Xuyên Đến Cổ Đại Làm Giàu Dưỡng Gia!

Chương 37: Ngao Ngao




"Ngao!!!!!."

Một Tiếng sói tru bất ngờ vang lên, dọa đến một đám thôn dân đang làm việc.

" Tiếng gì vậy? ta nghe sao giống như tiếng sói tru vậy?"

Có người hiếu kỳ nói.

"Ngươi nghe lầm đi, ta nghe thấy giống tiếng heo kêu hơn."

" Hừ! ta thấy các ngươi đều đã nghe lầm đi? rõ ràng là tiếng chó sủa.«

Ngươi một câu ta một câu, ai cũng không biết rõ rốt cuộc kia là tiếng gì, vừa thê lương lại làm người sởn gai ốc.

Sói Vương bị vài thân gỗ cố định một chỗ không thể động đậy, miệng nó hô hấp dồn dập, vừa thở hồng hộc vừa hung hăng nhẫn nhịn.

Với bộ dạng này mà để đám sói tử sói tôn với kẻ thù nó nhìn thấy, nó thà rằng cứ chết quách đi cho rồi!

Nếu không phải biết con người này đang giúp nó trị thương, sói Vương tin tưởng nàng đây là đang muốn hành quyết nó!

Cố Du nhìn biểu cảm đau đớn của sói Vương, âm thầm hài lòng.

Cho chừa cái tội nghĩ không đâu, vừa rồi thấy biểu tình trên mặt chó của nó, nàng đã biết trong đầu nó chẳng suy nghĩ chuyện gì tốt đẹp, quả nhiên lát sau liền thấy nó như một bộ vương giả muốn được hầu hạ, vừa ngạo nghễ lại đáng khinh, nghĩ đến cái đuôi như muốn giương cao cao của nó, Cố Du càng thêm muốn chỉnh cho nó một đốn nhớ đời.

Sói Vương nối lòng khổ mà không biết kể với ai, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.

Thù này, không báo nó không là phải chó!

À không! không phải là sói!!

"Xong rồi."



Cố Du đứng dậy nói.

Sói Vương nằm bất động trên sàn, Hô hấp mỏng manh.

Tạ Hòe Cẩm chần chừ hỏi " Nó, sẽ không chết chứ?'

Sói Vương lập tức ngẩn đầu, gầm gừ vài tiếng như cảnh cáo.

Cố Du phụt cười một tiếng, vừa nói vừa vỗ lên thân sói của nó" Không chết được, chàng xem thân thể nó cường tráng như vậy, nếu mà chết, không phải rất mất mặt sao?"

Sói Vương "......."

Tiểu Phong cùng Tiểu Hành đã sớm tỉnh, hai nhóc con trốn sau cột nhà nhìn trộm, vừa sợ hãi lại bất an nhìn hai người.

Cố Du mắt sắc thấy hai đứa nhỏ, liền bước lại gần, nàng sờ đầu Tiểu Phong hỏi " Tỉnh rồi à? đã đói rồi đi? chờ lát nữa mẫu thân làm đồ ăn ngon cho các con ăn, thế nào?"

Tiểu Phong mắt sáng quắc, gật đầu một cái.

Cố Du nhìn Tạ Hành, ôn tồn hỏi " Hành nhi thì sao? muốn ăn không?"

Tạ Hành cũng vui vẻ nói "Muốn!"

Nhìn một nhà bốn người nói chuyện vui vẻ, Sói Vương âm thầm cắn răng.

Đồng thời Sói Vương cũng thật ủy khuất, nó cũng muốn ăn a!!

Đến khi mùi hương thơm ngào ngạt lan ra tứ phía, Sói Vương đang ngủ lập tức ngẩn cao cái đầu, mũi ngửi vài cái, chuẩn xác mà nhìn về phía nhà bếp.

" Tạ phu lang, các ngươi có nhà sao?"

Bên ngoài chợt có tiếng gọi, Tiều Hành chân đã khỏi liền lon to chạy ra mở cửa.

" Thầm thẩm, thẩm tìm mẫu thân ta sao?"



Tiếng nói có phần non nớt vang lên, Lưu Thẩm thấy người mở cửa là Tạ Hành liền nói.

"Đúng a, thẩm thẩm tìm mẫu thân ngươi đầu, nàng đang ở trong nhà đi?"

Tạ Hành " Có, đang trong bếp làm đồ ăn ngon ni."

Nghe vậy Lưu Thẩm cười mỉm, rồi mới nói " Vào kêu mẫu thân ngươi ra đây ta có chuyện muốn cùng nàng nói."

Tạ Hành ứng một tiếng liền chạy vào trong, chỉ lát sau Cố Du đã đi ra.

" Lưu Thẩm sớm a"

Lưu Thẩm cười cười, nhìn Cố Du một lượt đánh giá, sau đó trêu chọc nói " Ngươi nha, càng lúc càng đẹp, so với lúc mới đến cũng không khác biệt là mấy, Tạ tiểu tử đúng là có phúc lắm mới cưới được thê tử tốt như ngươi nha."

Cố Du ngượng ngùng nói " Thẩm thẩm quá khen rồi " nàng hỏi" thẩm thẩm, ngài tìm ta có chuyện gì sao?"

Lưu thẩm cũng không lòng vòng, bà trực tiếp nói ra ý đồ đến.

" Nhà các ngươi gần đây có phát sinh chuyện gì không? ví dụ như chọc phải quý nhân nào đó chẳng hạn?"

Lần trước nghe nói nàng lên trấn trên đụng độ với người Thầm gia, còn để con trai nhà đó chịu thiệt, liệu có phải đám người kia đang muốn trả thù?

Cố Du sửng sốt, không hiểu lắm " ý của thẩm thẩm là?"

"Hôm trước đột nhiên tới hai cái người lạ mặt hỏi thăm nhà các ngươi đâu, bất quá bị ta nói không quên biết lừa đi rồi. Tạ phu lang, ngươi nói thật với ta đi, rốt cuộc nhà các ngươi có từng đắc tội với ai không? nhìn mặt bọn người đó giống như các ngươi nợ tiền mà không trả ấy, hung cực kỳ, đến Ngươi Lưu Thúc cũng bị dọa."

Cố Du trầm mặt, nhớ đến lời Người Tạ gia nói trước đó, Trong lòng cũng hơi lo lắng.

Sẽ không phải là kẻ thù trước kia của nguyên chủ tìm tới đi?

Hết chương 37