Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Quyển 3 - Chương 77: Tre




Ngày xuất phát tộc nhân trai ngọc gần như đều đến, đối với lúc này đây tộc trưởng trẻ tuổi dẫn dắt người tham gia đi tới ở chỗ sâu trong lục địa phần đông tộc loại thú nhân tụ sẽ vô cùng coi trọng. Kỳ thực ở trong tộc trai ngọc cũng có không ít người phản đối, đương nhiên dưới thiểu số phục tùng đa số, chút thanh âm phản bác ấy đã bị phủ quyết.

Lúc này tại bên cạnh đảo nhỏ mấy con chim to đập cánh ra vẻ nhàn nhã cất bước chân, chỉ là trên người treo mấy dây lưng cứng cỏi, tỏ vẻ chúng nó tuyệt đối không phải tộc nhân trai ngọc nhàn dưỡng vì chơi đùa. Tộc trai ngọc tích cư ở trên đảo nhỏ phiến hải vực cạnh gần bờ biển này, cách trên bờ không xa, đương nhiên nếu thật sự xa mà nói muốn lên bờ sẽ không dễ dàng rồi.

"A Thước Na cùng Vi Nhi cùng cưỡi một con chim đi." Lan Kỳ chỉ huy người lần này tiến đến.

Hải tộc trừ phi có thiểu số tộc loại đặc biệt ngoại lệ, bất luận chủng tộc nào khác đều không biết phi hành, mà sinh hoạt tại trên đảo nhỏ muốn lên bờ chỉ có thể thông qua hai phiến vỏ trai ngọc cửa mình bơi qua, một loại khác chính là cưỡi chim đi đến. Loại chim chóc này kỳ thực cũng không thông thường, nhưng sự chịu đựng của nó không tệ, có thể bay rất xa hơn nữa còn có thể thích ứng hoàn cảnh bất đồng. Đương nhiên trọng yếu nhất là thuần dưỡng được cũng khó, cho nên ngay cả tộc trai ngọc mà nói cũng không có bao nhiêu con, Lan Kỳ không có khả năng lập tức đều mang đi, cho nên chỉ cần năm con, phân chia mỗi hai người một con.

"Con không cần, con muốn cưỡi một mình." Vi Nhi giận dỗi xoay uốn éo thân mình, vuốt lông một con chim quyệt miệng nói: "Con đã sớm muốn cưỡi một người, con cưỡi một mình nha, ai nha thú nhân kia không phải biết bay sao, nếu không anh Lan Kỳ mang theo A Thước Na được không?" Thời điểm Lan Kỳ chưa làm tộc trưởng, bọn họ trẻ tuổi chơi đùa lớn lên cùng một chỗ, cũng rất tốt, lúc này thế nào cũng không sửa đổi được, còn cho là anh trai lớn mà đối đãi.

"Không cần hồ nháo, em cũng chưa lên bờ vài lần, hơn nữa một mình làm sao có thể khống chế được Phó Điểu, cùng với A Thước Na. Hơn nữa cho dù Thư biết phi hành, cũng là sẽ mệt, anh sẽ cùng với cậu ấy." Hung hăng trừng liếc mắt nhìn Vi Nhi một cái, Lan Kỳ muốn thở dài, hắn có phải bình thường rất ôn hòa hay không, làm đến bây giờ, một người hai người còn không sợ hắn, thực khó xử oa oa.

"Em..." Còn muốn nói cái gì nữa, nhưng mà những người khác đều lưu loát xoay người cưỡi lên Phó Điểu, cũng chỉ còn Lan Kỳ, cô và A Thước Na đứng tại chỗ, vốn định làm nũng giống như hai người chú, nhưng mà A Tư A Địch đã sớm biết tính tình cháu gái lớn nhất thời có chí cùng xoay cổ nhìn bầu trời, cái gì, bọn họ gì cũng không biết, hừ hừ.

