"Ào ào." Bên ngoài rơi xuống mưa to, vừa rồi Tuyết Viên còn ở bên ngoài chơi đùa cao hứng kêu chi chi lung tung nhảy vào. Trong sơn động trừ bỏ người bộ lạc thụ hùng tộc trai ngọc tộc chỉ có hai giống cái Vi Nhi cùng A Thước Na, ngoài ra công thêm Thư vốn là thuộc về tùng lâm lục địa, còn các thú nhân khác, toàn bộ đều giống như A Tư đi ra ngoài cảm thụ mưa ướt át. Mỗi một lần gặp được mưa rơi tộc nhân trai ngọc từ bờ biển đến, còn thích ứng không được cuộc sống lục địa đều vô cùng vui sướng, có mưa là thân thể có thể có được dễ chịu. Tuy rằng bọn họ có biện pháp làm cho mình cũng không khó chịu, nhưng mà cảm giác nước rầm rào từ trên người chảy xuôi xuống vẫn làm cho bọn họ lưu luyến quên về.
"Tiểu Tuyết mày lại đây." Vi Nhi nhìn màn mưa bên ngoài có chút nhàm chán, nhìn Tiểu Tuyết thì mắt sáng lên vẫy vẫy liền muốn kêu nó đi qua, đáng tiếc Tuyết Viên cũng không quan tâm, kêu chi chi run run mao lông trên người, trực tiếp liền ngồi xổm bên người Thư, bởi vì bên này đã đốt lửa, như vậy làm cho nó cảm thấy thoải mái chút, tuy rằng nó cũng sợ ngọn lửa đó.
"Tiểu tử không lương tâm." Oán hận trừng mắt liếc nhìn tiểu tuyết viên một cái, Vi Nhi không nhịn được thở dài, rõ ràng cho tới nay người ân cần đưa ăn ngon cho nó nhất chính là cô, nhưng con tiểu tuyết viên này chính là không thích để ý tới cô, ngược lại liền đặc biệt dính Thư, tuy rằng Thư là chủ nhân nó, nhưng không thấy được đối với nó rất lạnh đạm sao, quả thực chính là thiếu ngược mà.
"Hừ, A Thước Na chúng ta cũng đi." Ánh mắt nhìn Thư hơi nhiều, nhưng hắn một chút tỏ vẻ cũng không có, Vi Nhi lại thất bại, liền biết nếu muốn làm cho thú nhân lạnh như băng này biểu hiện tốt một chút căn bản là không có khả năng, hừ nhẹ một tiếng lôi kéo A Thước Na an vị đi qua, người sau bị lôi kéo không thể không tiến đến theo.
"Thực xin lỗi, Thư chúng tôi quấy rầy rồi." Kỳ thực đều đang đi đường cùng nhau, A Thước Na cũng không cần khách khí như thế, nhưng không biết vì sao cô vẫn nói, ngược lại là Vi Nhi một chút cũng không quan tâm điểm ấy, sau khi ngồi xuống liền lấy ra cái ăn từ trong bao tùy thân mang theo, đặt ở trên tảng đá nướng, đợi thời điểm lé mắt nhìn về phía Tuyết Viên, lại vô cùng không không chịu thua kém dụ dỗ.
"Ừ." Thư hơi hơi gật đầu, cái khác không nói thêm nữa, biết hắn im lặng là vàng A Thước Na cũng không ngại, phương hướng này vừa vặn đối diện với cửa sơn động, cũng có thể nhìn thấy tộc nhân bên ngoài, cười cười sau coi như không có chuyện gì nói: "Lập tức liền sắp đến bộ lạc Dực Hổ, trí nhớ của anh tế tự cũng nói, là không có cách nào, anh có thể lấy về một mạng đã là hiếm có, có lẽ cái này kêu là có được có mất."
Thư vẫn đang suy tư, theo như lời A Thước Na cũng không khác lắm, hắn cũng không nhớ rõ, không có trí nhớ sau khi mình trở về không biết đối mặt với người có lẽ ngày xưa quen thuộc nên làm sao bây giờ, chẳng qua ngược lại hắn cũng không lùi bước, chưa từng nghĩ băn khoăn đối mặt chuyện này, cho nên A Thước Na đề suất cũng chỉ là liếc nhìn cô một cái, hồi lâu mới mở miệng: "Trí nhớ của tôi đã quên, nhưng bản năng thân thể vẫn còn." Trí nhớ có thể quên, nhưng bản năng khắc vào trong khung là không thể chia lìa, tựa như hắn vô cùng quen thuộc khu vực này vậy.
