Xuyên Đến Cánh Đồng Lúa Xanh Xanh

Quyển 1 - Chương 8: Về nhà




Một ngày nọ, tây vi ăn sáng xong thì tựu đi ra ngoài chơi, tây viễn lười động, ở trên giường cùng bà nội gói bánh nhân đậu.

Tết đến nhà nào thu hoạch tốt cũng chưng hai nồi bánh, để vào phòng chứa đông lạnh, tới khi muốn ăn thì dùng nồi hấp lại là được.

Đậu là bà nội trồng ở góc vườn rau, mùa thu hái xuống, giờ dùng nấu chín nhừ, sau đó dầm nát rồi nặn thành những viên nhỏ bằng quả trứng. Bà nội tiếc ko nỡ dùng bột mì nên trộn hai loại bột mì và bột ngô với nhau. Vì điều kiện trong nhà năm nay hơi dư dả hơn nên bà nội mới quyết định chưng một ít bánh bột mì, mọi năm trước đều không có.

Ngoài bánh trộn hai loại bột, còn có bánh bao dùng bột ngô thuần để gói, có nhân bắp cải, nhân dưa chua, cùng nhân củ cải, bên trong có điểm một chút thịt.

Hôm qua đi chợ mua hàng tết, bởi vì tây viễn đi theo, mặc kệ cha mẹ phản đối mà mua năm cân thịt, xương cục, tim heo, đại tràng linh tinh, còn mua bảy cân mỡ lá. Lần này thịt cắt hẳn hai cần làm nhân bánh, nhưng vì nhân bánh nhiều quá nên vẫn chỉ như cá trong biển.

Bánh bao trước tết một lần gói khá nhiều, đây là tính toán ăn cả tháng giêng. Mỡ lá đc bà và mẹ của tây viễn chưng thành mỡ rán, mỡ lá sau khi chưng qua dư lại tóp mỡ, bà nội múc một thìa rang chút cơm hạt kê cho tây viễn, tây vi, bên trong bỏ thêm hành thái và muối, tỏa ngát hương. Không riêng tây vi mà ngay cả tây viễn cx cảm thấy đây là bữa cơm thơm ngon nhất.

Xương cục, tim và đại tràng heo dưới sự chỉ huy của tây viễn đều rửa sạch cất đi, giữ lại ăn tết.

Tây viễn nghĩ mãi mà không rõ đồ ngon vì sao nhất định phải lưu đến ăn tết mới ăn, đề nghị bình thường cứ lấy ra ăn, bất quá số ít phục tùng số nhiều, ngoài tây vi ủng hộ hắn ra thì những người khác đều phản đối, nguyện vọng mãnh liệt của hai đứa bị xem nhẹ.

” cháu nói chỗ đại tràng cháu mua có thể ăn ngon ư, thối hoắc, dù rẽ cũng không nên lãng phí tiền.” bà nội nhìn thịt bên trong nguyên liệu làm nhân bánh thì nhớ lại kiệt tác của tây viễn nên lại lải nhải.

“bà nội, bà cứ chờ xem tay nghề của cháu, cam đoan là rất ngon ạ.” tây viễn cũng không ngại bà nội lải nhải, vui cười nói.

“cháu cam đoan bà cũng không tin, đến lúc đó bà sẽ không ăn.” bà nội rất kiên trì, cho tới giờ chưa từng nghe nói đại tràng có thể làm đồ ngon, đây chính là ruột heo, thật sự là khó nuốt, nhà nào không có gì để ăn thì mua về ăn.

“bà cứ chờ xem, đến lúc đó không cho bà ăn bà còn không vui ấy chứ.”

“cháu cứ ngồi đấy mà thổi phồng, bản lĩnh nào ko có, tật xấu khoác lác này lại rất đc.” bà nội cũng kẻ xướng người hoạ nhàn rỗi tán gẫu cùng tây viễn. Từ sau khi đứa bé vệ thành kia ở trong nhà vài ngày rồi rời đi, cháu đích tôn vẫn có chút không vui, người trong nhà đều nhìn ra, hôm nay khó có được tiểu viễn có hưng trí, bà nội đây là đang dỗ tôn tử.

