Hai người cũng không quan tâm đến tên béo kia nữa, cả hai lần lượt leo bậc thang lên núi về lại căn nhà cũ kia. Lên tới nơi sắc trời cũng đã gần tối, hai người tìm một ít củi về định nhóm lửa nhưng lại phát hiện bản thân đang ở một thế giới khác.
An Sinh nhìn đống củi dưới sàn, nghĩ nói: “Có lẽ chúng ta thử làm theo cách người cổ đại hay làm để nhóm lửa?” Linh Nhạc gật đầu đồng ý. Tiếp sau đó, hai người thay phiên nhau ma sát củi và ít rơm rạ với nhau. Vì thể lực trở về lúc còn năm tuổi lại thêm việc ăn uống không đầy đủ, cả hai mất gần một tiếng mới khiến ngọn lửa xém lên được ít.
Linh Nhạc thấy lửa bốc lên liền vội nói: “An Sinh, nhanh lên! Mau lấy thêm rơm.” An Sinh từ lúc thấy lửa lên đã cấp tốc nhét thêm rơm vào. Cuối cùng ngọn lửa nhỏ cũng bắt cháy to hơn, hai người cho đống củi gọn gàng lại với nhau tránh không nửa đêm lại cháy nhà.
Nhìn thành quả đầu tiên làm được, cả hai bỗng bất giác bật cười. Ánh sáng len lỏi qua từng kẽ cửa lại phá lệ nổi bật chốn đêm đen hoang vắng. Nhiệt độ về đêm khá lạnh, gió cũng không ngoại lệ, hai người liền dựa sát nhau ngồi.
Lúc này Linh Nhạc đang gẩy gẩy đống lửa, An Sinh cũng sắp xếp lại tin tức thu thập được. Trước tiên họ xác định một điều. “Trường hợp của chúng ta là quả thực đã xuyên không, thêm nữa cũng không phải xuyên thư.” Linh Nhạc cười khổ. “Quả thật, trong mấy bộ tiểu thuyết đã đọc thì không có thế giới nào như thế này.”
Chi ít về tin tức Thánh Điện gì đó là hoàn toàn mới mẻ. Lại nói người nơi đây ăn mặc có chút hơi giống trang phục thời Nguyễn lại có chút hơi giống thời Lý và một chút thời Lê hoặc Trần. Người ở đây mặc nhiều loại trang phục khác nhau mà không có hạn chế, đây là điều thứ nhất họ biết khi đi sâu vào ngôi làng.
Thứ hai là nghe nói thế giới này có Thánh Điện, đây là nơi thờ thần ánh sáng, người được chọn là Thánh Tử sẽ được học tập ở cấp bậc cao nhất nhưng chỉ phục vụ cho Thánh Điện. An Sinh nghĩ nghĩ lại nói: “Theo như lời người kia kể có lẽ tháng sau sẽ bắt đầu chiêu mộ.”
Linh Nhạc không cần suy nghĩ cúng đáp: “Tớ không tin vào Thánh Điện gì đó nên cũng cảm thấy không nhất thiết phải vào.” An Sinh không ngoài dự đoán. “Tớ cũng vậy.” Linh Nhạc nghĩ đến gì lại nói: “Bây giờ chúng ta cũng chỉ biết Đại Lục này có nhiều thế lực, Thánh Điện cũng có ảnh hưởng rất lớn.”
An Sinh tiếp lời. “Ở thế giới này có Hồn Sư, Thánh Tử,... Cách tu luyện có giống tu tiên gì đó không thì chúng ta hoàn toàn mù thông tin. Trước mắt có lẽ cần thêm thông tin về những vấn đề này.” Linh Nhạc thở dài. “Dù sao đây là chuyện cơ bản, mấy người kia có rảnh rỗi tán chuyện cũng không ai nhắc đi nhắc lại mấy cái cách trở thành Hồn Sư hay cấp bậc gì đó đâu.”
