Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Quyển 3 - Chương 69: Tuyết Viên




Đây là một chỗ chỗ nước cạn, lòng sông xanh biếc nhẹ lay động, dưới đáy nước là cát đá hỗn độn, khắp nơi tán loạn vài vỏ sò bể, trong đó còn có mấy con cá nhỏ đang bơi lội, đột nhiên bọt nước nghiêm chỉnh tản ra, nhóm cá nhỏ cả kinh chạy trốn bốn phía, dưới thất kinh vài con cá chui vào trong vỏ sò không thấy nữa.

Nguyên nhân bọt nước là một con khỉ con, toàn thân khỉ con mao lông màu trắng móng vuốt giẫm bọt nước nhảy về phía trước, tựa như là không quá thích ứng, móng vuốt không bắt được nước lạnh lẽo trong suốt, chỉ là mặc kệ nó cố gắng thế nào thì đều là một thân ướt sũng giọt nước, cuối cùng khỉ con vẫn đành buông bỏ, mắt to tinh thuần quay tròn chuyển vài vòng cuối cùng còn do dự dự tầm mắt nhìn về phía trên chỗ nước cạn.

Lúc này mới phát hiện trên chỗ nước cạn thế nhưng còn nằm một người, vẫn không nhúc nhích sống chết không biết, trong do dự khỉ con cuối cùng vẫn không chống qua được tò mò trong lòng mình, móng vuốt cào cào cái đầu nhỏ cánh tay nhỏ chân ngắn nửa trèo nửa đi đi qua.

Khỉ con vây quanh người nằm trên mặt đất vòng vo vài vòng, cảm giác không có gì nguy hiểm cào cào cổ, thò ra móng vuốt thật cẩn thận tìm kiếm phía trước, đụng chạm vào, lại đụng chạm vào, mà người trên vẫn không có một tia phản ứng, như thế ngược lại là khỉ con tự mình nóng nảy, gấp vò đầu bứt tai, chi chi gọi loạn lên.

"... ¥."

Không biết có phải bị khỉ con gọi loạn quấy nhiễu hay không, người vừa rồi còn không hề phản ứng đột nhiên thân mình vừa động, khỉ con bên cạnh sợ tới mức lập tức nhảy hai ba cái liền chạy rất xa, sau đó chỉ nghe người nọ than thở một câu căn bản nghe không rõ lại đã không có động tĩnh nữa.

Lại lần nữa để sát vào lần này khỉ con gan lớn trực tiếp ngồi xổm ở bên cạnh đầu người nọ, mở to đôi mắt ngập nước nghiêng đầu nhỏ xem xét hắn, nhìn đến người nọ nửa híp mắt tựa như là tỉnh rồi, cảm thấy thật cao hứng, nâng nâng móng vuốt lại sờ sờ ở trên người hắn.

"Ừm..." Hắn rất đau, toàn thân đều đau, sinh mệnh đang trôi đi hắn có thể rõ ràng cảm giác được, không muốn, hắn không cần cứ như vậy mà chết, Liễu Thư, Liễu Thư... Hắn làm sao có thể cứ như vậy bỏ lại một mình cô, còn có đứa nhỏ bọn họ, người một nhà bọn họ không thể chia lìa.

"Khụ khụ..." Lồng ngực đau nhức làm cho hắn ho ra tiếng, máu tươi cũng theo đó ho ra, ngay cả là không muốn chết, nhưng mà Allen lại cảm giác được mình không thể chống cự sinh mệnh đang xói mòn, cho nên nói hôm nay hắn liền phải mất mạng ở trong này, trong lòng trào ra một cỗ bi thương, càng nhiều hơn là không cam lòng.

Nhìn huyết dịch đỏ tươi theo khóe miệng Allen chảy ra, còn có mùi máu tươi đó, khỉ con tựa như ngửi được một cỗ hương vị điềm xấu, nhất thời chít chít chi chi gọi loạn lên, nó thực bất an người này hình như cũng rất đột nhiên giống mẫu thú của mình, liền mất đi, đây là người vẫn mang nó theo, nó không thể không thấy nhìn hắn, không muốn, trong lòng khỉ con liền cố chấp lên.

