"Ha ha, tớ chỉ là nhìn chơi vui..." Thu hồi móng vuốt, Kathy đặc biệt chột dạ, cười khô khan nói sang chuyện khác với Liễu Thư: "Ừ, kỳ thực cái chày gỗ này thơm quá."
"Ừ, đúng vậy, tớ cũng thích cái hương vị này." Liễu Thư nghiêng đầu cười đặc biệt sáng lạn, chỉ là bản thân Kathy nhìn chỉ cảm thấy cả người sợ hãi, bộ dáng ngoài cười nhưng trong không cười này là thật tình sao? Chỉ là không đợi cô nàng động tác Liễu Thư lại tiếp tục nói: "Cho nên đám cây gậy này tớ muốn để lại, mùa hè hun muỗi thực sự không tệ, nhưng lại có thể phơi nắng hong khô làm gối đầu, có lợi với giấc ngủ."
"Ồ? Như vậy cũng có thể sao?" Gina còn rất có hứng thú, cầm chày gỗ nhỏ nhìn trái nhìn phải, cũng học Kathy đáng xuống hai cái ở lòng bàn tay, cuối cùng tổng kết nói: "Ừ, là rất thơm, nhưng mà cũng quá cứng rắn, đánh người rất đau, như vậy có thể làm gối đầu sao?"
Một bên Kathy không tự giác bắt đầu gật đầu, gật xong lại cảm thấy không đúng, cái gì kêu đánh người rất đau, cô chỉ là... không đợi cô nàng nghĩ xong, đầu mau chóng đã trúng vài cái, làm cho cô nàng không thể không ôm đầu chạy đi, xoay người vừa thấy cũng không phải chính là Liễu Thư gõ chày gỗ nhỏ vẻ mặt ý cười ngâm ngâm nhìn cô nàng sao, hơi thở nhất thời không đủ, cảm tình là bị báo thù, xoa xoa đầu quyệt miệng nói: "Sao cậu có thể thừa dịp tớ chưa chuẩn bị chứ."
"Chẳng lẽ tớ còn phải báo trước cho cậu sao, cho cậu chạy đi à." Cho cái khinh bỉ thật to, Liễu Thư không chút khách khí đều thu cây gậy nhỏ vừa rồi Kathy bẻ: "Tớ muốn làm gối đầu, như vậy tớ liền trưng thu của cậu."
QAQ Kathy ôm đầu thiếu chút nữa liền lệ tung bay, ồn ào nói: "Làm sao có thể như vậy chứ, của tớ." Chỉ là chút tiếng động phản bác ấy của cô nàng đối với những người khác ở đây mà nói căn bản vốn cũng chưa từng để ở trong lòng, ừ, kỳ thực ở trong mắt các cô, hoàn toàn là tự tìm có được không, phải đưa lên một chữ, đáng.
"Những cái này tuy rằng hiện nhìn thì rất cứng, nhưng mà phơi nắng gắt vài lần, đợi cho hơi nước bốc hơi hết rồi, sẽ bắt đầu xoã tung, mặt trên này liền trở nên giống như hoa cỏ, đến lúc đó chứa trên mặt gối đầu ngược lại là vô cùng ấm áp. Tớ thấy nơi này nhiều như vậy, đều phơi nắng toàn bộ được rồi, các cậu nếu cảm thấy hứng thú, đến lúc đó liền cũng lấy một ít trở về chứa ở bên trong gối đầu." Liễu Thư vừa thu hồi cây gậy nhỏ đặt qua một bên, vừa giải thích cho Gina.
"Cái này được, tớ cũng muốn chứa." Kathy vội vàng tỏ thái độ, thấy mọi người đều xem mình, gãi đầu có điểm xấu hổ nói: "Đều nhìn tớ làm gì, cũng có công lao của tớ."
Liễu Thư nhịn cười, mở ra tay tùy ý nói: "Tùy cậu thôi, nhưng mà đến lúc đó phơi khô, cũng phải giúp tớ."
