Xuyên Đến Cổ Đại Làm Giàu Dưỡng Gia!
Gã nhìn Cố Du bên cạnh, làm như bất ngờ hỏi "vị cô nương này là? A! sẽ không phải là phu nhân của huynh đi?" gã nhìn Tạ Hòe Cẩm, cười hỏi.
" Nhìn còn rất xinh đẹp, Tạ huynh, huynh tìm đâu ra tiểu mỹ nhân này thế?"
Một người khác chen chân vào háo hức hỏi thăm.
Tạ Hòe Cẩm tay nắm chặt thành quyền, vừa ngồi dậy định trả lời, người bên cạnh đã nhanh chóng đứng lên theo kéo chặt tay áo hắn, Tạ Hòe Cẩm nghiêm đầu, Cố Du triều hắn lắc đầu, sau đó dùng cặp mắt trấn an nhìn hắn một cái, liền xoay người đối diện đám thư sinh kia.
"Ta là phu lang của Tạ Hòe Cẩm, không biết nhị vị là?"
Đám thư sinh tuy ghét Tạ Hòe Cẩm, lại không nghĩ mất mặt trước mỹ nhân, liền trả lời.
"Bọn ta đều là đồng học cũ của tạ huynh, mấy năm trước chỉ nghe người ta nói, không ngờ tẩu tử lại xinh đẹp tới như vậy, Tạ huynh cũng thật là, khi còn ở thông thiên giám cũng không dẫn phu lang tới cùng huynh đệ làm quen với nhau một chút "
"Đúng đó, bất quá nếu ta có phu lang đẹp như tạ phu nhân đây thì cũng không nghĩ mang ra ngoài để gieo tương tư khắc nơi làm gì, cứ để trong nhà tự mình ngắn là được..."
"Tạ huynh có thể lấy được người thê tử như tạ phu nhân này, đúng có là có phúc! "
" Nếu ta cũng có phúc như Tạ huynh đây thì còn gì bằng?"
Mỗi người kẻ xướng người hoạ.
Cứ như vậy mà nói cái không ngừng.
Đúng lúc này có người đi lên, gã ta trong hơi gầy, mặt cũng coi như tuấn tú, một bộ phong tình nhìn Cố Du đánh giá một lượt, cười xấu xa nói "Tạ phu lang đây đúng là quốc sắc thiên hương, sao lại gả cho một tên như Tạ Hòe Cẩm chứ? chi bằng tiểu mỹ nhân theo bản công tử, đảm bảo tiền tiêu không hết, không cần phải làm những việc nặng nhọc, chỉ cần ở trong phòng tắm rửa sạch sẽ chờ bản thiếu gia yêu thương liền hảo, phu lang....Aa...!!!"
"Tạ Hòe Cẩm, ngươi dám đánh ta!!"
Tên kia kêu lên đầy đau đớn, sờ khoé miệng bị đánh rách, hai mắt trợn tròn, khó thể tin nhìn Tạ Hòe Cẩm đang chắn trước người Cố Du.
Cố Du cũng bị hành động của hắn làm cho bất ngờ, chớp mắt nhìn bóng lưng cao ráo của hắn.
Tạ Hòe Cẩm mặt lạnh lùng liếc đám thư sinh một cái, cuối cùng dừng tại trên người tên vừa rồi trêu ghẹo Cố Du.
Tên kia bị nhìn hơi chột dạ rụt rụt bả vai, có đều nghĩ đến người mình đông hơn liền ưỡn ngực hung hăng trừng mắt lại Tạ Hòe Cẩm.
" Thế nào? ta chỉ nói vài câu với phu lang ngươi thôi cũng không được sao?" gã khinh thường nói.
"Đúng vậy." Hắn lạnh nhạt nói "ngươi đến một chút tư cách cũng không xứng."
"Ngươi...!!" Tên kia giận cực điểm, nhất thời không lượng lời bật thốt lên " Tạ Hòe Cẩm, ngươi đừng có quá đáng, ta chỉ là đùa bỡn một chút ngươi phu lang mà thôi, ngươi đừng quên năm đó chính mình làm sao mà bị đuổi khỏi thông thiên giám..."
Nói đến đây mới chợt nhớ đến chính mình bất cần, cũng không thèm che giấu nữa, liền thẹn quá thành giận nói.
"Tạ Hòe Cẩm, Bản thiếu gia nói cho ngươi hay"
"Cho dù hôm nay bản thiếu gia có muốn ngủ với thê tử ngươi thì thế nào chứ? Tạ Hòe Cẩm, ngươi có thể làm gì ta? còn không phải cuối cùng vẫn giống năm đó bất lực bị ta vu khống mà không thể làm gì! nói cho ngươi hay, bản thiếu gia có tiền, ngươi cùng lắm chỉ là một tên đồng sinh nghèo...!"
Lời còn chưa nói hết, trước mặt bỗng nhiên có một bóng người lao đến, gã theo phản xạ đưa tay lên đỡ, bất quá sức lực quá cường đại, chỉ cảm giác ngực một trận đau đớn, sau đó ngã phịch xuống đất.
Một chân người nọ đặt lên ngực gã, khoé miệng nàng khẽ giơ lên, rõ ràng là đang cười, tên kia lại cảm thấy khủng hoảng sợ hãi lan tràn toàn thân.
" Ngươi vừa nói.....muốn ngủ với ai cơ?"
Rõ ràng đang cười, giọng nói lại lãnh khốc không một tia cảm xúc.
Cả đám thư sinh nhất thời ngơ ngác.
Đến Tạ Hòe Cẩm cũng ngây người.
Hết chương 25.
Tác giả có lời muốn nói.
Đa tạ đại gia đối ta duy trì ta sẽ tiếp tục nỗ lực.