"Thật là rất chán ghét." Vi Nhi cắn môi dưới, căm giận bất bình nói thầm, A Thước Na nhìn buồn cười, sủng nịnh lắc đầu: "Được rồi, đừng tức giận nữa, cùng lắm thì đợi đến thời điểm ở trên đường tớ để cậu khống chế nhiều một hồi được không?" Đối với em gái nhỏ này A Thước Na thực thích, huống chi Vi Nhi nhỏ hơn cô mấy tuổi, tương đương là nhìn lớn lên.

"Ừ ừ, vẫn là A Thước Na tốt." Ngẫm lại như vậy cũng rất có lời, Vi Nhi mắt như những vì sao nhìn A Thước Na nhất thời cảm thấy chú và Lan Kỳ ai cũng xấu lắm, đáng yêu mở to hai mắt còn chuẩn bị nói hai câu lời hay, kết quả tầm mắt nhìn đến bên khác lại trừng lớn: "Oa, biến thú hình, con hổ lớn thật đẹp."

Nghe vậy đều chuyển tầm mắt đi qua, không thể không nói thẩm mỹ của Vi Nhi quả thực không sai, thú hình Dực Hổ thật sự rất đẹp, hình thể lưu loát, cơ chế cường tráng, còn có màu lông sáng mắt người khác, chậc chậc vừa thấy liền biết chủ nhân này vô cùng cường tráng.

Thư kỳ thực rất ít lộ ra thú hình bản thân ở trước mặt tộc nhân trai ngọc, một hai lần lên bờ đều là cưỡi Phó Điểu, nếu không chính là ngồi ở trên vỏ trai ngọc được đưa đi qua. Lúc này đây phải đi xa, trong lòng đột nhiên cảm thấy cái loại cảm giác bay lượn phía chân trời này, tuy rằng nói sẽ cùng một con với Lan Kỳ, nhưng mà muốn tự mình bay lên một đoạn trước, sau khi hóa thú bay lên phía chân trời, rốt cục có loại cảm giác quen thuộc.

"Thật muốn cưỡi con hổ lớn nha." Ghé vào phía sau A Thước Na, Vi Nhi từ lúc Thư biến ảo thú hình thì sau đó ánh mắt cũng chưa từng rời đi, dọc theo đường đi đều đang nói nhỏ.

"Cái này chỉ sợ cũng không được." A Thước Na rõ ràng cô nàng thầm thì, biết vậy nên buồn cười, nhịn không được mang theo ý cười nói.

"Hả, vì sao vậy?" Vi Nhi còn đang tìm cách quan hệ tốt với Thư ở trên đường, ví dụ như nói ở khi hắn sinh bệnh, ừ, thời điểm bị thương chiếu cố hắn nè, để có thể thỏa tâm nguyện cưỡi một con con hổ lớn, hiện tại vừa nghe lập tức mặc kệ : "Vì sao, tớ nghĩ cưỡi, chỉ cưỡi một chút mà thôi."

"Tớ nghe sư phụ nói qua, thú nhân ở trên đất bằng là rất trung thành, nhất là đố với bạn lữ của mình, đương nhiên chúng ta cũng không kém, chẳng qua một dạng đại biểu trong đó chính là, phía sau lưng thú hình bọn họ dưới tình hình chung trừ bỏ giống cái yêu thích, và bạn lữ cũng sẽ không cho người khác ngồi trên, trừ phi có tình huống đặc biệt." Nhìn chằm chằm hổ thú màu đỏ vàng ở tiền phương, A Thước Na cẩn thận nghĩ vừa nói.

"A." Hơi hơi kinh ngạc há mồm, Vi Nhi quắt miệng nhăn mặt: "Sao lại còn có loại tập tục này nha."

"Đúng vậy, kỳ thực cũng không khác gì với chúng ta, cậu xem, trân châu chúng ta từ nhỏ dựng dục đến lớn lên, chỉ sẽ đưa cho bạn lữ của mình không phải sao?" Trai ngọc tộc cũng có tập tục của mình, ví dụ như khi sinh ra trong cơ thể sẽ dựng dục một viên trân châu. Một viên duy nhất, lúc này liên tục đến khi mình trưởng thành, đợi đến lúc đó lấy nó đưa cho người trong lòng, chính là đại biểu cho nhận định.