Hung hăng gật đầu: "Yên tâm đi, tớ nhất định sẽ không lười biếng."
Bện chiếu cỏ lau thay đổi một biện pháp càng thêm đơn giản, tốc độ cũng mau, vốn dự tính nhân thủ chỉ Liễu Thư Eva Alice Kathy Gina còn có Mia Noreen, sau đó a sao Đỗ Lạp cũng biết, dẫn theo vài a sao lại đây hỗ trợ. Đương nhiên hỗ trợ cũng có mục đích, biết Liễu Thư bọn họ làm ra chiếu này sau đó đều thực có hứng thú, nhưng mà tre trúc tựa như không dễ tìm lắm, nhưng mà cỏ lau cũng không tệ. Tại thời điểm hỗ trợ cũng bện chiếu trong nhà từng người tốt lắm, sau đó tự nhiên là chuyên tâm hỗ trợ, sau đó tốc độ liền nhanh hơn. Liễu Thư cũng mỗi ngày đang tính toán mấy tòa phòng ở mới cần bao nhiêu tấm chiếu, còn có dự bị, hơn nữa chiếu cỏ lau này không tệ, nếu đến lúc đó có người yêu thích, không chừng còn muốn dùng đồ trao đổi đâu, vì thế lại là một phen tiến đến bện chiếu.
Đợi cho thời tiết đang dần dần trở nên nóng bức, phòng ở bộ lạc Dực Hổ rốt cục khánh thành, phân chia ba mặt vây quanh quảng trường cất ba hàng, mỗi một hàng lại là ba tòa lầu hai tầng có khoảng cách, các nhà chiếm diện tích mặt đất rất lớn, bên trong trừ bỏ tầng thứ nhất được thiết trí có một phòng rộng mở, lầu hai đều là gian phòng. Dù sao người đến tuyệt đối là đủ ở, hơn nữa lại tri kỷ là mỗi căn nhà đều xây một gian phòng bếp, có lẽ những khách nhân đường xa mà đến cũng không dùng như thế nào, nhưng mà bọn họ vẫn chuẩn bị, có lẽ bọn họ có thể dạy một dạy những khách nhân nữa.
"Phòng ở thật tốt." Nhìn kiến trúc bộ lạc xây mới, tộc trưởng thực vui vẻ, sau đó nhìn các tộc nhân cũng cười nói: "Ta còn có một đề nghị mới, về sau trong bộ lạc đợi tiểu thú nhân không cha không mẹ hoặc là tiểu giống cái sau mười tuổi có thể ở nơi này, như vậy cũng có thể gián tiếp bồi dưỡng bọn họ độc lập tự chủ. Thú nhân sau khi trưởng thành là có thể tự mình xây cất phòng ở, như vậy liền có năng lực tìm kiếm bạn lữ, hơn nữa cho giống cái của hắn thích một chỗ ở ổn định, mà nhóm tiểu giống cái cũng có thể có được không gian tự mình độc lập, che giấu cười tủm tỉm của mình."
Một câu cuối cùng dẫn tới mọi người cười vang, nhưng sau khi cười xong lại cảm thấy tộc trưởng đề nghị như vậy thật sự rất tốt, hiện tại địa phương cô nhi bộ lạc đang cư trú lớn thì có lớn, nhưng mà vì là vội vã mà xây cất nên cũng không phân chia thế nào. Tiểu thú giống cái còn nhỏ đương nhiên là không sống cùng một chỗ, nhưng từng người bọn nó cư trú cũng chính là giường chung lớn, mà hiện tại phòng ốc bộ lạc xây cất là cho chủng tộc khác đường xa mà đến trụ, nhưng đợi nửa tháng sau người đi rồi, cũng để trống, vừa vặn cho bọn nhỏ.
"Tôi đồng ý." Có người cao giọng nói: "Ấu tể là tương lai bộ lạc chúng ta, xác thực phải có hoàn cảnh cư trú thật tốt."
