Tâm Như quán bao năm vẫn vậy, một mảnh yên tĩnh cùng bóng dáng lão nhân nhắm mắt dựa trên ghế dài dưỡng thần. Một bộ dạng nhàn nhã hết sức có thể. Cảm nhận được kết giới có người tiến vào, lão cũng chẳng buồn động đậy.
Một giọng nói thiếu nữ vang lên cùng tiếng cười rộ tiến vào.
“Sư phụ, học trò về rồi đây.” Lão nhân nghe vậy hơi mở mắt nhìn hai thân hình tiến vào.
An Sinh đi đến hành lễ với lão nhân.
“Sư phụ.”
Lão nhân từ hơi nằm chuyển sang ngồi thẳng lại nhìn tiểu nữ trước mắt, chỉ đáp một tiếng. “Về là tốt rồi.”
An Sinh rót trà cho lão nhân, lại đưa các loại đĩa bánh trái đều bày ra bàn. Nhìn qua đều là đồ quý khó thấy. Linh Nhạc bưng chén trà đến mời ông sau đó lại mới ngồi xuống.
Lão nhân nhấp ngụm trà giọng vẫn bình thản hỏi.
“Lần này chuẩn bị đi nhập học?”
An Sinh cùng Linh Nhạc đồng thanh đáp vâng. Sau một lúc mới nghe An Sinh nói. “Lần này, học trò đến từ biệt.”
Lão nhân không nói gì, chỉ im lặng nhấp trà. Lúc sau ông mới hỏi.
“Định khi nào xuất phát?”
An Sinh đã tính toán hết các đoạn đường, trả lời.
“Hai ngày sau ạ.”
Linh Nhạc nghe vậy có hơi bất ngờ. Lão nhân thì hơi suy tư. Ông đứng dậy nói hai người đi theo. Lần này lão nhân dẫn họ đi xa hơn mọi ngày, qua nhiều khúc ngoặt vẫn chưa thấy đích đâu. Sau hơn một khắc, cả hai lần nữa đứng trước một khu đình cực lớn, từ đây nhìn lên bầu trời còn thấy hào quang nhìn thực đẹp mắt.
Lão nhân lại dẫn họ đi vào sâu bên trong rồi dừng lại trước một hang đá. Ông thực hiện giải trừ kết giới, tiếp theo lại là đến pháp trận.
Hai người theo chân ông vào sâu bên trong. Hàng nghìn bảo vật hiện lên trước mắt nhưng cả hai thực sự đều không nổi lên chút tâm tư xấu nào, ngược lại chỉ đánh giá xung quanh.
Lão nhân đi đến mấy giá kệ gắn trên tường, lục lọi gì đó từ đám đồ được xếp lung tung trong đó.
Cứ như vậy, hai người chỉ ngồi đánh giá lại ngồi nhìn sư phụ đi qua đi lại vài lần. Lại mất một lúc sau, ông mới đi đến trước mặt hai người.
“Đưa tay ra.”
Linh Nhạc cùng An Sinh nghe lời đưa tay ra.
Trúc An liền đặt lên tay hai người hai kiện dây đỏ không mấy nổi bật. “Đây là pháp bảo cấp tám, xích quỷ. Nó có thể bảo hộ hai ngươi dưới đòn tấn công của Hồn Sư cấp bảy. Ngoài ra còn có tác dụng làm giả cấp độ Hồn Sư.”
Linh Nhạc nhìn chiếc vòng hai mắt sáng lên, An Sinh đáp vâng. Hai người không nói nhiều, đeo lên cổ.
Lão nhân hài lòng, lại tiếp tục đưa hai người thêm một kiện đồ nữa. Linh Nhạc nhìn chiếc nhẫn trong tay, lại nhìn sang An Sinh. Cậu cũng có một chiếc tương tự.
Lờ mờ đã đoán ra được là món đồ gì hai người trong lòng kích động. Quả nhiên, lúc sau liền nghe ông nói.
“Đây là nhẫn không gian, loại cao cấp. Mau nhận chủ đi.”
Linh Nhạc cùng An Sinh đáp vâng một tiếng lại tiến hành nghi thức nhận chủ. Giọt máu hòa cùng pháp trận lại nổi lên ánh sáng rồi biến mất.
Cảm nhận được mối liên kết, cả hai thả Hồn thức vào. Vậy mà lại phát hiện bên trong là từng núi Hồn Thạch cùng Dược cao cấp đủ loại, pháp bảo còn nhiều vô số kể.