Chợt nghĩ đến gì An Sinh nhìn Linh Nhạc. “Cậu có nhớ hai người đàn ông hồi chiều chúng ta gặp không?” Linh Nhạc gật đầu. An Sinh lại bắt đầu lục ra tất cả các trường hợp có thể xảy ra. “Chúng ta liệu có thể bị gia tộc bỏ rơi?” Linh Nhạc nghe cậu nói cũng đáp. “Là phế vật? Hay con rơi?”
“Hoặc mang trong thân mình loại máu tạp chủng?”
“...”
Hai người ta một câu, ngươi một câu đoán mò. Chỉ với chút ít ỏi tin tức vậy thì đoán được cái gì, mà cho dù có biết sự thật thì cũng bị vứt ở đây rồi, sống được đã là may. An Sinh nghĩ lại về cách hai người tới đây lại vu vơ mà nói. “Chúng ta đây là vừa xuyên không cũng vừa giống như quay ngược thời gian vậy.”
Linh Nhạc nhìn nhìn bàn tay nhỏ bé dính đầy vết sẹo đến không ra hình thù gì, đáp: “ Cơ thể quá nhỏ sẽ khó khăn rất nhiều.” An Sinh cũng biết mức độ quan trọng của vấn đề. Đây là một thế giới khác. Các quy tắc bình đẳng gì đó chắc chắn sẽ chuyển qua dựa trên nắm đấm. Là cường giả vi tôn, Người có sức mạnh là người có quyền.
Linh Nhạc hơi sờ cái bụng đã bắt đầu reo lên của mình. “Này, cậu có nghĩ trên núi này có gà hay con gì đại loại vậy không?” An Sinh nghe cô nói cũng mới thấy bản thân đói theo. “Vậy ngày mai chúng ta sẽ đi thử, dù sao trời tối cũng rất nguy hiểm.” Hai người lại ngồi trầm tư, người nhìn ngoài trời, người cho thêm củi vào.
An Sinh nói lên tiếng lòng lúc này: “Ơn sinh dưỡng, chỉ sợ không trả được rồi.” Linh Nhạc nhìn chằm chằm những ngôi sao trên bầu trời, một cảnh đẹp hiếm thấy nơi thành phố đô thị. Cô cảm thấy lạ lẫm cũng chân thực. “Cậu có nghĩ, liệu giấc mơ lúc trước điềm báo về điều này không?”
An Sinh cũng ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau. “Nếu vậy, chúng ta quả thật là người của thế giới này?” Linh Nhạc nghe cậu hỏi lại cũng không chắc chắn. “Có lẽ vậy. Muốn biết thì phải sống mà tìm hiểu thôi. Đây là cách duy nhất của chúng ta rồi.”
An Sinh cũng gật đầu đồng ý. Phải, giờ đây họ đã không còn ở trái đất nữa, nơi đây nguy hiểm trùng trùng. Không cẩn thận liền có thể mất mạng.
Cả hai nhất thời không nói gì nữa, cơ thể đã rất nhanh liền bị cái mệt mỏi tiến đến. Một đêm không mộng, sáng hôm sau, khi bị đói làm cho tỉnh dậy. Hai người uể oải đi kiếm ít nước còn sót lại ở cái chum đựng nước gần đó rồi qua loa vệ sinh cá nhân.
An Sinh đi tìm vài cái cây có lực sát thương lớn, dùng ít dây leo kiếm được cuốn lại ở chỗ cầm tay để tránh gai cây cọ phải. An Sinh, Linh Nhạc chia nhau mỗi người cầm một cây, sau đó lại đi sâu vào trong núi. Đường núi đầy sỏi đá, lại thêm nhiều thực vật kỳ quái.
Trong đó còn có vài cây trông giống hoa ăn thịt người nhưng chỉ nhỏ bằng bàn tay họ. Hai người tạm thời yên tâm, nắm chặt cây gỗ rồi nhẹ nhàng tiến về phía trước. Đi xung quanh một hồi, kết quả là ngoài những loài cây quái lạ thì không có một bóng dáng động vật nào.