"Thì ra là thế." Vừa nghĩ như vậy Vi Nhi đã hiểu, cũng tiếp nhận rồi, chỉ là vô cùng đáng tiếc liếc mắt nhìn Thư một cái lại liếc mắt một cái, ai nha thật sự là rất muốn cưỡi một con đại con hổ nha, nhất định là vô cùng thú vị, ừm, thực hâm mộ giống cái trên đất bằng, đều có thể có một người độc nhất vô nhị, chỉ có các cô chỉ có thể ngồi Phó Điểu ở đi bộ trên trời, thật đáng thương.

"Aiz, lần này đi lục địa, kỳ thực cũng là vì đưa Thư về nhà, cậu nói xem cái gì Thư cũng không nhớ rõ đi trở về chẳng phải là ngay cả người nhà đều không biết sao. Không biết hắn có bạn lữ hay không, nếu đi trở về ngay cả bạn lữ đều không biết, bạn lữ của hắn hẳn là có bao nhiêu đáng thương." Đột nhiên nghĩ đến cái này, lòng đồng tình của Vi Nhi lan tràn tới Thư, còn có hắn không nhìn thấy thân nhân linh tinh.

"Tớ cũng không biết." A Thước Na nhìn tiền phương, rũ mắt nghĩ nghĩ: "Có lẽ không có đi, xem Thư cái dạng này cũng mới trưởng thành không lâu, có lẽ còn không có bạn lữ."

"Ừ, vậy có người trong lòng cũng không nhất định đâu." Vi Nhi vuốt cằm còn đang tự hỏi loại khả năng này.

"Có lẽ đi, đến lúc đó lại nhìn." A Thước Na đối với cái này cũng không có hứng thú, khống chế Phó Điểu đi phía trước một chút.

"Lại gần một chút, không thể cưỡi, cũng có thể nhìn xem đi, có lẽ thương lượng cùng Thư một chút, sờ sờ cũng tốt nhỉ." Lực chú ý nháy mắt bị dời đi, toàn bộ ánh mắt Vi Nhi đều sắp dính ở trên người Thư, A Thước Na đen mặt, bất đắc dĩ lại để sát vào một chút, được rồi, cô cũng rất muốn nhìn xem nhiều.

Bộ lạc Dực Hổ hiện tại bề bộn nhiều việc, vốn tưởng rằng bộ lạc xây dựng lại, sau bận rộn mọi người sẽ được nhàn hạ, nhưng mà không biết ai nói ra một câu năm nay là bọn hắn phải chủ trì ngày trao đổi nhất thời đều trợn tròn mắt. Không có biện pháp trải qua đủ loại biến cố, lại bận đầu bận đuôi, mọi người đã hoàn toàn quên mất chuyện này, ngay cả tộc trưởng cũng vậy, hiện tại nhớ tới vẫn rất là xấu hổ, vì thế lại bắt đầu bận rộn một phen.

May mắn phòng ở gì đều xây dựng lại rồi, bộ lạc cũng quy hoạch một lần nữa, như vậy bộ lạc hoàn toàn mới tuyệt đối sẽ cho người ta cảm giác trước mắt sáng ngời mới mẻ, cho nên từ trên điểm này mọi người liền cảm thấy rất tốt, tuyệt đối sẽ không cho Dực Hổ tộc mất mặt, chỉ là lúc này liền có vẻ lo lắng.

Ngày trao đổi người khắp nơi đều sẽ tới bộ lạc, tuy rằng không biết rốt cuộc đến bao nhiêu, nhưng mà mặc kệ như thế nào có lẽ tính toán ước lượng cũng sẽ không ít. Trước kia Dực Hổ tộc nghèo khó, ngay cả người trong nhà đều trụ ở trong sơn động, nếu sau này người tới không đủ chổ ở thì chen chúc các nhà một chút, hiện tại thì không giống với rồi. Phách Nhĩ đã bắt đầu chính thức nhúng tay vào sự kiện lớn bộ lạc, lúc này đây tộc trưởng tựa như thật sự muốn thả quyền, trực tiếp đều giao công việc ngày trao đổi cho hắn đến làm. Mà hắn cũng không phụ kỳ vọng, chuyện thứ nhất chính là tỏ vẻ, muốn xây lại phòng ốc. Bọn họ đều đã ở trong nhà mới, người đến tự nhiên không có khả năng đi trụ sơn động, nếu mọi người lại chen chúc để dành ra phòng ốc cũng không rất kì cục, cho nên xây phòng ở là nên làm.

