“Mau đứng lại.”
“Đứng lại!!!”
“Đứng lại cho tao…”
“Bắt lấy cô ta.”
“Mau bắt lấy cô ta...”
Một loạt bước chân gấp rút chạy trong con hẻm nhỏ, ánh trắng trên cao soi xuống có một chút sáng, gương mặt lúc ẩn lúc hiện mờ mờ ảo ảo, một đám người thân mặc y phục màu đen, hòa mình vào trong bóng tối của ngõ hẻm, chỉ nghe thấy âm thanh đuổi giết đòi mạng người. Nhìn kĩ một chút thấy một đám thanh niên to con đuổi theo một cô gái chạy từ ngõ hẻm này sang ngõ hẻm khác, một chút cũng không dừng lại, trên tay mấy người đàn ông đó ai nấy đều cầm dao, khuôn mặt dữ tợn mở miệng ra là chém chém, giết giết.
“Các người bị ngu sao mà bảo bản tiểu thư đứng lại. Muốn chết mới đứng lại cho các người chém!”
Giọng nói phách lối truyền trong ngõ hẻm nhỏ khiến cho nó truyền đi cực kì vang vọng hòa vào tiếng chửi bới của những người đàn ông phía sau, miệng nhỏ kiêu ngạo nhếch lên, đôi chân vẫn không dừng lại, chạy mỗi lúc một nhanh. Mấy người đàn ông phía sau chạy theo càng lúc càng chậm, cả người bọn họ run rẩy, thở hộc hộc, hơi thở có chút đứt quãng, nhìn cô gái đang chạy phía trước ác ý hiện lên rất rõ.
Bây giờ là hai giờ sáng, bọn họ đã đuổi theo rất lâu rồi, ai nấy đều mệt lã cả người, sao người phụ nữ kia vẫn sung sức như vậy... Nhìn người phụ nữ phía trước, mái tóc được búi cao cả người mặc y phục đen, thân người nhỏ nhắn nhưng chạy rất nhanh, chạy đã rất lâu rồi nhưng không có một tí nhếch nhác nào.
Cuối cùng một cuộc rượt đuổi diễn ra lại chạy đến một con hẻm cụt.
Mấy người đàn ông kia rốt cuộc cũng được dừng lại, bọn chúng ra sức hít lấy hít để tìm lại hơi thở.
“Còn muốn chạy đâu nữa. Mau đưa tiền ra đây, không thì đừng hòng sống sót ra khỏi chỗ này.” Một tên đầu đàn nghiến răng nói.
Trong lòng hắn ta đem dòng họ của cô gái này chửi qua một lượt. Nói xem một giờ sáng cô gái này không đi ngủ lại đi ăn trộm, hại bọn họ rượt đuổi một tiếng đồng hồ, nếu không gặp hẻm cụt thì còn phải đuổi theo bao lâu nữa chứ.
“Đưa tiền? Trước giờ chưa ai có quyền ra lệnh cho bản tiểu thư. Không sống sót được ra khỏi chỗ này chính là các người.” Tân Hoạt giương mắt, trên mặt hiện lên vẻ bình tĩnh, khác với bên ngoài trong lòng cô đang gợn sóng.
Tân Hoạt bị dồn vào một góc của con hẻm bao vây cô là một tốp người đàn ông bặm trợn.
“Hừ, chết đến nơi rồi còn già mồm?” Một tên áo đen nói, bên trong hiện lên vẻ khinh thường rất rõ.
“Chưa ai nói các người là không được xem thường phụ nữ sao?”
Nói rồi Tân Hoạt nhảy lên, cả người bay trên không trung, cô đạp một cái trên tường làm điểm tựa thoáng chốc đã nhảy qua cái ngõ cụt, cả người mất hút.
“Ngu ngốc.” Trước khi đáp xuống mặt đất còn không quên mắng lại bọn áo đen kia.
Lúc bọn áo đen vòng qua con hẻm đó, cả người Tân Hoạt đã biến mất không một dấu vết, bọn chúng ai cũng chán nản trở về.
Tân Hoạt thở phào trong lòng, cô vừa đi dạo một vòng ở quỷ môn quang trở về, giữ được cái mạng nhỏ thật là tích phúc, đi trộm canh ba thật đáng sợ, xém chút nữa là chết cô rồi.