Linh Nhạc mắt cảm động nhìn đến lão nhân, An Sinh có chút không biết nên nói lời cảm tạ như thế nào. Mắt nhìn lão nhân chỉ phát ra hai tiếng.
“Sư phụ…”
Lão nhân vẫn là tâm không động. Nhìn hai tiểu đệ tử trước mắt, lần đầu tiên đưa tay lên mà xoa đầu chúng.
“Thượng lộ bình an.”
“...”
Từ biệt lão nhân xong, Linh Nhạc chợt cảm thấy bất an. Không hiểu sao cô có cảm giác, nếu đi lần này thì không biết đến bao giờ mới có thể tái ngộ.
Bất an là vậy, nhưng không thể vì vậy mà không rời đi. Hai người rất nhanh trở lại đại phủ của mình cùng Bạch sắp xếp lại công việc.
Hai ngày sau, ngay sân lớn của đại phủ bỗng xuất hiện một con đại bàng lớn. Thân nó một bộ lông trắng như tuyết, to bằng một phần ba đại phủ. Trên lưng còn có một tiểu phủ hai tầng, vừa vặn cho chuyến đi dài có thể nghỉ ngơi.
Đám An Sinh cũng không ở lại thêm, lập tức phi thân lên trên lưng nó rồi tiến vào tiểu phủ. Nhận được lệnh của chủ nhân, Bạch Vũ lập tức tung cánh phá không rồi bay lên cao.
Tốc độ của Bạch Vũ rất nhanh, lại khỏe đến kinh người do vậy dị thú này luôn thích hợp cho đi đường xa. Đám bọn họ vừa đi vừa dừng chân ròng rã một tháng mới có thể tới Đông Đại lục.
Trên cao nhìn xuống có thể thấy được phần lớn Đông đại lục. Thành trung tâm lúc nào cũng luôn nằm giữa trung tâm một tiểu Đại Lục. Bốn thành còn lại chia đều ở bốn phía, mỗi bên cai quản một khu vực đặc thù.
Đông đại lục luôn nổi tiếng với các học viện, nơi đây còn là nơi đặt Thánh Điện Cổ. Lại nói, Thánh Điện Cổ nằm ở nơi gần Vực Thẳm Không Gian. Nghe nói nơi đó quanh năm tối đen một mảng, cũng có rất nhiều người bỏ mạng tại đó chỉ vì mong ước trong họa có phúc.
Bạch vũ bay trên không trung qua Vực Thẳm Không Gian một đoạn khá xa, sau đó mới dừng ở thành phía khu vực hố đen. Thứ nhất, nơi đây là địa điểm nhập học của bọn họ, hai là nơi đây là huyền thoại.
Bởi nơi đây luôn có số lượng tập trung hố đen rất lớn, số lượng hố đen nguy hiểm lại ít. Việc vào hố đen từ một tiểu tốt trở thành một cường giả là chuyện không hiếm lạ. Do đó Học viện này họ chọn cũng là một loại ý tưởng.
Bay vào trong thành, lại đưa giấy phép cả ba mới tiến vào trong trấn. Bạch Vũ dừng lại trước một căn phủ tầm trung gần đó sau đó như ngựa quen đường cũ mà đậu xuống bên trong.
Nó hạ cánh xuống một vùng đất trống. Một lần nữa, bụi lại bay lên mịt mù, ba thân ảnh nhanh nhẹn đáp xuống.
Thấy chủ nhân đã đi xuống, Bạch Vũ liền thu nhỏ lại chỉ cỡ một con đại bàng thường như ở trái đất. Khi thấy đã hoàn thành nhiệm vụ, nó lại bay đến trên vai An Sinh cọ cọ vào người hắn.
Linh Nhạc thấy vậy, vui vẻ trêu đùa một câu.
“Nó cũng thực yêu thương huynh.”
An Sinh liếc con chim trên vai mình mặc kệ nó làm tổ trên đó, hướng Bạch hỏi.
“Mọi việc đã ổn thỏa chưa?”
“Thưa, đã hoàn thành.”
Đúng lúc này, một thân ảnh vội vàng từ bên trong tiến ra. Thiếu nữ một thân hồng phục, gương mặt sắc sảo tiến đến nửa quỳ trước An Sinh cùng Linh Nhạc.
Bạch thấy người đã đến, lúc này mới giới thiệu.
“Chủ nhân, đây là Tư Anh. Người được giao phó quản lý Đông Phủ.”
