‘ Tiểu nương tử, nhà các ngươi đang bán cái gì nha? nhìn thật lạ a!”
Ngay bến tàu không xa bày một tiểu sạp hàng nhỏ, đứng trước tiểu sạp là một vị bà nương tuổi ước chừng ba mươi mấy, nhìn mấy khối trắng xóa trông mền mại được đặt ngay ngắn trên sạp hiếu kỳ hỏi.
Tiểu nương tử còn rất trẻ tuổi, khá vậy đã có hai tiểu nhi tử rồi ni.
Bà Nương nhìn các nàng đánh giá, có chút tiếc nuối lắc đầu.
Cổ Du trên đầu quấn khăn vải màu tím có chấm trắng xung quanh, tóc được nàng uốn lượn lên cao, chỉ chừa lại vài lọn tóc rơi trên má còn có khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, mang theo tươi cười đón tiếp khách đến.
“ Đây gọi là đậu hũ, là dùng đậu nành làm nên."
Ăn được không?”
Đại nương lại hỏi.
Cố Du cười nói “ Xem đại nương nói kìa, đương nhiên là được nha, có thể chiên có thể hầm, ăn luôn cũng được, mền mại lại dễ ăn, rất được người chỗ ta thích.”
Nghe vậy đại nương liền nói “ một phần như vậy ngươi bán thế nào?”
“ Một khối bất quá mười văn tiền, đại nương nghĩ xem, mới mười văn đã có ngay một khối đậu hũ, không những có thể ăn thức ăn mới lạ, còn có công dụng giúp đỡ trắng da, rất phù hợp với nữ nhân. chiên hay hầm đều được, nói nhỏ với người, đừng nói khác Trấn Thanh Sơn chúng ta không có, mà ngay cả huyện thành hay kinh thành còn chưa chắc đã có, người vẫn là người đầu tiên đâu.”
Nghe thế đại nương vốn còn đang phân vân lập tức liền mua ba khối, nàng vừa hay trở về nhà mẹ đẻ, lấy nhiều chút cho đại gai cùng nhau thử thử.
Cố Du cười sáng lạn tiễn đi vị khách hàng đầu tiên, nhìn vài đồng lẻ tẻ trên mu bàn tay, khoé miệng cong cong.
Có mở đầu cũng có lần tiếp theo, nhờ vào cái miệng ngọt như bôi mật của Cố Du, rất nhanh hơn trăm khối đậu hũ đã bị bắn hết đến không còn.
Hai gia hỏa một cái thu tiền một cái gói đậu hũ, lúc đầu còn thấy luống cuống, bất quá qua vài lần cũng đã thuần thục, ẩn ẩn còn có một tia hưng phấn.
Đậu Hũ nhà các ngươi bán hết rồi sao?”
Một tráng hán đi đến, nhìn trắng trơn sạp hàng, thất vọng nói.
"Vị này nương tử, ngày mai các ngươi còn đến sao?"
Cố Du mỉm cười nói.
“ Đại ca tới chậm một chút, nhà ta đậu hũ đã sớm bán xong rồi, có dịp ngày mai lại tới, nhất định để phần cho ngài.”
Nghe nàng nói vậy tráng hán cười ha hả nói “ được được, ngày mai ta nhất định đến"
Cổ Du nhanh chóng thu lại sạp hàng bỏ vào trong xe bò, tiếp đó đánh theo xe rời đi.
Hai gia hỏa bước chậm theo sau, tò mò nhìn tứ phía xem náo nhiệt.
Đại giữa trưa thời tiết cực kỳ nóng, phơi đến Cố Du ba người bất đắc dĩ phải tìm đến một nơi nghỉ tạm.
Nhìn hai đứa nhỏ mặt bị phơi đến đỏ bừng, Cố Du đau lòng cực kỳ. bất quá ở thời cổ đại không có điều hòa, ngay cả đá cũng chỉ trong nhà quyền quý mới có, muốn cho hai gia hỏa giải nhiệt là đều rất khó.
Nghĩ đến đá, Cố Du đột nhiên nảy ra một ý, nếu đã không có bán, vậy làm ra không phải được rồi sao?
Bất quá nghĩ lại, Đá nếu đơn giản như thế thì đã không hiếm như vậy rồi!
Cố Du chán nản, sớm biết như vậy lúc đó nên ngoan ngoãn học một chút, có khi còn có thể ở cổ đại mở ra một tia vinh quang tới đâu!!.
Nhìn Cố Du than ngắn thở dài, hai đứa nhỏ cũng không dám lộn xộn, ngoan ngoãn ngồi im.
“ Du Nhi!”
Lúc này chợt có một tiếng nói vang lên, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc cùng thấp thổ.
Cố Du nghi hoặc ngẩn đầu, chỉ thấy trước mặt dừng một chiếc xe ngựa xa hoa, bên trong chính có một nữ nhân mặt trung niên đang gát gao nhìn nàng.