Linh Nhạc cùng An Sinh nhanh chóng đi về nhà trọ. Hai người không nghĩ đến Huyết Mộ nữa mà tập trung vào việc mà hai người gặp ở thư viện.
“Nơi kệ sách đó, dường như có một năng lượng rất lạ tỏa ra. Tớ tiến gần thì cảm giác đó càng mạnh hơn, kết quả là tìm được quyển sách cổ đó. Hơn thế, nó còn chứa cấm chế rất lạ.”
An Sinh hiểu được lại hỏi: “Vậy ý cậu là bản thân mở được cấm chế?”
Linh Nhạc gật đầu nói tiếp. “Không chỉ vậy, mà những chữ cổ trong đó tớ cũng đọc được.”
An Sinh gật đầu. “Vậy đó là một chiêu thức cổ?”
Linh Nhạc lắc đầu. “Là một loại dược ngâm, một loại dùng để cải tạo Hồn thể. Nói cách khác là nâng cao tư chất.”
An Sinh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. “Vậy khá tốt, chúng ta có thể tìm thảo dược sau đó phối dược để ngâm, như vậy có thể nâng cao Hồn thể từ đó việc hấp thu Hồn khí cũng tăng.”
Linh Nhạc cao hứng gật đầu liên tục. Sau lại hơi tiếc mà nói. “Nếu như chậm thêm chút nữa tớ liền tìm cách mua quyển sách đó. Nhìn như vậy có lẽ giá thành cũng không đắt. Hơn nữa có lẽ nó có liên quan đến việc tớ có thể mở cấm chế.”
An Sinh nghĩ lại về lúc gặp tên Vương Dã kia thì không khỏi lo lắng.
“Lúc cậu đọc sách có bị tên kia phát hiện không?”
Linh Nhạc lắc đầu. “Lúc đó tờ vừa đọc xong và ghi nhớ, khi chuẩn bị đem nó về hỏi giá thì đúng lúc mấy tên kia lao đến.”
Sau lại nghĩ đến đoạn gặp người tóc đỏ kia, Linh Nhạc tò mò. “Làm cách nào ông ta có thể nhìn thấy được cấp Hồn Sư vậy? không phải tất cả mọi người đều không thể nhìn được cấp của đối phương dù mạnh hay yếu sao?”
An Sinh đăm chiêu suy nghĩ. Hẳn không phải không có cách hoặc là do Huyết Mộ có tư chất đặc thù nên có thể nhìn thấy cấp Hồn Sư. Linh Nhạc nghe An Sinh giải thích sau lại nói: “Tớ đã vô lễ vậy mà ông ta cũng không tức giận, quả thật không biết có ý đồ gì nữa.”
“Đúng là vậy, ông ta rất mạnh nhưng lại không có sát ý nào khi tiến gần.” An Sinh cùng Linh Nhạc đều rơi vào bế tắc, hai người không nghĩ thêm mà chuyển sang việc tu luyện. Tu luyện xong thì sẽ phải kiếm tiền mà sống qua ngày.
Sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló dạng. An Sinh cùng Linh Nhạc đã đặt chân bên dưới chân núi gần đó. Hai người chia nhau đi tìm kiếm thảo dược. Cả hai cũng không dám đi vào sâu bên trong vậy mà còn suýt bị ong đỏ cùng cáo một sừng tấn công.
Ngay lúc tính mạng khó giữ, An Sinh cùng Linh Nhạc liền được một lực lượng vô hình cứu giúp. Dù khả năng cao là hai người bị theo dõi, nhưng xét đến lực lượng kia cũng không có làm hại họ nên cả hai nhanh chóng rời đi.
Đi một vòng cũng tìm được một dược quán thích hợp, Linh Nhạc cùng An Sinh bước vào.
An Sinh bày đống thảo dược lên trước bàn cho chủ quán ước lượng. Lão chủ quán râu được tỉa gọn gàng, một khuôn mặt đúng kiểu gian thương. Cười cười giả tạo mà báo giá cho họ. “Tổng cộng trong số đây là ba ký Tụ Huyết, năm ký Dẫn Dược, và một bông Túy Nguyệt Linh. Như vậy sẽ được hai nghìn Hồn Thạnh trung cấp, hai nhóc thấy sao?”