Trước mắt tầm mắt bắt đầu mông lung, Allen cũng phát hiện bóng dáng khỉ con, hắn nhớ rõ đây là Tuyết Viên mình muốn bắt cho Tiểu Thư, thật không ngờ mệnh lớn như vậy ngã xuống theo hắn cũng chưa chết, đáng tiếc hắn rốt cuộc không đưa ra ngoài được, cũng không thấy được người mình yêu nhất.

Chóp mũi đột nhiên ngửi được một cỗ hương vị kỳ quái, rất thơm rất thơm, ý thức đã trong mơ hồ Allen trong khoảng thời gian ngắn không thể lý giải đây rốt cuộc là hương vị gì. Nhưng mà hắn lại cảm giác được một loại hương vị của a mẹ đã lâu, tiếp theo miệng chợt lạnh, theo bản năng hơi nhếch môi, nhưng đầu lưỡi vừa tiếp xúc với chất lỏng trong trẻo, cảm giác được mỹ vị trong đó cũng liền nhịn không được mút vào, loại cảm giác trở về cơ thể mẹ này, chắc chắn hắn thật sự sắp đi gặp thần thú sao...

"Chi chi, chít chít..." Đau lòng nhìn hai quả trái cây trong tay mình đều bị người này ăn hết, khỉ con sau khi choáng váng choáng váng hồ hồ tỉnh lại đầu tiên chính là thu hồi hai quả trái cây trên người người này lại, ở trong ý thức của nó trái cây này là mẫu thú, nhưng mà nhìn người này sắp biến mất, nó một bên do dự đau lòng vẫn là cống hiến trái cây đi ra.

Nó vốn chính là muốn cho một qủa, một quả khác thì để dành cho mình, nhưng ai biết hai quả trái cây thế nhưng gắt gao dính liền với nhau nó cũng không tách ra được, chỉ muốn đưa lên một bên. Nhưng vừa đập một quả thì cả hai đều quắt rồi, nó cũng chỉ đành phải quắt miệng theo đều đưa lên, mắt to tròn tròn trong trẻo cố gắng nhìn miệng Allen, thẳng đến nhìn đến bên trong miệng hắn cái gì đều không có mới lưu luyến không rời thu hồi tầm mắt.

"Ồ, mọi người xem đó có cái gì?"

Đột nhiên người toát ra dọa khỉ con nhảy dựng, lần này nó ngược lại không chạy, mà là móng vuốt gắt gao níu quần áo Allen, nó muốn cho hắn mau chút tỉnh lại, nó thực sợ hãi.

"Là một thú nhân." Một đám bảy tám thanh niên nam tử từ trong rừng chỗ phía trước nước cạn chạy ra, trên thân bọn họ, lại mặc lụa mỏng giống như quần áo, trong tay nắm vũ khí giống như cái xiên, lúc này đều bởi vì phát hiện mới lạ bao quanh vây quanh đi tới. ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* lequydonD^d^l^q^d

"Ừ, còn là một thú nhân lục địa bị trọng thương." Một nam tử thoạt nhìn ổn trọng tựa như là đầu lĩnh hắn nhìn nhóm đồng bạn gật gật đầu nói: "Người này ta xem thương thế tựa như không nhẹ, mọi người thấy sao?" Thú nhân xa lạ hắn muốn làm gì thì cần trưng cầu ý kiến đồng bạn.

"Mọi người nhìn đồ đằng trên người hắn." Thanh niên nam tử mở miệng nói chuyện đầu tiên mắt sắc phát hiện đồ đằng của Allen, có chút kinh ngạc: "Lại là thú nhân Lục Dực bộ tộc." Thú nhân chia tộc loại, Dực Hổ tộc Dực Xà tộc và chủng tộc khác được gọi chung vì Lục Dực bộ tộc, mà thú nhân trong lục địa phàm là có chữ 'Cánh' đều thuộc loại bộ lạc đầu lĩnh. (Dực = cánh)

"Dực Hổ tộc? Không biết thú nhân này là ra ngoài kinh nghiệm từng trải tao ngộ rồi nguy hiểm hay là vì chuyện gì khác." Nam tử đầu lĩnh như có chút suy nghĩ.

"Ai, thế nào còn có một con khỉ trắng chưa khai hóa." Khỉ con rốt cục bị một người bộ dáng thiếu niên nhìn thấy, nó bất an nóng nảy, kêu chi chi, nhưng mà cũng không rời đi thú nhân nằm trên mặt đất một bước.

