Xuyên Đến Cổ Đại Làm Giàu Dưỡng Gia!

Chương 49: Huyện Thành




Vân Dương Huyện.

Vân Dương Huyện thành so với trấn thanh sơn càng thêm náo nhiệt, tiếng rao hàng thanh vang vảng bên tai, tiểu ngoạn ý nhi cái gì cũng có.

Lúc này ở trước cổng nha môn lại đang đứng rất nhiều người, đều là những tài tuấn thiếu niên, nhìn cách ăn mặc trông giống với thư sinh.

Tạ Hòe Cẩm cũng đứng trong đám đông, bên cạnh là Diêu Thạch.

Trên tường là tờ giấy thông báo được dán ngay ngắn, nhìn những gì được viết trên đấy, có người than thở thở dài.

Năm nay

, thi cử sẽ khác những năm vừa rồi, bởi vì tân đế mới đăng cơ, đã gỡ bỏ không ít quần thần dính líu đến tham nhũng, cho nên lúc này cần nhất chính là cận thần mới để giúp đỡ tân để ổn định triều cương.

Án đầu năm nay sẽ có cơ hội trực tiếp tham gia thi hội năm sau, không cần phải chờ đến ba năm sau mới đi thi lại, nhìn thấy mấy từ này khi, mặt ai nấy cũng đều lộ ra thần sắc háo hức.

Bất quá nghĩ lại, án đầu thật sự dễ lấy vậy ư?

Những thư sinh ở đây đều là anh tài kiệt xuất, ước tính cũng có mấy trăm người, cộng thêm những thư sinh đã thi trượt trước đó, đã có đến năm trăm người tả hữu.

Có thể thi đậu đã là quá trâu bò, án đầu gì đó, vẫn là thôi đi!!

Nhìn nhiều thư sinh đang đứng thảo luận không ngừng trước cổng nha môn, Tạ Hòe Cẩm hai người cũng không sốt ruột, bình tĩnh đứng trong đám người.

Dáng đứng hai người thẳng thắn, mặt mày tuấn mỹ, tuy y phục quá đỗi bình thường một chút, nhưng lại mang trong mình khí chất không Phạm Thị uy, một đám người cũng không ai dám đi lên bắt chuyện, chỉ có thể xa xa đánh giá.

‘Nam nhân mặc bạch y đó là ai?”

Một nữ tử thân mặc hồng y ngồi trên tầng hai của tửu lâu, đối diện chính là nha môn. nàng ta khẽ chỉ tay lên thân nam tử mặc một bộ bạch y kinh ngạc thốt lên.



Đối diện người nghe vậy nghiêm đầu nhìn lại, thấy được một nam tử đang đứng trong đám người.

Nhìn nhìn, giống như còn có chút quên mắt?

Lâm Sinh Ý sửng sốt, nàng ta lại giương mắt nhìn kỹ, bỗng chốc trợn mắt.

Hai người kia quá mức thu hút ánh mắt người nhìn, đứng trong đám người như hạc trong bầy gà, không chú ý cũng khó.

“ Hừ! không nghĩ hắn cũng dám tới thật”

Lâm Sinh Ý nghiến răng nói.

Lần trước nàng ta vốn dĩ muốn tìm người gây sự với Tạ Hòe Cẩm, ai dè bị ca ca biết được phạt cấm túc hơn mười ngày, giờ mới có cơ hội ra ngoài thả lỏng tâm tình, không nghĩ tới lại gặp cái tên này.

Người bên cạnh hứng thú hỏi “ Lâm muội muội còn quên biết vị công tử kia sao? có thể cùng tỷ tỷ nói một chút không?”

Lâm Sinh Ý hừ lạnh, khinh thường nói “ Hắn thì có cái gì để nói chứ? bất quá là cái đồng sinh nghèo kiếp hủ lậu mà thôi, Từ Tỷ tỷ vẫn không nên biết thì hơn."

Vị tiểu thư này tên Từ Thấp Nương, là con thứ của Từ Bách Đan - một trong những phú thương lớn ở Vân Dương Huyện, chuyên buôn bán tơ lụa cùng trang sức, sau lưng còn có quý nhân hậu thuẫn, ở vân dương huyện cũng rất có tên tuổi.

Nghe vậy Từ Thấp Nương cũng chỉ là khẽ cười, bất quá ánh mắt như cũ nhìn chằm chằm về hướng Tạ Hòe Cẩm, cũng không quá để ý lời trong ý ngoài của Lâm Sinh Ý.

Dù sao nàng ta nhìn trúng chính là khuôn mặt tuấn mỹ đó, nghĩ đến hai ngày nay tiểu nam sủng trong viện tính tình càng lúc càng không thú vị, Từ Thấp Nương lại nhìn Tạ Hòe Cẩm phong thái đĩnh bạc.

Khoé miệng giơ lên.

Cũng đến lúc nên tìm người thay thế rồi.