[ Ai bảo cô lại đi trộm làm gì. ] Trong màng đêm tối om, âm thanh khô khốc không một cảm xúc vang lên, đầy vẻ kinh thường. Đã có gan đi trộm, kĩ thuật lại không cao, còn bày ra vẻ chuyên môn kĩ xảo cái gì. Đúng là đồ gan bé.
Khinh thường cái khỉ, còn không phải vì quá nghèo nên mới đi ăn trộm. Dù sao cô cũng là trộm tiền của tập đoàn lớn mạnh, chứ có trộm của người nghèo đâu, cô chính là vì dân trừ gian diệt bạo đó, hơn nữa mấy tập đoàn lớn có tập đoàn nào là không gian thương cơ chứ, chính là lấy đi tiền của kẻ xấu đó. Trong chốc lát, Tân Hoạt cảm thấy công lao mình thật là vĩ đại. Một chút áy náy của tên trộm cũng không có, có đánh chết cô cô cũng không thừa nhận là vì mình thiếu tiền, nghèo túng.
Lúc trước cô đã suy nghĩ rất lâu, cách để nhanh kiếm ra tiền. Nhưng mà ngoài cướp của giết người thì cô không biết làm gì cả. Mà giết người thì lại rất phiền, nên là cô đi cướp của.
Chỉ là vài đồng bạc lẻ, mấy tên gian thương keo kiệt, vậy mà sai người đuổi theo bản tiểu thư lâu như vậy nhưng cuối cùng cũng không phải là không bắt được sao.
...
Tân Hoạt đứng trước nhà cũ kĩ, hôm nay cô mặc quần áo thể thao thoải mái, nhìn đâu cũng cảm thấy trẻ trung tươi mới.
“Bà chủ à, tôi thực sự không có việc gì, tôi không có bệnh thần kinh, bà tin tôi đi.” Cô day day thái dương, giọng nói đầy vẻ bất mãn, trước mặt cô là bà chủ cho nguyên chủ thuê nhà.
Hôm nay bà chủ đó đến đòi tiền nhà đã thiếu nửa năm, vẻ mặt bà ấy lúc đầu đầy dáng côn đồ, rốt cuộc lúc cô đưa tiền trả thì lại hai mắt tròn xoe hỏi cô có bị bệnh hay không, thần kinh có ổn không, có vẻ quan tâm đến sức khỏe của cô.
“Cô không bị sao? Thế vì sao lại trả tiền thuê nhà cho tôi rồi?” Bà chủ cả kinh nói, lúc trước dù bà đòi thế nào cũng không có một đồng, hôm nay bà còn chuẩn bị đầy đủ tư thế tác chiến, còn mang theo suy nghĩ “không đòi được thì thôi” theo, rốt cuộc vừa nói một câu mà lại nhận được tiền rồi, thật vô lí mà.
“Tôi trả tiền cho bà, bà không vui à?”
“Vui, rất vui là đằng khác. Nhưng mà cô sao thế, sao lại trả nhà, thật ra nếu khó khăn tôi có thể cho cô thiếu, đợi có tiền rồi trả tôi cũng được mà.” Bà chủ ôm cái khăn trong tay kéo kéo, mặt bà rối rắm, lúc bà ấy nói trên gương mặt đầy nếp nhăn hiện lên chút lo lắng.
“Bà chủ yên tâm, kinh tế tôi vẫn ổn, tôi biết bà là người tốt thấy hoàn cảnh tôi khó khăn muốn giúp đỡ tôi, tôi đã mua nhà mới rồi, thế nên mới trả nhà. Mà tôi nói bà nghe nhé, chung cư bà cũ lắm rồi, sao không sửa lại đi, sau này lại không có ai thuê bây giờ.” Tân Hoạt dựa vào vách cửa, cô chậm rãi nói, cô góp ý tận tình với bà ấy, nhà thực sự cũ, vách nứt cả rồi, sơn cũng muốn tróc gần hết, nhưng chung cư cũ này lại nằm ngoài mặt lộ, nếu sửa lại thực sự có tiềm năng kiếm tiền lắm.
“Cô mua nhà rồi á, không phải là túng quẫn quá nên bị bao nuôi chứ? Thực ra tôi cũng muốn sửa lại, nhưng không có kinh phí...”
…
Sau một hồi vật lộn với bà chủ nhà, giải thích vất vả về việc mình không bị bao nuôi, cuối cùng cô cũng thành công rời khỏi cái nhà nát đó, thở phào một cái, ngửi ngửi mấy tấm thẻ mạ vàng trong tay, mùi tiền bay phấp phới, khiến người ta sảng khoái.