Linh Nhạc và An Sinh liếc nhau lại tỏ vẻ không yếu thế.
“Không được.”
Lão ta không ngờ đến hai đứa bé kia lại không dễ lừa thì không khỏi có chút khó chịu. “Chê ít?” Nói rồi ông ta hùng hổ đứng dậy, thu hút bao nhiêu ánh nhìn của hạ nhân về phía họ. Cả hai vẫn ngồi im nghe kịch.
“Cũng không xem lại mấy cái thảo dược quèn mà các ngươi nhặt được. Nếu không phải tội nghiệp lũ nhóc các ngươi còn nhỏ thì có cho ta cũng không thèm mua đâu.”
Người xung quanh nghe vậy cũng chỉ trỏ, bàn tán về phía An Sinh và Linh Nhạc. Chỉ là nhân vật chính trong câu chuyện lại rất bình tĩnh mà ngồi nghe như việc chuyện này không hề liên quan đến hai người.
An Sinh lên tiếng nói. “Ông nói đúng, thảo dược quèn này cho ông cũng không mua. Nhưng nếu chúng tôi đòi lại thì ông lại lấy cớ để cướp một cách trắng trợn đúng không?”
Bị An Sinh nói trúng tim đen, lão ta nhăn nhó mặt lại tức giận đến run người. Người xung quanh trong dược quán rất nhanh nhìn đến tình hình này không đúng liền bắt đầu phán xét lại nhân phẩm của lão ta.
Lời đến không ít cũng không nhiều nhưng nếu cứ tiếp tục, dược quán của lão có thể sẽ mất sinh ý.
Đúng lúc này, một hạ nhân lớn tiếng nói.
“Lũ thảm hại kia, ông chủ đã thương xót mua thảo dược của các ngươi vậy mà còn mặt dày đòi thêm tiền? Mới nhỏ tuổi tâm địa đã xấu xa như vậy. Mọi người nhìn đi, đây là bọn nhóc ranh vu oan người khác.”
Nghe xong mấy tên hạ nhân khác trong quán cũng phụ họa mà nói.
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Mau mau biến đi, lũ vô ơn.”
Người xung quanh nghe xong lại hướng tầm nhìn về An Sinh cùng Linh Nhạc, lúc này giọng bé gái cũng vang lên.
“Vậy cho hỏi, mấy người biết ông ta đang kiểm định thảo dược gì của bọn ta không?”
Thanh nhiên mở đầu bị hỏi ngược lại nhất thời cũng không biết là thảo dược gì. Vốn dĩ, ngay từ đầu đến cuối đều là ông chủ bọn chúng chủ trương, đây quả thực nhất thời bị câm nín.
“Ta...”
“Không biết chứ gì.” Linh Nhạc cười khẩy nói.
Mà lúc này lão chủ đã sốt ruột đến điên, hận không thể đánh chết tên gây chuyện kia. Linh Nhạc cũng không để ông ta tiếp lời nói nhanh gọn.
“Vậy để tôi kể cho nghe.”
“Loại thảo dược có lá xanh tròn, mọng nước kia là Tụ Huyết, một loại rất hay thấy cũng dễ kiếm. Loại thứ hai là Dẫn Dược, loài này có hình thù khá giống cỏ dại, lá dài nhọn. Thường dùng để làm chất dẫn trong chế thuốc và tăng hiệu quả hấp thu dược của người dùng.”
“Còn cây cuối cùng là bông Túy Nguyệt Linh. Một loài hoa hình quả cầu nhỏ màu trắng, lá trong suốt, phát sáng vào ban đêm. Tác dụng là giải độc loại nhẹ, thanh lọc Hồn thể. Nhưng hạn chế là chỉ dùng duy nhất được một lần, lần thứ hai vô dụng.”
Đợi Linh Nhạc nói xong An Sinh cũng liếc nhìn lão chủ và những hạ nhân phía sau lão ta, giọng lạnh ngắt không chút cảm xúc nào.