Tư Anh nghe Bạch dứt lời, lập tức hướng An Sinh, Linh Nhạc mà nói.
“Tư Anh lần đầu ra mắt hai vị chủ nhân.”
An Sinh đơn giản hơi gật đầu, Linh Nhạc thì hòa đồng hơn chút.
“Lần đầu gặp mặt, mau đứng lên đi.”
Tư Anh là trong lúc vô tình Bạch làm nhiệm vụ cứu được. Tiếp xúc qua lại từ nhiệm vụ giúp cô quen biết được Bạch phần nào.
Nhưng về hai vị chủ nhân lại khác. Đây là lần đầu cô gặp mặt hai người, dù nghe danh đã lâu nhưng nhìn qua, cô vẫn là cảm thấy tiểu chủ nhân thân thiện hơn.
“Hai vị chủ nhân, chúng thần đã chuẩn bị phòng cho hai người. Mời đi theo ta.”
Nghe vậy, Bạch cũng không ở lại thêm, hắn hướng An Sinh hơi gật đầu rồi đi làm việc của mình. An Sinh không nói gì sau đó đi cùng Linh Nhạc đến gian phòng đã chuẩn bị.
Tư Anh dẫn hai người đến đại phòng, lại nói phòng này bố trí đúng ý bọn họ. Là một căn phòng cực lớn chia bốn gian. Gian chính tiếp khách, hai gian còn lại là hai gian ngủ.
Gian sau cũng là nơi tắm rửa, tất cả đều được ngăn bởi trận pháp do vậy hoàn toàn không cần lo vấn đề riêng tư.
Lại nói vì sao Linh Nhạc cùng An Sinh muốn ở chung thì đơn giản là như vậy tiện trao đổi. Hai người cũng là chen mảnh chăn miếng ăn cùng nhau lớn lên nên cũng chẳng quan tâm mấy vấn đề khác. Tuy nhiên, người ngoài nhìn vào thì đây lại là một dạng ý công khai khác.
Tư Anh đứng ngoài cửa, đợi hai người xem qua gian phòng mới dám hỏi.
“Thứ cho ta chen ngang, chủ nhân có muốn dùng bữa trưa luôn không ạ?”
Linh Nhạc xua tay, ngồi lên chiếc ghế gần đó mà nằm ườn xuống. “Thôi, lại để lát nữa. Giờ ta muốn nghỉ ngơi.”
Tư Anh đáp vâng một tiếng, sau cũng không thấy An Sinh lên tiếng, nàng ta hiểu ý lui ra ngoài.
Linh Nhạc thấy người đi rồi, tiện tay lập nên kết giới. Cô nhìn chiếc nhẫn trên tay dẫn Hồn lực vào sau đó từ không trung một cuốn sách hiện ra.
An Sinh biết cô lại vùi đầu vào nghiên cứu dược cũng không làm phiền. Hắn nhớ đến việc pháp bảo của hai người, lại pháp bảo của Linh Nhạc còn thiếu trận pháp.
“Linh Nhạc, đưa ta hoa tai cùng ngọc bội để tấn cấp cho chúng.”
Linh Nhạc nghe vậy không hỏi nhiều. Cô tháo chiếc ngọc bội đeo bên hông ra. Vốn chiếc ngọc bội này là đá Huyền Thiết mà hai người mua với giá hời ở chợ đen, nó được chia làm hai sau đó An Sinh chế thành pháp bảo.
Mặc dù nhìn bên ngoài chỉ là chiếc ngọc bội trang trí không hơn không kém. Trận pháp mà An Sinh khắc lên một phần học từ Sư phụ, một phần là hắn tự học từ trận pháp cổ ở Bách Bảo.
Gần như chỉ cần là liên quan đến Linh Nhạc và bản thân, An Sinh đều tự mình làm. Bông hoa tai hình là trúc của Linh Nhạc cũng vậy, nó chính là viên ngọc xanh đính trên giá sách mà trước họ từng hợp tác với Trần Niên để lấy được báu vật của gia tộc Bách Bảo.
An Sinh nhận được đồ liền tự mình đi vào phòng trong đóng cửa lập trận. Mới ngày đầu tiên đến Đông Đại lục, hai người vẫn theo quan niệm tu luyện là trên hết.
Hết chương 39: Người lười học như tui cảm thấy thực hổ thẹn.:))
Lần này cũng cảm ơn các bạn độc giả đã tìm đến và đọc.
Hắc Liên Hoa.