Xây phòng ở phải xây ở địa phương nào, khảo sát khắp nơi liền thiết lập tại quảng trường bộ lạc bên kia, vừa vặn nơi đó không quá xa, lợi dụng một chút vừa vặn, nhưng mà nếu tới nhiều người thì phòng ở cũng không quá đủ, đang suy tư, thì Liễu Thư đưa ra đề nghị.

"Không bằng liền xây hai tầng đi, như vậy sẽ dư ra được nhiều không gian, đến lúc đó nhiều người đến liền phân chia ở trên dưới, nếu ít người thì trụ một mình, đều rất tốt." Lần trước cất phòng ở, nhà Alice là xây dựng lại, nhà Kathy thì sửa một chút, nhưng vừa sửa, con hàng này khen ngược, trước kia chính là có cái lầu các nhỏ, lúc này trực tiếp thêm cao hơn, tương đương là cái nhà hai tầng lầu, ở trong toàn bộ bộ lạc quả thực là hạc trong bầy gà.

Kỳ thực cô nghĩ không bằng đợi có thời gian cũng cất cho phòng ở nhà mình thành lầu hai là được, kỳ thực cô cũng rất thích ở nhà lầu.

"Được, cứ làm như vậy." Phách Nhĩ suy nghĩ một chút lập tức đánh nhịp, cứ làm như vậy, cười cười về phía Kathy: "Liền chiếu phòng ở nhà em mà cất."

"Bọn họ đến cũng là mùa hè, cũng không cần đắp giường đất, hay dùng tấm giường ván gỗ là được, cũng mát mẻ." Giường đất ở mùa đông rất tốt, mùa hè có vẻ phiền toái, sợ côn trùng cũng phải thường thường thiêu một chút, cũng phòng ngừa ẩm ướt.

"Ừm, còn phải cất lớn hơn một chút, như vậy một cái phòng còn có thể ở thêm vài người." Những người khác cũng đều đề nghị, nhất thời vấn đề liền giải quyết hoàn mỹ, cuối cùng thương nghị liền cất bốn tòa phòng ở, đến lúc đó các bộ lạc lớn thì một tòa, bộ lạc khác thì phân tán ở chung, thế nào cũng có thể.

"Mùa hè đồ ăn cũng không thể để lâu, hiện tại liền làm nhiều dự trữ một ít, đặt ở trong hầm là được, dù sao cũng chỉ vài ngày đầu do chúng ta cung cấp đồ ăn, lúc khác thì để cho chính bọn họ đến." Điểm này rất tốt, mọi người đến là tự mình săn bắn, như vậy giảm bớt gánh nặng cho bọn họ thật lớn, vì thế sau khi cùng nhau thương lượng, mọi người cũng liền hừng hực vô cùng náo nhiệt bắt đầu lên.

"Tiểu Thư lần trước không phải cậu nói muốn đó, cái gì, cái gì tre sao." Eva kêu Liễu Thư lại: "Oman tìm rất nhiều, lát nữa sẽ đưa qua cho cậu."

"Thật sự à." Mùa đông qua, mọi người bận bịu, cũng bắt đầu thu thập, trong một lần đi ra ngoài, Liễu Thư phát hiện tre, cái này thật cao hứng rồi, nhất thời liền đề xuất yêu cầu, đáng tiếc là tre đó chỉ có mấy cây, hiện tại đã bị cô dời về cửa nhà mình rồi, không nghĩ tới Oman sẽ tìm được càng nhiều.