Đang nói chuyện với bà nội, tây vi và trụ tử như bị đốt mông chạy vào, “ca, ca, cha vệ thành đang đánh vệ thành, hình như rất mạnh, lấy cành liễu để quất.” tây vi thở hổn hển vừa vào cửa đã nói

“vì sao lại đánh hắn, đúng là người cha báo tử mà!” bà nội cũng giật mình.

“tiểu viễn ca không phải cũng mua cho vệ thành một đôi giày ư, bị chị của vệ thành nhìn trúng, thế nào cũng muốn có, vệ thành không cho nên cha hắn liền đánh hắn.” trụ tử ở bên cạnh cũng reo lên. Hai đứa con trai căng tròn mắt nhìn tây viễn, sắc mặt sợ tới mức trắng bệch, hiển nhiên bị tư thế của vệ lão nhị dọa.

“đúng là không phải con người!” tây viễn nhấc chân xuống kháng, bà nội ở phía sau chưa kịp giữ lại, hắn đã chạy ra khỏi nhà, thấy bên cạnh cử đặt cái rìu cha dùng để chẻ củi, thuận tay cầm lên chạy tới hướng nhà vệ thành, trước khi đi còn không quên dặn bà nội coi chừng tây vi, đừng để hắn đi theo.

” viễn, viễn, cháu trở lại cho bà!” bà nội ở phía sau lo lắng hô.

“mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?” mẹ của tây viễn đi ra hỏi, bà đang ở trong phòng may tết bộ đồ mới cho tây vi đón tết, vải chính là hôm qua tây viễn đi chợ chọn.

“vệ lão nhị lại đánh vệ thành, thằng viễn đây là tới phát hỏa, cầm rìu đi rồi, con mau đi gọi ông và cha nó về, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!” bà nội lấy tay bắt lấy tây vi và trụ tử không cho động, sắp khóc đến nơi.

“con đi ngay!” mẹ của tây viễn lập tức chạy ra ngoài.

Ông nội và cha thấy hôm nay trời đẹp, muốn ra ngoài thôn chặt một gốc cây nhỏ, khi ăn tết đặt ở trong sân để treo đèn lồng.

“bé ngoan, tự ở nhà được không?” bà nội muốn qua xem. Bà trong lòng từng đợt hãi hùng, sợ tây viễn xảy ra sự cố nhưng nhìn bộ dạng tây vi thì biết mình không thể đi. Nhỡ tây viễn bên kia không có việc gì, tây vi một mình trông coi không tốt sẽ tiếp tục xảy ra chuyện, chỉ có thể ở nhà chờ.

Tây viễn cầm rìu, một đường chạy như điên đến nhà vệ thành, thấy nhiều người lớn và trẻ con đang đứng ở cửa sân xem náo nhiệt thì lại nổi nóng.

Trong sân, vệ lão nhị đang cầm một cành liễu rất to trút xuống trên người vệ thành, vệ thành cũng không trốn, trong tay ôm thật chặt đôi giày tây viễn mua cho không buông tay, mẹ kế hắn ở bên cạnh còn thêm dầu vào lửa, “”nên, đứa nhỏ này chính là nên đánh, lời cha nói cũng không nghe, đợi sau này lớn lên còn quản được ư?” con ‘chị ‘ đứng ở bên cạnh vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.

Tây viễn thấy thế thì nổi trận lôi đình, không ý kiến ý cò gì mà trực tiếp vung rìu trong tay chạy về phía vệ lão nhị. Mẹ kế của vệ thành bên cạnh thấy động tác của tây viễn thì sợ ngây người, vệ lão nhị cũng sợ tới mức lặng đi một chút, vội bỏ lại vệ thành chạy về sau hai bước, rìu của tây viễn trúng vào bên cạnh hắn, vệ lão nhị bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Tây viễn không ngừng lại, lại vung rìu đuổi tới, vệ lão nhị sợ tới mức nhanh chóng chạy.