Cô đi đến chiếc xe hơi đỗ gần căn nhà cũ, bề ngoài xe mới toanh màu đỏ tươi chói mắt, cô vươn tay vào trong túi lấy ra chìa khóa, ấn ấn vài cái “tách” một cái cửa xe tự động bật ra, cô nghênh ngang bước vào. Chính là cảm giác này, cảm giác của người có tiền quả thực sung sướng. Chiếc xe mui trần đỏ từ từ hòa vào dòng xe cộ.
Cô đánh tay lái vào hướng ngã rẻ chạy vào vùng ngoại ô thành phố, ngước lên nhìn trời một chút đầy thư thản, hít hít chút không khí trong lành.
Bầu trời hôm nay mây đen mù mịt, hình như là sắp có mưa, gió thổi thoang thoảng mang theo hơi lạnh.
“Thời tiết đẹp nhỉ.” Cô tự cảm thán đôi câu, lại đánh tay lái rẻ vào một dòng đường.
Bầu trời tối đen, đẹp ở đâu vậy?
Cô lên ga chạy về nhà mới ở ngoại ô, cô vừa mua một căn biệt thự khá lớn, xung quanh có đường lối rộng rãi, có sân vườn. Lúc đi vào thì nên lái xe, muốn đi bộ thực sự rất mệt, đường từ cổng lớn đến nhà rất xa, sân vô cùng rộng. Cô đậu xe vào trong hầm xe, lắc lắc chiếc chìa khóa trong tay. Đi vào căn biệt thự cổ kính theo phong cách thời xưa. Vì mới mua nên cô chưa kịp mướn người quét dọn, căn nhà to lớn chỉ có mình cô ở, cảm thấy có chút hiêu quạnh.
[ Rốt cuộc cô cướp được bao nhiêu vậy? ] Có thể mua nhà, mua xe, mua nội thất, ăn uống, quần áo, rốt cuộc là cướp được bao nhiêu vậy.
“Không nói cho ngươi biết.” Cô cũng không biết chính mình cướp được bao nhiêu…
Tân Hoạt mở nắp lon coca, âm thanh xì xì xèo xèo đánh tan mệt mỏi của cơ thể, thả lỏng người ngồi trên giường lớn, Tân Hoạt uống một ngụm lớn, thứ nước có ga này đi vào cuống họng nổ đôm đốp, thở nhẹ một cái muốn cho đầu óc tỉnh táo hơn. Đặt lon coca đã vơi một chút lên trên bàn nhỏ, trên nắp lon còn thấy được một vệt nước màu nâu, Tân Hoạt bất mãn không thể liếm sạch nó, cô ểu oải người nằm dài trên giường chăm chú kiểm kê trong máy tính, trên màn hình máy tính chỉ hiện lên toàn số và số, lúc cô đi cướp của mấy tên gian thương đó, cô đã “vô ý” trộm được một ít thông tin mật, thông tin dơ bẩn của bọn họ. Cô chỉ là đang xem lại thành quả của mình. Hừ, nào là xén bớt vật liệu, làm ăn gian dối, cưỡng hiếp, giết người… Chứng cứ này nay lại lọt vào tay cô, bọn họ đúng là tự đào mồ chôn mình mà.
Bất quá cô cũng không đi báo cảnh sát, bọn họ kiện lại cô tội trộm cướp hay đồng lõa thì toi, đa số con người khi bị ép vào dường cùng thường xuyên cắn bậy mà. Nên là cứ giữ lại đó, đến việc lại lấy ra dùng.
Cô cong cong môi cười, nụ cười đầy sự nguy hiểm, ánh mắt cô giương lên nhìn vào màn hình máy tính nhưng lại tựa như xuyên qua khoảng không vô định.
Bên trong màn hình chuyển động liên tục, phát ra những âm thanh rên rỉ yếu ớt. Một loạt bộ phim đen được chuyển cảnh liên tục, mà cô gái đang nằm trên giường ánh mắt nhìn vào càng thêm tối.
“Bụp.”
Màn hình mới nãy còn sáng nay đã tắt đi. Cô bĩu môi khinh bỉ, mấy người này thực không chuyên nghiệp, bẩn cả mắt cô.
Tân Hoạt quyết định phải đi ngủ, cô muốn ngủ để điều hòa tâm tình.