"Ồ, những lời này hơi dài nha." Vi Nhi đùa Tuyết Viên phân thần liếc mắt nhìn Thư một cái, cười trêu chọc: "Tôi cảm thấy Thư anh hẳn là nói nhiều một chút, bằng không sau khi trở về chỉ sợ anh cũng không biết tiếp xúc cùng mọi người thế nào." Đây chẳng qua là vui đùa, nhưng mà Thư lại thật sự nghe vào trong lòng, hơn nữa bắt đầu lo lắng lên.
"Bên ngoài? Sao lại thế này?" A Thước Na đề cao thanh âm cả kinh nói.
Thư đang có chuyện suy nghĩ, trải qua vừa nhắc nhở liền nháy mắt đứng lên, hắn chú ý tới động tĩnh bên ngoài, hình như là có cái gì khác xâm nhập khu vực này bọn họ, tiếng người tiếng động nháo lớn, đứng dậy nháy mắt liền làm tốt chuẩn bị chiến đấu, các thú nhân thụ hùng tộc nhìn hắn như thế cũng một đám khẩn trương đứng lên, mắt đều thẳng tắp nhìn chằm chằm cửa sơn động.
"Các người đợi ở trong này tôi đi xem." Ở ngoài sơn động truyền đến tiếng nói chuyện, nhưng hình như là đối thoại, thoạt nhìn cũng không giống như là có dã thú xâm nhập, Thư trầm tĩnh lại bỏ xuống một câu, đây là nói với A Thước Na và Vi Nhi, sau khi nói xong thân mình di động rời đi rất nhanh, chính là ngay sau đó phía sau một bóng dáng màu trắng cũng đi theo.
"Oa, Thư động tác thực mau." Vi Nhi thật tình tán thưởng nói, chợt nhíu mày: "Tiểu Tuyết cũng chạy tới." Tuyết Viên động tác cũng rất nhanh, Vi Nhi căn bản ngăn trở không kịp.
"Không có việc gì, Thư sẽ chăm sóc tốt nó." Nhìn tốc độ bóng dáng phía trước biến mất, A Thước Na nhẹ giọng mở miệng: "Thú nhân tùng lâm, bọn họ là vương trong rừng cây."
Vi Nhi hơi hơi nhíu mi, nghiêng đầu liếc mắt nhìn A Thước Na một cái, ánh mắt có chút cổ quái, nói cũng nói theo: "A Thước Na cậu thực thích lục địa sao?" Đây là lần đầu tiên cô có nhận biết như vậy, A Thước Na và suy nghĩ của cô hình như có một chút không giống với.
"Ừ, thích." A Thước Na cũng không phản bác, hào phóng đáp ứng, cười cười nói: "Không cần kinh ngạc, kỳ thực lúc còn rất nhỏ thời điểm học tập ở bên người tế tự, nhận thức càng nhiều cũng liền hiểu biết nhiều, tiến tới liền ưa thích. Chẳng qua nói đến yêu nhất vẫn là đại hải sinh chúng ta dưỡng chúng ta, cậu cũng đừng dùng cái biểu tình này nhìn tớ." Nói xong còn giễu cợt liếc Vi Nhi một cái.
"Cậu còn bình thường là tốt rồi." Vỗ vỗ ngực, Vi Nhi nhẹ nhàng thở ra, xác định A Thước Na chỉ là cảm thấy hứng thú đối với lục địa thì cô cũng an tâm, tuy rằng cô thực sự thích hành trình lần này nhưng mà cho dù sắp xếp thế nào đi nữa, thì đại hải mới là yêu nhất, nghĩ đến đây cũng cười: "Hy vọng lần này chúng ta có thể được đền bù mong muốn, ưm, ồ bọn họ đã trở lại."
Nói hai câu hai người cũng đều không quên chú ý đối với bên ngoài, vừa rồi vài người tộc nhân thụ hùng đi theo Thư đi ra ngoài, nhưng không đi xa, lúc này là người thứ nhất trở về, một gã thú nhân khoát tay trên mặt biểu tình thoải mái nói: "Không cần lo lắng là tộc thú nhân cùng mục đích giống chúng ta, cũng là bị mưa giội đến, vội vã tìm địa phương nghỉ ngơi, nên lúc này tìm đến đây, Lan Kỳ thấy mang theo bọn họ đến đây."
Quả thực theo như lời thú nhân, vài người Lan Kỳ A Tư A Địch đi đầu mang theo hơn mười người xa lạ lại đây, Vi Nhi và A Thước Na liếc mắt nhìn nhau một cái, đứng lên đi nghênh đón, tuy rằng không phải dã thú làm cho các cô yên tâm chút, nhưng mà đối mặt nhiều thú nhân lục địa như vậy, vẫn phải cảnh giác nhiều hơn mới được.