Cả hai thở dài, có lẽ phải xuống núi một chuyến nữa rồi. tuy nhiên vừa ngay lúc định quay về hai người liền sáng mắt nhìn đến cây táo phía góc khuất của mấy tảng đá lớn. Hai người tâm đầu ý hợp chạy nhanh đến nhưng chưa kịp tới nơi liền phải dừng lại. Chỉ thấy trước mắt họ là cả một đám to cây ăn thịt người vây quanh.
Mấy cái cây cứ thi thoảng lại lóc nhóc, sau lại thi thoảng vài cây như đớp được con mồi, ngậm lại cái hàm răng sắt nhọn đó. Cả hai nhất thời rùng mình. Gan của họ rất nhỏ a, sợ là bình thường thôi. Nhưng lại nhìn đến mấy quả táo trên cây, cả một cây to lớn vậy mà chỉ có duy nhất hai quả nằm cạnh nhau.
Mặc dù không ngửi thấy mùi hương gì nhưng cả hai đều cảm thấy màu sắc tươi ngon của nó mà nuốt nước bọt. Cũng không trách họ được, bị bỏ đói bao lâu liêm sỉ gì ở đây nữa. Linh Nhạc và An Sinh lại nhìn nhau sau đó lại nhìn đám cây răng nhọn kia liền quyết định lùi về sau thảo luận.
An Sinh nhìn đi nhìn lại liền nói: “Cũng chỉ có chỏm đá kia là gần cây, có thể trèo lên đó để hái quả.” Linh Nhạc cũng để ý chỏm đá kia, cô nói: “Nhưng dưới chỏm đá lại có thưa thớt vài cây ăn thịt người kia, chúng ta cũng không dám chắc chúng có thể đứng lên đi, hay tự nhiên mọc dây leo cuốn lấy đâu ha.”
An Sinh cũng lo lắng chuyện này, cậu suy nghĩ một lúc liền hướng Linh Nhạc nói: “Vì thể lực của tớ ít ra cũng khỏe hơn cậu, nên tớ sẽ đan hai tay lại, cậu dùng chân đặt lên tay tớ rồi lấy đà lộn ngược nhảy lên. Với khoảng cách này có lẽ sẽ được.” Vừa nói An Sinh vừa đo khoảng cách gần nhất.
Linh Nhạc nghe ý kiến của An Sinh cũng thấy được liền gật đầu. An Sinh có chút lo lắng nhìn Linh Nhạc. “Tuy là lộn ngược kiểu vậy sẽ hơi khó nhưng cậu phải lấy đà thật mạnh. Nếu ngã, tớ sẽ đỡ cậu nên không cần lo đâu.”
Linh Nhạc nghe cậu nói vậy nghĩ: Nếu thực sự cô ngã thì không phải cậu sẽ bị đám kia róc thịt à. Thật là... “Ừm, tớ sẽ không ngã. Yên tâm đi.” Hai người bàn luận xong cũng bắt đầu triển khai cách nhảy. Linh Nhạc một chân đè lên hai tay đang đan lại của An Sinh, lúc này cậu cũng đã bắt đầu hơi khụy gối xuống lấy đà.
Hai tay Linh Nhạc để lên vai cậu, hít sâu một hơi, sau đó bật lên. Linh Nhạc bật đến tảng đá thành công, tuy hơi đau chút nhưng vấn đề ở đây là cô suýt nứa tụt xuống chỗ đám cây.
An Sinh hốt hoảng hô lớn: “Cẩn thận!” Xong định lao tới đỡ người nhưng may thay Linh Nhạc nhanh tay bắt lấy tảng đá chồi ra liền cấp tốc dừng lại cách miệng mấy cái cây khoảng mười phân. Không để bọn chúng kịp phản ứng, Linh Nhạc nhanh gọn trèo lên đỉnh đá sau đó nhanh tay hái hai quả táo rồi bỏ vào túi vải họ mới làm.