Vì thế trong sân vệ gia xuất hiện một màn quỷ dị: một đứa trẻ mười tuổi cầm rìu đem một người đàn ông trưởng thành thân cao thể tráng đuổi đến chạy khắp sân.

“mẹ nó, ta ông đánh nữa đấy, ta hôm nay sẽ chém chết đồ trứng thối không biết xấu hổ như ông. Mình ko mua được, đồ người khác mua cho con mình mà cũng không biết xấu hổ đi đoạt.” tây viễn vừa đuổi miệng vừa mắng.

” đứa nhỏ này, điên rồi à!” vệ lão nhị vừa trốn vừa nói.

” viễn, viễn!” lúc này người lớn đang xem náo nhiệt vội vàng tiến vào ôm lấy tây viễn, ba chân bốn cẳng mà đem tây viễn kéo đến một bên – vệ lão nhị ở trong thôn không ai muốn để ý, chuyện nhà hắn người trong thôn cũng lười quan tâm, nhưng nhà tây viễn nhân duyên ở trong thôn không tệ, cho nên bọn họ không thể trơ mắt nhìn tây viễn nháo ra chuyện.

” đứa nhỏ này sao lại như bị chó dại nhà ai cắn thế!” vệ lão nhị vừa thấy có người can ngăn liền không chạy nữa.

“phi, đồ không biết xấu hổ, đoạt đồ ta mua cho vệ thành.” tây viễn mắng.

” chuyện trong nhà ta phiên ngươi quản, ngươi nói ngươi mua, ai thấy? Ta đánh chính con trai mình thì liên quan gì đến ngươi, ăn no rửng mỡ.” vệ lão nhị mười hai phần khó chịu.

“mẹ nó chứ, ông đánh chính con trai ông cũng không được, hôm nay ta cứ quản. Ông còn dám động đến vệ thành một chút ta sẽ chém chết ông.” tây viễn quơ quơ rìu trong tay về phía vệ lão nhị.

“ngươi quản được chắc! Quý báu vệ thành nhà ta à, quý báu thì dắt về nhà ngươi đi, không cần nhiều lắm, năm lượng bạc là nó thuộc về nhà ngươi.”

“đờ mờ, đây đúng là đang nói tiếng người sao?” tây viễn tức giận nói.

“ngươi ko cần quản có phải nói tiếng người hay không, ta hôm nay nói cho mà rõ, nếu không có tiền lĩnh đi thì ít bắt chó đi cày xen vào việc của người khác một chút.”

“đúng thế, ngươi là ai chớ, đừng quản chuyện trong nhà chúng ta, chớ đến nhà ta làm ầm ĩ.” vợ của vệ lão nhị cũng ở bên cạnh chế giễu tây viễn.

“viễn à, không phải chú không bênh cháu mà là việc này cháu thật đúng là không thể quản.” người trong thôn bên cạnh cũng khuyên nhủ.

Đúng vậy, theo lý mà nói bản thân là người ngoài đích xác không thể xen vào chuyện nhà người ta, hơn nữa năm lượng bạc đủ cho gia đình bình thường sống hai ba năm, không phải số lượng nhỏ.

Tây viễn lãnh tĩnh trở lại, nhìn thoáng qua vệ lão nhị, lại nhìn nhìn vệ thành, đứa nhỏ này cũng đang nhìn sang phía hắn. Tây viễn bất đắc dĩ cười cười, do dự một chút xoay người ra ngoài.

“ca ca! Ca ca!” phía sau truyền đến tiếng hô của vệ thành mang theo nức nở.

Tây viễn mạnh mẽ quay đầu lại, thấy vệ thành đang nhìn hắn, nước mắt tí tách rơi xuống đất.

Đứa nhỏ này cho dù vệ lão nhị đánh hắn như vậy nhưng chưa từng thấy hắn khóc, cũng chưa từng xin tha thứ!