"Không cần lo lắng, đây cũng là bộ lạc thú nhân chuẩn bị đi bộ lạc Dực Hổ ngày trao đổi, nhưng lại là bộ lạc Dực Xà trong Lục Dực." Lan Kỳ nhìn đến bộ dạng bất an của A Thước Na cùng Vi Nhi cười giới thiệu an ủi, vừa rồi tiếp xúc ngắn ngủi làm cho Lan Kỳ xác định thân phận đám thú nhân này, ngược lại an tâm xuống, đối với bộ lạc lớn trên đất bằng hắn vẫn rất có hiểu biết.
"Tôi là Ngạc Duy bộ lạc Dực Xà đây là bạn lữ Thước Mỹ Lệ của tôi." Thú nhân thủ lĩnh cao tráng cười cười với hai giống cái, lôi kéo bạn lữ của mình giới thiệu lên: "Chúng ta bị cơn mưa này ngăn cản bước chân, quấy rầy mọi người thật sự là thật có lỗi, nhưng hiện tại chúng ta không thể chạy đi."
"Không sao cả, hoan nghênh." Vi Nhi nhìn thấy trong đám thú nhân xa lạ này có mấy giống cái trẻ tuổi, an lòng xuống dưới, nhìn trên người giống cái cạnh Ngạc Duy ướt sũng, thật nhiệt tình tiến lên giữ chặt tay cô thân thiết nói: "Cô đều bị ướt rồi, mau tới hong lửa sưởi ấm đi, tuy rằng là mùa hạ nhưng rét lạnh cũng sẽ sinh bệnh."
"Thật cám ơn mọi người." Thước Mỹ Lệ thật tình cảm tạ, ánh mắt thoáng xẹt qua kinh dị ở trang phục còn có dung mạo của hai giống cái rõ ràng không giống với giống cái trên đất bằng, lại không nói gì cái khác.
"Bằng hữu bộ lạc Dực Xà, chúng ta đến từ đại hải phía Tây xa xôi, thuộc về bộ lạc hải tộc, đây là lần đầu đi đến lục địa, có thể gặp gỡ mọi người thật sự thật tốt quá." Lan Kỳ bắt đầu trao đổi cùng Ngạc Duy, tuy rằng Dực Hổ tộc là mục đích lần này, nhưng giao hảo thêm vài bộ lạc lớn một chút cũng tốt.
Nhìn bạn lữ được chiếu cố rất tốt, Ngạc Duy yên lòng, chẳng qua ngay sau đó đã bị Lan Kỳ nói làm kinh sợ, dĩ nhiên là đến từ hải tộc phía Tây. Kỳ thực bọn họ đều biết là hải tộc tồn tại, nhưng mà hiểu biết tình huống lại phần lớn là hải tộc có vẻ ỷ lại đại hải, rất ít hướng tới trên đất bằng, vừa rồi đầu tiên gặp nhau, nhìn đến màu tóc bất đồng đám người Lan Kỳ hắn cũng đã suy đoán, không nghĩ tới kết quả vẫn là làm cho hắn lắp bắp kinh hãi.
"Không cần quá kinh ngạc, tuy rằng biển rộng của chúng ta nhiệt tình, nhưng mà đối với lục địa thực sự có hứng thú, lần này tiến đến chủ yếu là muốn từ ngày trao đổi đổi lấy một ít đặc sản trên đất bằng, đến phong phú một chút cuộc sống của chúng ta, đương nhiên chúng ta cũng mang theo cũng đủ thành ý."
Nhìn biểu tình thần thái thành khẩn của Lan Kỳ, Ngạc Duy cũng thả tâm, kỳ thực hắn không cần nhiều lo lắng, hải tộc cùng lục địa vốn là tồn tại hai khu vực, nói người hải tộc có hứng thú với sản vật lục địa cũng có thể tin, lại nhiều hơn thì không có. Vẫn là một câu đó, cuộc sống tập tính bất đồng, hải tộc cũng sẽ không bỏ hải vực bát ngát thoải mái mà thích hợp sinh tồn không cần, ngược lại nghĩ đến gió thổi ngày phơi nắng trên đất bằng.
"Thì ra là khách quý hải tộc đường xa mà đến, đương nhiên là hoan nghênh, đáng tiếc, một lần trước là bộ lạc Dực Xà tổ chức ngày trao đổi, nhưng không đợi được mọi người đến." Trên đất bằng sản cật của hải tộc luôn luôn rất ít, bình thường đều là bộ lạc nhỏ bên cạnh vùng duyên hải sẽ mang một ít, nhưng mà sản lượng rất ít, lúc này đây là hải tộc chính tông, nói vậy nhất định sẽ không làm cho người ta thất vọng, chỉ là lần này là sân nhà bộ lạc Dực Hổ, Ngạc Duy cũng chỉ có thể yên lặng nhìn.