“Cũng chính nhờ mấy cái thảo dược quèn như ông nói mà chúng tôi suýt bị độc của ong đỏ cùng cáo một sừng hại chết. Ha, quả thật thảo dược này thật không đáng tiền.”
Xong lời, khách nhân xung quanh cũng ồn ào bàn tán. Người nào có kiến thức về thảo dược sẽ biết hai loài Dị thú trên canh giữ hai loại thảo dược Túy Nguyệt Linh và Dẫn Dược.
Nếu không cẩn thận cũng dễ mất mạng vì độc của chúng. Ai nấy nghe đến đây cũng đã hiểu ra mọi chuyện. Sự thật là lão già cậy thế lớn hơn liền ức hiếp hai đứa nhỏ.
Chỉ là không ngờ lại gặp sai người mà dẫn đến kết quả như thế này. Chính vì vậy mọi ánh mắt đều dồn về phía lão chủ quán xem cách ứng xử của ông ta.
Mà lão già kia biết tình thế không thay đổi được cũng chỉ trách bản thân ông ta quá chủ quan vì thấy đối phương nhỏ tuổi. Cái lão lo hơn là sinh ý của cửa tiệm, không cẩn thận sẽ mất khách.
Lúc này cũng trưng ra một bộ mặt giả tạo cười cười xoa hai tay đến gần nịnh nọt. “Ai da, mấy nhóc trách ta lớn tuổi liền hồ đồ rồi. Là ta hấp tấp không dạy dỗ hạ nhân tốt, lần sau sẽ không để hai đứa chịu thiệt nữa.”
An Sinh cùng Linh Nhạc liếc nhìn lão chủ. Một hai câu ông ta liền đổ tội cho việc dạy dỗ hạ nhân không tốt, khác nào nói vụ việc này là do hạ nhân kia gây nên.
Linh Nhạc hơi liếc đến kẻ bị đổ tội, sắc mặt hắn đã không khá hơn là bao. Những người hồi nãy sôi nổi hô to thì đã trốn đi lúc nào không biết. Quả thật vật họp theo loài.
An Sinh lên tiếng đáp lại. “Vậy liền tính lên ba nghìn trung Hồn thạch.”
Lão nhân mặt ngoài cười nhưng bên trong đã chửi rủa An Sinh cùng Linh Nhạc, hận không thể giết hai người tại chỗ.
“À, vậy được, vậy được. Ta liền sai người đi chuẩn bị Hồn thạch.”
An Sinh cùng Linh Nhạc ngồi xuống ghế đếm đủ số Hồn thạch nhận được mới đứng dậy cảm tạ lão chủ mà đi.
Khách quan đến cũng thấy đã hết chuyện hay liền cùng nhau giải tán, Chỉ có một kẻ còn lại trong lòng bực bội cùng tức giận mà không thể xả.
Việc này từ đầu đến cuối đều được thuộc hạ của Huyết Mộ kể lại toàn bộ.
Huyết Mộ một thân soái khí ngồi trong chính điện, trên tay còn cầm theo cuốn sách chỉ ghi chữ cổ xưa.
Nghe lại câu chuyện nơi dược quán, hắn càng có mong chờ lớn hơn với hai đứa nhóc mà hắn để ý tới. Thuộc hạ đến nửa quỳ phía dưới đợi lệnh chủ nhân, lúc này mới nghe Huyết Mộ lên tiếng. “Tiếp tục nhiệm vụ.”
“Tuân lệnh.”
Linh Nhạc cùng An Sinh rời dược quán không lâu liền phát hiện có người theo dõi bọn họ. Nghĩ đến lão chủ hẳn là phái người đến, Linh Nhạc cùng An Sinh nhanh chóng chen vào đám người trên đường nhằm cắt đuôi bọn chúng.
Không biết số lượng là bao nhiêu nhưng trước mắt, cả hai phải an toàn rời khỏi khu vực này. Đám người lén lút phía sau thấy có biến cố liền thay đổi kế hoạch nhanh chóng đuổi theo An Sinh cùng Linh Nhạc.