Lúc này lại nước mắt lã chã nhìn mình mà khóc!

Có thể hắn biết mình đi lần này, một người duy nhất che chở sinh mệnh của hắn cũng không còn!

Nếu mình nếu mặc kệ, đứa nhỏ này có thể bình an lớn lên hay không cũng còn chưa chắc, phỏng chừng sẽ bị mấy người này chậm rãi hành hạ chết!

Nếu là lúc trước, tây viễn còn có thể hạ quyết tâm mặc kệ, dù sao năng lực của mình cũng có hạn, cđ

Trải qua gần hai tháng ở chung, vệ thành đã chiếm cứ địa vị quan trọng trong lòng của hắn, đến lúc này tây viễn không thể không thừa nhận.

“ông nói là thật chứ? Ta cho ông năm lượng bạc, vệ thành sau này không còn liên quan với nhà họ vệ mấy người?” tây viễn hỏi vệ lão nhị.

“đương nhiên là thật, đệt, đàn ông đàn ang phun ngụm nước bọt đều chắc như đinh đóng cột, ai nói đùa với nhà ngươi.”

Vệ lão nhị cảm thấy tây viễn dù sao cx chỉ là trẻ con, chuyện nhà họ tây cũng không tới phiên hắn làm chủ, huống hồ tình huống nhà họ tây gã cũng rõ ràng, năm lượng bạc? Có năm văn tiền hay không còn không nói chắc, mùa hè trận bệnh kia của tây viễn chính là phí không ít tiền, ông già nhà họ tây vay tiền chung quanh gã tận mắt thấy, phỏng chừng hiện tại cũng chưa trả hết nợ, đi đâu lấy ra năm lượng bạc chớ.

Lại nói, nếu thực sự cho năm lượng bạc, đem thằng nhóc này bán cho nhà họ tây cũng không mất miếng thịt nào, dù sao đi nữa gã vẫn còn con trai nhỏ, không lo không có ai phụng dưỡng gã lúc về già, ở bên người trước lúc lâm chung. Dù ban đầu chỉ là thuận miệng nói, hiện tại ngẫm lại vụ buôn bán này đúng là có lời.

“được, nếu vậy, nói miệng không bằng không cớ, chúng ta được tìm người làm chứng. Ông xác định lời này của mình là thật?” tây viễn hỏi lại rõ ràng.

“đương nhiên là thật, nếu đổi ý thì ta chết không tử tế.” vệ lão nhị thấy tây viễn thật sự động tâm, lại sợ bạc chạy mất,, vì để cho viễn tin tưởng liền thề độc.

Gã nghĩ tây viễn là trẻ nhỏ dễ lừa gạt, chờ gã định chắc chắc mọi chuyện thì đến lúc đó lão tây đầu và tây văn minh muốn đổi ý cũng không được.

“được, chú lý, xin chú giúp cháu mời lý chính tới đây một chút.” tây viễn nói với một hán tử trong đám người nói.

“cháu ơi, đừng để gã kích thích cháu làm chuyện ngu ngốc.” thôn dân họ lý khuyên tây viễn.

Năm lượng bạc, có nhà cả đời cũng không thấy hoàn chỉnh năm lượng bạc! Lại nói, chỉ một đứa nhóc con gầy còm sao có thể đáng giá năm lượng bạc, vệ lão nhị rõ ràng là đang lừa gạt tây viễn, thấy nó là trẻ con dễ lừa đây mà.

“chú lý, trong lòng cháu đã nắm chắc,chú cứ giúp cháu đi gọi lý chính tới ạ.” tây viễn nói xong đứng dậy bế vệ thành lên.

Lúc này, ông nội và cha tây viễn cũng đã chạy tới, thấy tây viễn không có việc gì đều thở ra một hơi nhẹ nhõm.

