạt Kỳ Miểu hỗ trợ dựng lều sau đo liền hỏi Ngụy Nhân, thú biến dị cũng có thể ăn được sao? Lỡ biến dị luôn thì sao.



"A, một số con có thể ăn. Thịt không khác lúc trước mấy, có điều hơi dai, cũng không dễ thương giống lúc trước nữa nên hơi phiền." Ngụy Nhâm bày tỏ suy nghĩ của mình cùng giải thích một số con thú biến dị.

Thú biến dị là biến dị từ động vật trước mạt thế, con bò biến dị lúc nãy Lục Kỳ Ân nhắc đến là Bò Sừng Lửa. Nó sau khi biến dị liền có thêm ba cái sừng, còn sử dụng được dị năng lửa nên đặt cái tên này.

"Chỉ có một số động vật biến dị là ăn được, còn thực vật thì không. Lâu lắm rồi chưa ăn được thực vật nha, bất quá có Tiểu Miểu ở đây rồi sẽ khác." Ngụy Nhâm dựng lều xong liền không có việc gì làm nên bắt chin dâu nhỏ bồi mình nói chuyện vặt vãnh.

"Lão đại à, dị năng của anh ấy rối lắm. Ba hồi này ba hồi kia rất khó nắm bắt." Nghe thấy y hỏi tới lão đại Ngụy Nhâm rất thành thật trả lời.

"Bình thường đều chỉ lấy ít thịt biến dị ăn, hôm nay có Tiểu Miểu nên anh nghĩ bọn họ sẽ đem nguyên con về. Dù sao không gian của em cũng giữ được nguyên trạng nhỉ? Lát anh sẽ tìm cho em vài món đồ đựng thịt, cũng không thể để bừa bộn được." Ngụy Nhâm suy nghĩ sâu sa từng chút giúp Mạt Kỳ Miểu, dường như rất tin tưởng cậu sẽ không ôm thịt bỏ trốn.

"Sao các anh không đến căn cứ ở?." Mạt Kỳ Miểu thấp giọng nói, nếu đến căn cứ thì sẽ có nhiều người cuộc sống cũng tốt hơn.

"Bọn anh không thích. Nơi đó phiền phức lắm, vào đó đừng nói thịt biến dị thối ngay cả đồ hết hạn còn không có mà ăn." Ngụy Nhâm lắc đầu, nguyên nhân thật sự thì nhiều lắm nhưng chị dâu nhỏ lại ngây thơ quá mức nên mới không hiểu.

"Lát anh làm cho em thùng băng nhé? Dị năng của anh rất có ít trong việc giữ đông đồ sống." Mỗi lẫn đem theo lương thực dự trữ đều có một phần thịt thú biến dị được hắn dùng dị năng hệ Băng đông cứng lại mang theo. Tuy nói bên ngoài thì băng sẽ chảy, nhưng trong không gian lại có thể trường tồn lâu dài.

Mạt Kỳ Miểu gật đầu, đoán chắc Ngụy Nhâm giống như ông cụ non lo trước lo sau trong tiểu đội.

"À, dặn em. Mấy con tang thi gặp ban sáng là hàng dễ ăn, nhưng có mấy con rất thông minh có khi còn nói chuyện được kìa nên em phải cảnh giác, mấy con đó bề ngoài không khác gì chúng ta chỉ có da màu xám xanh, mắt là tròng đen không trắng, móng tay cũng một màu đen, giọng nói như vịt." Hắn bổ xung kiến thức cho chị dâu nhỏ, trong lòng nghĩ thầm có nên kiếm một ví dụ sống cho dễ nhớ hay không. Nhưng nghĩ lại, lỡ bị cào một cái liền toi đời nên thôi.



"Ân." Mạt Kỳ Miểu tiếp thu kiến thức quý báu này, đối với Ngụy Nhâm đã xem như huynh trưởng.

Rầm!

Tường đất mở ra, Kỷ Lâm Hạo vào trước nét mặt như thường nhìn sơ qua còn không biết hắn vừa mới đi săn. Lục Kỳ Ân theo sát phía sau, trên tay lôi theo một con bò to hơn bình thường gấp ba lần, trên đầu mọc ba cái sừng mày đen xen đó nhìn rất bắt mắt, trên người bò không còn máu có lẽ đã bị vắt khô?

"Thế hôm nay ai xuống bếp?." Lục Kỳ Ân đặt con bò xuống liền thở dốc hỏi. Bình thường đều là Ngụy Nhâm làm, nhưng tên này tính cách rất ok, sức mạnh cũng ok chỉ có nấu ăn là đừng bao giờ đưa hắn.

Lão đại thì không biết nấu, hắn thì chỉ biết sơ sơ, nấu xong cũng không biết ăn được không.

Ánh mắt ba nam nhân liền dời sang chỗ thiếu niên vừa được lão đại nhà mình nhặt ban sáng.

"A, để em nấu cho." Mạt Kỳ Miểu nhận mệnh xoắn tay áo xử lí con bò to này.

Bàn tay nhỏ nắm lấy sừng bò, một hai dùng sức kéo. Chỉ là y dồn hết sức mà con bò này ngay cái nhích cũng chưa lên được chút nào!

Mạt Kỳ Miểu:........Khốn kiếp!

" Phụt, ha ha ha! Để anh giúp em xử lí da lông nó cho. Em chỉ cần nấu là được nha!." Lục Kỳ Ân ôm bụng cười, đưa tay đến lập tức kéo bò đi dễ dàng rất có ý tử khinh bỉ y yếu đuối.