Thẩm Trường Sinh khóc không ra nước mắt, nở nụ cười miễn cưỡng nói.
Thẩm Trường Sinh “ Tạ phu lang, đều là hiểu lầm!”
Cố Du “ hiểu lầm?”
Thẩm Trường Sinh gật đầu lia lịa “ Đúng đúng, là hiểu lầm....
Cố Du "ồ" một tiếng, mỉm cười nói “ Nếu đã là hiểu lầm, vậy phiền Thẩm công tử ở trước mặt mọi người nói một chút, nếu không sao này ai còn dám tới chỗ ta mua đậu hũ nữa nha?”
Thẩm Trường Sinh trố mắt, muốn gã nói gì chứ?
Bất quá thấy đôi mắt bất thiện cũng Cố Du, gã cười gượng gạo nói “ Là là, chuyện này nháo lớn như vậy, một phần cũng là do ta chưa biết thực hư đã vội vã muốn kết tội, là ta đường đột"
“ Vừa rồi đã nói ra vài lời mạo phạm tới Tạ phu lang, ở đây thẩm mỗ xin được tạ tội, cầu mong Tạ phu lang lượng thứ"
Cố Du cười lạnh trong lòng, ngoài mặt vẫn nói “ Thẩm công tử quá lời, bất quá chỉ là "hiểu lầm" mà thôi, ta sẽ không để ý đâu”
Thẩm Trường Sinh cũng cười ha hả, có đều tâm lại như tro tàn nghĩ.
Đã vậy có thể cảm phiền người bỏ tay ra được không?
Nếu còn bóp nữa, gã sợ tay mình sẽ phế mất!!
Cổ Du như là đoán được gã kêu gào, nàng buông ra tay,
Thẩm Trường Sinh mím môi nhẫn nhịn cơn đau, chỗ vừa bị nàng nằm như thế không còn sinh mệnh kia.
Qua một lúc, khi khách nhân đã đi gần hết, Cố Du lại bỗng kinh ngạc nói.
“ A! Thẩm công tử, sao huynh còn chưa đi? ” nàng giả vờ hoài nghi hỏi “ Hay là cũng muốn mua đậu hũ a?”
Thẩm Trường Sinh ".
Nụ cười công nghiệp sắp giữ không nổi, chỉ có thể làm bộ làm tịch nói “ À, ta đang đợi bạn"
Cố Du vừa cắt Đậu Hũ cho khách nhân vừa nói “ Ra là vậy, Thẩm công tử thì ra là đang đợi bạn a"
Thẩm Trường Sinh vừa mới thở phào, đang nghĩ chuẩn bị rời đi khi.
Cổ Du đột nhiên cười nói.
“ Thẩm công tử, nếu không mua chút đậu hũ về nếm thử đi? cũng coi như ủng hộ mẫu tử ta ba người, tiện thể giúp ta quảng bá một chút. Thẩm công tử là người tốt bụng lại rộng lượng như vậy, chắc sẽ không từ chối mà đúng không?”
Thẩm Trường Sinh khoé miệng run rẩy.
Có thể từ chối sao?
Đương nhiên không rồi!
Vì thế gã nở nụ cười hiền lành, sau đó dưới con mắt nhìn chăm chăm của đám thôn dân, mang theo năm cân đậu hũ liền đi rồi.
Về Thẩm phủ, Thẩm Trường Sinh đưa kia đậu hũ ném cho quản gia, sau đó một mạch đi vào trong phòng. Trên đường về gã cảm giác bả vai vẫn luôn đau âm ỉ không ngừng, sau khi kiểm tra thì phát hiện chỗ vừa rồi bị Cố Du hung hãng nắm giờ khắc này đã tím đen một mảnh, có chút dữ tợn hình thành năm dấu ngón tay.
Một lát sau.
Thẩm Trường Sinh nằm oằn trên giường để nha hoàn bôi dược, y sam lỏng lẻo lộ ra hơn phân nửa thân trên, nha hoàn mặt đỏ lên, trong lòng còn thầm nghĩ.
Nếu có thể thuận lợi leo lên giường đại công tử, cho dù không được làm thiếp, ít nhất cũng được làm thông phòng, so với nha hoàn bình thường sẽ cao hơn một chút, không cần phải làm những việc nặng nhọc nữa, cả ngày chỉ cần hầu hạ Thiếu gia chu đáo là được.
Đang mỹ tư tư nghĩ, nhất thời không chú ý lực đạo đang bôi dược, Thẩm Trường Sinh bỗng nhiên kêu lên.
"Shhh!! đau....không biết nhẹ chút à ngươi!”
‘Thiếu gia bớt giận, nô tỳ sẽ nhẹ tay hơn"
Nha hoàn lập tức xua tan mộng tưởng, chuyên tâm giúp gã sát dược.
Chết tiệt!! sớm biết như thế gã thà rằng bị cướp cũng tuyệt đối không đụng nữ nhân này!
Từ nay trở đi đường ai nấy đi, tốt nhất là đừng gặp nhau nữa thì hơn!!
Thẩm Trường Sinh oán giận nghĩ thầm.