“cha, xin cha hãy trở về từ chỗ bà nội lấy năm lượng bạc tới đây. Con đưa vệ lão nhị năm lượng bạc, sau này vệ thành chính là người nhà chúng ta.” chuyện của vệ thành, tây viễn không muốn nói chữ mua hay bán. Sở dĩ nhờ cha trở về lấy là bởi vì cha hắn thành thật dễ nói chuyện hơn, chứ, ông nội tính tình như đầu trâu quật, tây viễn sợ ông lão cứng rắn, không chịu nhận lời.

“cha, cha xem thằng viễn như vậy…” tây văn minh còn đang chần chờ.

“đi, trở về lấy đi, nghe theo thằng viễn.” chuyện tây viễn tự ý định đoạt, ông nội cái gì cũng không nói, giải quyết dứt khoát, cđ ánh mắt nhìn về phía vệ lão nhị có chút không tốt.

” viễn à, con không sao chứ?” mẹ của tây viễn lúc này mới chạy tới, bà chạy chậm, bị tụt sau chồng một đoạn dài, lại vì trong lòng sốt ruột nên chạy vấp va vấp váp nên tốc độ ngược lại càng chậm.

“không sao thưa mẹ, con chỉ ko vui mà thôi.” tây viễn thấy mẹ vì chạy quá nhanh mà thở dốc.

“ôi, không sao là tốt rồi, con thật là….làm mẹ sợ quá. Con chỉ là một đứa trẻ, có việc gì thì nói với người lớn là được rồi, đừng một mình chạy ra ngoài.” mẹ của tây viễn nghĩ lại mà sợ.

“con dâu cả, có lời gì trở về rồi hãy nói, hiện tại bình tĩnh lại cho ta.” ông nội mở miệng, nực cười, chuyện cháu đích tôn của lão tây đầu ông đã ra thế này, ngại gây chuyện nhưng vẫn cũng có thể gánh chuyện.

Một lát sau, lý chính được mời tới, chẳng những lý chính mà còn có vài vị tộc lão có uy vọng trong thôn. Lý chính đen mặt, hung hăng trừng mắt nhìn vệ lão nhị, chuyện này nếu truyền ra thì ông làm lý chính cũng bị người ta cười đến rụng răng.

Ở dưới sự chủ trì của lý chính, viết xong khế ước cho đôi bên, tây viễn cùng vệ lão nhị ấn dấu tay ( tây viễn không cho ông nội tham dự, sợ tăng thêm phiền toái không cần thiết cho ông nội).

Trong lúc này, vệ thành luôn ôm cổ tây viễn không buông tay, mặc cho ai khuyên cũng không được, hắn chỉ nhấc đầu chôn ở trước gáy tây viễn mà không ngẩng đầu lên, nếu ai kéo tay hắn thì toàn thân lập tức căng thẳng lên, nắm chặt cổ áo của tây viễn. Tây viễn bất đắc dĩ thở dài, vuốt ve lưng vệ thành, đứa nhỏ này là bị hành động muốn rời đi vừa rồi của hắn làm cho sợ hãi.

Chờ cha tây viễn lấy bạc về, trước mặt lý chính, tộc lão v à người trong thôn giao cho vệ lão nhị, mọi chuyện hết thảy đều kết thúc.

Đúng lúc đã quá trưa, bầu trời xanh thẳm xanh thẳm, tây viễn ôm vệ thành, đi theo phía sau ông nội, cha, mẹ đi về phía nhà mình. Đi được một đoạn, tây viễn ôm ko nổi, liên đổi thành cõng vệ thành trên lưng lên, nhẹ giọng nói với hắn: “đi nào, anh cõng em về nhà.”

Đúng vậy, về nhà, từ nay về sau, nhà của anh sẽ là nhà của em, rốt cuộc không cần chịu đói, rốt cuộc không cần bị đánh, rốt cuộc không cần lo lắng hãi hùng, rốt cuộc không cần nhìn sắc mặt người ta mà sống.

Mặt trời vừa lúc lên đỉnh, trên mặt đất bước chân của mùa xuân cũng dần dần đến gần.