"Đồng ý ý kiến của tộc trưởng."
"Thật tốt quá tớ có thể có gian phòng của mình." Có tiểu giống cái đã vui vô cùng lôi kéo bạn thân bên người sôi nổi vui vẻ không thôi.
"Cảm ơn tộc trưởng." Có tiểu thú nhân thế nhưng nghiêm trang nghiêm túc cảm kích nói với tộc trưởng.
"Mọi người đều vừa lòng là tốt rồi." Vuốt râu cằm, tộc trưởng mỉm cười gật đầu trầm ngâm một chút sau nói: "Ừm... kỳ thực tuy rằng là ta đề nghị, nhưng mà ý tưởng này cũng là Liễu Thư nói cho ta, các con muốn cảm tạ cũng phải có cô ấy."
Liễu Thư liền đứng ở một bên nhìn mọi người cao hứng lên tiếng, kỳ thực thời điểm xây dựng phòng ở cô đã suy nghĩ, phòng ở tốt như vậy, chuẩn bị cho tốt sau đó cũng chỉ có thể là hàng năm để cho người ta vào ở nửa tháng, nếu bỏ không liền rất đáng tiếc, nhưng mà mọi người trong bộ lạc có phòng ở của mình, hơn nữa lớn như vậy cũng không có khả năng trụ. Nếu làm phòng đặt tạp vật càng đáng tiếc, cuối cùng nghĩ tới tiểu ấu tể cô nhi trong bộ lạc, tại thời điểm đưa chiếu thuận tiện đề nghị một phen, thật không ngờ tộc trưởng thế nhưng sẽ nói như vậy, nhất thời bị mọi người nhìn chăm chú vẫn là chuyện rất làm cho người ta đỏ mặt.
Lần này mọi người cũng không kinh ngạc, chủ yếu là chuyện càng làm cho bọn họ kinh ngạc đều đã sớm phát sinh qua một kiện lại một kiện, thật sự là không có gì hay để giật mình. Nhưng mà cảm kích trong lòng mọi người đối với Liễu Thư là chưa từng thiếu qua một phân một hào, mỗi người đều chặt chẽ nhớ rõ, nếu không có tiểu giống cái yếu ớt này, bộ lạc Dực Hổ có lẽ... căn bản không có hiện tại.
"Liễu Thư a sao cảm ơn ngài." Tiểu thú nhân vừa rồi kia thật đúng là đã chạy tới cảm tạ Liễu Thư, nhìn khuôn mặt non nớt của cậu nhóc, đây chỉ là một tiểu thú nhân vừa mới chừng mười tuổi nhất thời trong lòng mềm nhũn, bởi vì cô nghĩ tới hai hài tử của mình, hiện tại cô đang ôm một đứa đây này, vươn tay ôn nhu xoa xoa đầu của cậu nhóc: "Cái này không có gì, các con đều là tương lai của bộ lạc không phải sao?"
"Dạ." Tiểu thú nhân nắm chặt bàn tay, thực dùng sức gật gật đầu, mắt cũng bởi vì trừng lớn mà cảm giác tròn vo, Liễu Thư nóng lòng lại là xoa xoa một phen.
……..
"Chúng ta đã tiến vào phiến rừng sâu này, không qua bao lâu có thể chính thức tới phạm vi khu vực bộ lạc Dực Hổ." Thời điểm trên đường nghỉ tạm ăn chút gì, Lan Kỳ ngồi ở bên cạnh thú nhân Thư nói với hắn.
Thư rất im lặng đợi, trong tay cầm một khối thịt nướng không rên một tiếng mà ăn, nhìn mặt hắn trước sau như một không chút thay đổi, Lan Kỳ cũng không ngại, còn đang nói đủ chuyện, ví dụ như nói đã có người nhận thấy được tung tích nhiều thú nhân khác, có lẽ là thú nhân tộc khác cũng giống bọn họ cùng đi tới bộ lạc Dực Hổ tham gia ngày trao đổi rồi.