Lan Kỳ bọn họ chọn sơn động này diện tích rất lớn, vừa rồi thời điểm Ngạc Duy bọn họ chưa đến hơn mười cá nhân liền quét tước một khối làm địa phương nghỉ ngơi, hiện tại người vừa nhiều lại bắt đầu di động vào bên trong, hai ba mươi người thoáng có vẻ chật chội, nhưng mà náo nhiệt lên.
"Không ngại nói với các anh, lần này đến cũng là ngẫu nhiên, vốn chúng ta cũng không biết nên trao đổi thế nào cùng các anh trên đất bằng, nhưng mà may mắn chúng ta tại một lần lên bờ cứu một thú nhân trọng thương, mà thú nhân này vừa vặn là bộ lạc Dực Hổ trên đất bằng, thế này mới có chúng ta tiến đến lần này."
"Cái gì? Bộ lạc Dực Hổ?" Ngạc Duy kinh ngạc ra tiếng, đồng thời Thước Mỹ Lệ nói chuyện phiếm cùng Vi Nhi A Thước Na cũng quay đầu ra nhìn.
"Có cái gì không đúng sao?" A Địch ra tiếng nói.
Ngạc Duy nhíu mi: "Tại mùa đông năm ngoái cả bộ lạc Dực Hổ từng gặp Giác Long công kích một lần, bộ lạc bởi vậy mà san bằng, hơn nữa còn mất tích một thú nhân." Tin tức này hắn biết đến cũng không sớm, chỉ mới vài ngày, gặp bộ lạc nhỏ ở phụ cận, từ trong miệng họ biết được, còn rốt cuộc mất tích là ai thì hắn cũng không rõ ràng lắm, nghe nói bộ lạc Dực Hổ đang cực lực tìm kiếm, lại thật không ngờ người muốn tìm thế nhưng lưu lạc đến đại hải Tây phương xa xôi.
"Xin hỏi thú nhân các anh cứu đâu, không biết lúc này đây có dẫn hắn tiến đến hay không." Ngạc Duy nhì trái nhìn phải xung quanh một chút, nhưng là vì người có vẻ nhiều, trong lúc nhất thời thật đúng là không phát hiện gì.
"Thư ——" A Tư nghĩ chỉ cho Ngạc Duy nhận thức một chút, nhưng lần này mới phát hiện Thư hình như không ở trong này.
"Cậu ta vừa rồi mới đi ra ngoài xem các anh sao lại thế này, không cùng nhau trở về sao?" Bởi vì vừa rồi nhiều người, ngược lại không chú ý.
"Mọi người tìm tôi à? " Ngữ điệu lạnh lùng, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trước sơn động không biết khi nào thì một bóng người đứng đó, không phải là Thư muốn tìm sao. Trên người hắn ướt đẫm, một đầu nửa tóc dài màu vàng đỏ kề sát trên khuôn mặt kiên nghị cùng trên cổ, quần áo da thú trên người nửa rộng mở, lộ ra đường cong vân da màu đồng cổ phân bố đều đều bên trong, tuy rằng cũng không cường tráng như thế nào, nhưng mà thân hình thon dài làm cho người ta cảm giác chính là có cổ sức bật ẩn giấu, không cho phép khinh thường.
Vừa rồi xem ra người không có gì uy hiếp, mà Tuyết Viên lại chạy tới trong rừng, Thư suy nghĩ liền đi qua theo, hái xuống vài trái cây Tuyết Viên thích ăn, cho sủng vật của mình ăn no xong, thuận tay lại bắt con thú chuẩn bị trở về thêm cơm, thật không ngờ tiến vào sơn động chợt nghe đến bọn họ đang thảo luận chính mình, lúc này không khỏi hỏi ra tiếng.
Bởi vì khuất bóng, Ngạc Duy cũng không thể thấy rõ người tới lớn lên là dạng gì, nhưng mà thanh âm lại làm cho hắn có chút quen thuộc, trong lòng âm thầm nghĩ, sẽ không phải là thú nhân Dực Hổ tộc mất tích, vừa vặn hắn nhận thức đi, vậy cũng tốt, trên đường cũng có thể tìm những người này làm bạn rồi, lúc này vừa tưởng liền càng muốn thấy rõ rốt cuộc là ai.
Thư liếc mắt quét người trong sơn động một cái, người bộ lạc Dực Xà với hắn mà nói đều là xa lạ, nhưng biết mình là bộ lạc Dực Hổ, thật ra có chút hảo cảm đối với những người này, một tay mang theo con mồi, một tay mang theo Tuyết Viên đi lên trước vài bước, cũng đang chuẩn bị buông đồ nói chuyện.
"Allen —— "
"Sao lại là cậu?"