Xuyên Đến Cổ Đại Làm Giàu Dưỡng Gia!
Tạ Hòe Cẩm bị nàng bất ngờ kéo ra sau lảo đảo một chút, chờ ổn định thân thể nhìn đến hàng trăm con mắt đang thèm thuồng nhìn hai người khi cũng là giật mình.
Sói hoang chần chậm áp sát, ý đồ dồn hai người vào trong hang động, Cố Du biết rõ chúng ý đồ, nàng dư quang liếc nhìn nhánh cây cổ thụ đang nhô ra bên ngoài cửa hang, tuy không cao lắm, nhưng nếu có thể thuận lợi trèo lên thì đám sói hoang này cũng không thể làm gì được.
Nghĩ như vậy, nàng dùng sức đá bay những thanh củi đang cháy, làm chúng bay tứ tung khác nơi, vừa lúc bay đến đám sói hoang trên người, chúng nó kêu gào tránh đi vài bước, nhất thời xung quanh nổi lên một mùi khét, Cố Du ném xuống cây đuốc trên tay, cũng trong thời gian ngắn ngủn này nhanh chóng kéo Tạ Hòe Cẩm đi, chạy đến cây cổ thụ dưới liền lưu loát trèo lên trên, chờ ngồi ổn định xong, lúc này mới dám thở ra.
Đám sói hoang biết mình bị lừa, quả thật khí muốn điên rồi ,điên cuồng tấn công lên thân cây cổ thụ cao lớn, vừa cào vừa gầm gừ ư ư kêu không ngừng.
Cố Du bẻ xuống một nhánh cây khô chuẩn xác ném lên thân một con sói hoang đang kêu gào dưới đất.
" Uông! " sói hoang kêu lên đau đớn, ủ rũ cụt đuôi dịch ra sau.
Cố Du khoé miệng cong cong, khinh thường nói “ muốn ăn bà đây, không dễ vậy đâu nhé..hừ!”
Thấy đồng bọn bị đánh đám sói hoang giống như bị chọc tức, bất ngờ tru lên.
Nhìn một đám sói xám điên cuồng giường móng vuốt cào cây, có con còn nhảy lên ý đồ nhảy đến chỗ hai người tới, bất quá sói không phải mèo, cũng chẳng phải hổ, nó đương nhiên không thể nào nhảy đến chỗ hai người được.
Kêu gào cả ngày giống như cũng hơi mệt, đám sói hoang liền ngồi xổm trên đất ngẩn cao cái đầu lên nhìn chằm chằm hai người xem.
Rất rõ ràng, đám sói hoang này đang nuôi dưỡng ý định không ăn được hai người thề không bỏ qua.
Nghĩ đến hai hài tử ở nhà, Cố Du nhíu nhíu mày, suy nghĩ có nên trực tiếp xuống tay với đám sói hoang không biết đều này hay không, xa xa liền truyền đến một tiếng sói gầm rú.
Chim chóc bây tán loạn.
Tiếng sói gầm rú này quá mức hung hãn, sức gầm mạnh mẽ, giống như trời sinh là để làm thủ lĩnh, so với một đám sói cùng nhau tru lên thì tiếng của nó không nghi ngờ càng có sức uy hiếp hơn.
Cơ hồ trong nháy mắt đó, cả đám sói hoang liền giống như bị điện giật mà chạy chối chết, chỉ chốt lát sau đã không thấy bóng dáng, ngược lại tiếng sói tru kia giống như càng lúc càng gần.
Cố Du nhìn Tạ Hòe Cẩm bên cạnh, làm bộ sợ hãi, thân thể hơi run rẩy.
Tạ Hòe Cẩm phát hiện ra nàng khác thường, hắn nghiêm đầu, thấy nàng môi sắc hơi trắng, giống như thật sự bị tiếng sói tru vừa rồi làm sợ hãi.
Tạ Hòe Cẩm hơi vô ngữ, nhìn không ra nàng cùng vừa rồi là cùng một người. rõ ràng vừa rồi còn một bộ không sợ hãi kéo hắn lung tung chạy, còn dám bẻ nhánh cây ném sói hoang, giờ nàng sợ hãi cái gì nha?
Nghĩ là nghĩ như thế, hắn vẫn nhỏ giọng hỏi “ làm sao vậy?”
Cố Du giương đôi mắt rưng rưng lên nhìn hắn “ Thiếp sợ hãi!”
Tạ Hòe Cẩm “.....”
Ta cũng sợ hãi đó được không?
Tạ Hòe Cẩm mặt trầm xuống “ giờ mới Biết sợ hãi?”
Cố Du chớp mắt “ Ừm ” một tiếng, đang lại muốn nói gì liền nghe Tạ Hòe Cẩm nói.
Tạ Hòe Cẩm “ Sợ hãi mà còn dám một mình lên núi, đã vậy còn vào Tây lĩnh sơn, có phải nàng ngại mạng mình quá ngạnh hay không?”
Cố Du bị chất vấn hơi chút sững sờ, cơ mà nghĩ lại hắn cũng là vì lo lắng cho nàng mà thôi, giờ ăn chút giáo huấn cũng là hẳn là, nếu đổi lại hắn đến tìm nàng mà gặp phải chuyện gì không may, nàng quả thật muốn dằn vặt chế.t.
Tạ Hòe Cẩm nhìn nàng ủ rũ cụp đuôi, hoả khí cũng liền tiêu tan, có đều vẫn nói “ sau này đừng có tùy tiện như vậy nữa, nàng muốn đi đâu cứ nói với ta, ta sẽ đi cùng nàng. một mình nàng đi, ta không yên tâm ”
Cố Du nghe vậy vốn sửng sốt, nghe được câu sau liền sáng lạn tươi cười, gật đầu như gà con mỏ thóc “ ân ân, thiếp sau này sẽ không như thế nữa”
Tạ Hòe Cẩm nhìn nàng cười, chợt hoảng hốt, hắn giả bộ ho khan một tiếng, quay mặt đi.
Trong rừng quá mức yên tĩnh, tĩnh đến làm người sợ hãi.
Xa xa có bóng dáng cao lớn nhìn chằm chằm hai cái người nhỏ bé trên nhánh cây cổ thụ, đôi mắt xanh biếc hiện ra lục quang.