Thư đang ăn thịt nướng kỳ thực cũng không bình tĩnh giống như hắn biểu hiện ra ngoài, tựa như là càng tiếp cận bộ lạc của hắn, tuy rằng trong đầu vẫn một chút trí nhớ cũng không có, nhưng mà hắn chính là có một loại cảm giác hoảng hốt. A Tư yên lặng có vẻ quan hệ tốt cùng hắn nói, người sau kinh ngạc quả thực có thể nhét vào trong miệng một khối thịt to, sau đó giống như phát hiện đồ chơi mới mẻ gì đó mà chuyển động vây quanh Thư vài vòng, miệng cũng la hét tỏ vẻ, rất khó tưởng tượng hắn thế nhưng cũng sẽ bất an. Chẳng qua A Tư vẫn chỉ ra cho Thư, đây là điển hình cận hương tình khiếp, tuy rằng hắn căn bản không nhớ rõ, nhưng mà thân thể dẫn phát tâm lý, liền sinh ra loại cảm giác này. Xem ra hắn là người thật sự thuộc về nơi này, chính là lại không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm cho hắn lưu lạc tha hương, còn khoảng cách xa như vậy.
Lúc này đây bộ lạc Thụ Hùng cư trú từ khu vực vùng duyên hải tộc nhân trai ngọc cùng nhau tới rồi, bộ lạc Thụ Hùng cũng không thể sánh bằng với bộ lạc gấu ngựa, người trước chính là một tiểu bộ lạc, bởi vì tới gần biển, hơn nữa bọn họ trời sanh tính rất chân thành, bộ lạc tộc trai ngọc giao dịch qua rất nhiều lần cùng bọn họ, hai bộ lạc quan hệ tốt. Tại thời điểm biết được muốn đi lục địa, bộ lạc Thụ Hùng lập tức liền mời đi cùng nhau, cho nên lại thêm vài tiểu bộ lạc khác, lúc này đây chỉnh tề vẫn là cực lớn, dọc theo đường đi coi như là hữu kinh vô hiểm đi tới nơi này, đương nhiên cũng trả giá tổn thất nhất định, chẳng qua tối thiểu đại bộ phận người hiện tại đều rất tốt.
"Cũng sắp tới rồi." Vi Nhi và A Thước Na ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, trải qua lộ trình trong khoảng thời gian này, lúc trước tiểu giống cái đơn thuần hiện tại cũng đã trưởng thành rất nhiều, dọc theo đường đi các loại gian nguy, cuối cùng là cô một trái tim chơi đùa rất không có ý nghĩa, cũng chính là sắp tới bộ lạc Dực Hổ mới làm cho cô nhắc lên chút hứng thú.
"Không biết bộ lạc Dực Hổ thế nào, nhưng mà thời điểm chúng ta trở về Thư phải ở lại chỗ này đi." Vi Nhi nhìn nhìn bên kia thú nhân ăn xong sau đó liền ngồi bất động tại chỗ, nháy mắt mấy cái nói: "Dọc theo đường đi ít nhiều cũng nhờ có hắn."
Tộc nhân Thụ Hùng cũng không biết phi hành đều là dựa vào Phó Điểu chạy đi, trên đường hung hiểm rất nhiều, tộc nhân trai ngọc không biết chiến đấu trong rừng, mà sức chiến đấu của Thụ Hùng tộc không mạnh, nếu không có Thư thú nhân bản thổ mà nói, thật đúng sẽ làm hai tộc ăn cái mệt rất lớn cũng không nhất định.
"Hắn là thú nhân nơi này." A Thước Na thản nhiên nói, tựa như cũng không thèm để ý.
"Đúng vậy, cho dù theo chúng ta ở trên biển, có lẽ cũng không quen." Vi Nhi cũng chỉ nói như vậy, sau đó sẽ không nhắc lại đề tài này, ngược lại là A Thước Na bởi vì một câu này mà lâm vào trong trầm tư.