Thuộc hạ của Huyết Mộ nhân lúc này tiến đến đánh úp bọn chúng từ phía sau, đám người sợ hãi chết không nhắm mắt. Cho đến cuối cùng, bọn chúng cũng không biết được kẻ đến giết mình là ai.
An Sinh cùng Linh Nhạc dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy, khi đến một đoạn khá xa nhưng vẫn không có gì xảy đến khiến cả hai nổi lên lòng nghi ngờ.
Nói là có người theo dõi bọn họ chắc chắn không sai, nhưng cả hai cũng không có tự tin có thể chạy thoát được đám người đó.
Đương lúc đang suy nghĩ, Linh Nhạc cùng An Sinh liền bị một trảo khí đánh đến. Cả hai nhanh nhẹn lùi về sau rồi liếc đến kẻ nào đó đang đứng bên kia.
Vương Dã vẫn là dùng khuôn mặt thanh tú của hắn cùng điệu cười ghê rợn kia tiến đến. “Lại gặp nhau rồi. Không vui sao?”
An Sinh để ý đến Linh Nhạc, chỉ thấy cô mặt lạnh thân nổi sát khí nhìn chằm chằm Vương Dã. Hắn âm thầm tiến đến nắm tay cô mà an ủi.
Lúc này mới nhận ra khung cảnh xung quanh, vậy mà hai người bọn họ trong lúc vô tình liền chạy đến thư viện hôm trước.
Lúc này dưới chân bọn họ bỗng hiện lên một vệt sáng vàng nhạt, An Sinh thầm nói không may nhưng đã không kịp.
Ánh sáng lóe lên, đám người liền biến mất. Lúc hai người nhận thức lại thì bản thân họ đã được dịch chuyển ra ngoài rừng. An Sinh cùng Linh Nhạc nhìn Vương Dã đứng bên kia mà cảnh giác. Không chỉ Vương Dã, hắn còn dẫn theo một đám Hồn Sư khác tới.
Đạt được mục đích, Vương Dã cười đến ghê rợn. Hắn nghiêng nghiêng đầu nhìn Linh Nhạc cùng An Sinh. “Nào, ngoan ngoãn đến làm hạ nhân của ta. Các ngươi đều được ăn mặc đầy đủ. Không lo chết đói, cũng không cần lo ngân sách.”
Hắn hơi liếc đến Linh Nhạc mà liếm liếm môi. “Lần trước ta đã đề nghị vậy mà ngươi cũng không biết điều. Nhưng không sao, lần này ta hứa sẽ nhẹ nhàng thôi.”
An Sinh chuyển hướng nhìn sang Linh Nhạc, biết hiện tâm trạng cô không tốt mà âm thầm nắm tay an ủi người. “Mặc kệ mục đích của ngươi là gì, loại như ngươi sớm sẽ chết.” Vương Dã như nghe được chuyện cười, hắn cười to không ngớt.
“Còn cứng miệng. Hai đứa ngươi liệu có chống lại một đám người bọn ta? không đúng, một mình ta các ngươi cũng không thắng nổi.”
Vương Dã lần nữa cười lớn, hắn ôm bụng cười đến nghiêng ngả. Đám Hồn Sư phía sau cũng phụ họa, cười cười chỉ trỏ đám An Sinh còn nhỏ mà cậy mạnh.
Không biết có phải hay không Vương Dã tự tin mà quên việc hắn trước đó còn bị An Sinh cho ăn bụi. Hay chỉ là cho rằng đám An Sinh có pháp bảo hộ thân.
Dù nghĩ theo hướng nào đi nữa, quan trọng hơn lúc này là có thể an toàn mà trốn thoát. Vương Dã đã mang hai người ra đây, chắc chắn mục đích là diệt khẩu.
Vốn trong thành còn có Thủ Thành. Nếu giết người trong thành thì sẽ bị xử lý theo quy định, nhưng ngược lại bên ngoài thành thì quy định chỉ còn là tờ giấy có chữ không hơn không kém. Sống chết hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân.
Hết chương 11: Độc giả đoán xem, Vương Dã đảm nhiệm vai diễn được mấy chương?
Hắc Liên Hoa.