Lấy được đồ muốn lấy, Linh Nhạc bước xuống gần cuối chân đá, cô ra hiệu cho An Sinh. Sau khi thấy cậu gật đầu liền bật lên nhảy xuống. An Sinh nhìn hướng cô nhảy sau liền lấy cả thân thể làm đệm đỡ. Cả hai đứa đều bị đau lăn ra xa, may thay táo vẫn chưa bị nát.
Nhìn thành quả lấy được, cả hai đều cùng bật cười thích thú. Sau khi xác nhận đã ổn, An Sinh cùng Linh Nhạc lại trở về căn nhà cũ kia. Chỉ là hai người không biết được sau khi họ đi không lâu, một con cáo trắng liền lộ diện sau đám cây.
Nó nhìn về phía cây táo đã từ xanh mơn mởn chuyển sang héo úa rồi dần tan thành tro bụi hòa vào không khí. Một lúc sau khi nhìn chằm chằm vào cây táo, nó lại đăm chiêu như có suy nghĩ muốn cướp lại quả liền theo dấu vết lần mò được theo sau hai người.
An Sinh và Linh Nhạc về đến nhà không nhanh không chậm đem lau sạch táo rồi chuẩn bị ăn. Tuy nhiên ngay lúc cả hai đưa lên đến gần miệng thì liền chợt dừng lại. Linh Nhạc nhìn trái táo trong tay: “Này, liệu ăn vào rồi chúng ta có giống như Bạch Tuyết không?” An Sinh nhìn Linh Nhạc buồn cười: “Chỉ sợ làm gì có tình yêu chân thành nào đến cứu.”
Nói xong cả hai lại nhìn nhau, ánh mắt ra hiệu mặc kệ, sau đó liền gặm nuốt quả táo một cách điện cuồng. Quả táo to bằng bàn tay người lớn, hai người ăn xong cũng cảm thấy không khó chịu do dạ dày gây nên liền thỏa mãn mà mỉm cười. Tuy nhiên, hai người chưa nghỉ được bao lâu liền phát hiện bên ngoài sân một con cáo trắng tinh, hai mắt đỏ ngầu gầm gừ tiến đến phía họ. Cả hai người bất động thanh sắc tay cầm gậy mà đứng lên.
Ngay lúc này con cáo liền lao tới phía Linh Nhạc, nhưng khác ở chỗ là nó lao đến tai trái của cô, nơi đang cầm lõi táo. Linh Nhạc nhìn hướng nó nhào đến liền nhanh tay ném phần lõi còn lại đó ra xa.
An Sinh nhân lúc nó quay lưng lại đi theo hướng lõi táo bị ném liền lấy hết sức lực cầm gậy vọt đến đánh vào đầu nó. Mà con cáo vì chỉ để ý đến lõi táo, không phòng bị gì liền bị An Sinh đánh chết. Nhìn con cáo nằm ngay trên nền nhà, cả hai đồng thời thả lỏng.
Dọn dẹp lại bãi chiến trường, con cáo đã bị hai người cất đến một góc để làm bữa tối. Cả hai đồng thời đặt ra nghi vấn: “Quả táo kia là bảo vật?” Hai người đồng thanh lên tiếng cũng nhìn nhau bật cười.
Sau khi ổn định tâm tình xong, An Sinh mới nói: “Có lẽ nó đã nhắm đến quả táo từ lâu, nhưng đợi đến khi quả chín lại bị hai chúng ta ăn mất.” Linh Nhạc tiếp lời: “Vì vậy nên mới mang điệu bộ như đòi nợ kia đến a. Nhưng quả táo có tác dụng gì thì chúng ta cũng không biết.” An Sinh Nghĩ nghĩ lại nói: “Vậy cứ đợi đi.”
Hết chương 3: Nếu được đến dị giới, các bạn sẽ làm gì?
Hắc Liên Hoa.