"Cậu mắt mù à, đây không phải con khỉ, rõ ràng là Tuyết Viên được không, cũng chưa mọc đuôi đâu." Thanh niên nam tử mở miệng nói chuyện hiếm khi rất kiến thức rộng rãi, nghe vậy tức giận kinh người tát người thiếu niên nói chuyện một cái: "Con khỉ và vượn cũng phân không rõ, cả ngày chỉ có biết ăn thôi ha ha, có thể có chút đầu óc sao." Đồ ham ăn.

Thiếu niên thực ủy khuất sờ sờ đầu, nhỏ giọng phản bác: "Tôi cũng không phải trên đất bằng, làm sao có thể biết rõ toàn bộ thú chỗ bọn họ chứ." Đây căn bản không phải sở trường của hắn có được không, Tuyết Viên cùng hầu tử thật sự có khác biệt sao? Được rồi là có, ừm, đó chẳng qua cũng là khoảng cách một cái đuôi đi, về phần, lại đánh hắn QAQ mệt không đáng yêu ~.

"Được rồi được rồi đừng ầm ỹ nữa, mọi người có ý tưởng gì?" Nam tử đầu lĩnh vô lực ôm trán, vì sao mỗi lần ra ngoài đều gặp được loại tình huống này, hắn thực mệt tim oa oa.

"Ưm, chúng ta không thể thấy chết mà không cứu đi." Thanh niên nam tử rất chính nghĩa, vô cùng chính trực nói: "Đây là thú nhân bộ tộc Lục Dực, nói như thế nào cũng là người trong tứ đại bộ lạc, ôi không phải cậu nói tộc trưởng cố ý tiếp xúc lục địa sao, đây không phải vừa vặn sao, chúng ta cứu người, đã có thể có cơ hội mở miệng rồi." Quả thực chính là cầu giao lưu.

"Đây hình như là chủ ý tốt." Sờ sờ cằm, nam tử đầu lĩnh gật gật đầu, sau đó mạnh mẽ vỗ tay một cái: "Được, cứ quyết định như vậy đi, nhanh lên một chút góp sức nâng người đi, vết thương này không nhẹ nhanh chóng trở về để cho tế tự xem một chút."

Ra lệnh một tiếng cho nên mọi người bắt đầu ba chân bốn cẳng hành động lên, khỉ con, nga, không đúng là tiểu tuyết viên vung móng vuốt muốn ngăn cản, nhưng mà về chút sức chiến đấu của nó thật sự là không đủ xem, bị thiếu niên một tay túm sau gáy cầm lên, trừ bỏ không ngừng kêu chi chi, tứ chi vung loạn ra thì một chút giá trị nguy hiểm đều không có.

Tầm mắt mông lung cảm giác chung quanh tranh cãi ầm ĩ mà chớp lên, Allen há miệng muốn nói gì đó, nhưng mà dòng nước ấm trong cơ thể đang chậm rãi lưu chuyển, làm cho thần kinh của hắn đều thoải mái tựa như mở ra, cuối cùng mắt đã chậm rãi nhắm lại, hắn rất mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi một chút, trước ngủ một lát đã.

"Ai ai, hầu tử này, không phải, Tuyết —— Viên làm sao bây giờ?" Mắt thấy mọi người đều phải đi rồi, thiếu niên mang theo Tuyết Viên đứng tại đó ngơ ngác hỏi.

Nhìn bộ dạng ngốc nghếch đó của hắn, thanh niên nam tử cũng đỡ cằm, có thể đừng phạm ngốc như vậy được không?

"Cậu đó thật ngốc nha, vừa thấy Tuyết Viên này chính là của thú nhân này, có thể làm sao bây giờ, đương nhiên là mang đi cùng nhau rồi." Bão nổi chống nạnh phun nước miếng tung bay rống lên.

"Nga nga nga, đã biết đã biết." QAQ lại rống hắn, khóc chết ~.

Đoàn người đến đi vội vàng, trong nháy mắt liền mang theo một người một thú nhân đi không còn một mống, chỗ nước cạn chỉ có dấu chân hỗn độn mới hiểu được sự thật một màn vừa rồi.

——

Giác Long một phen tập kích hoàn toàn phá hủy bộ lạc mới phát không còn một mảnh, sau tai nạn mọi người từ trong phế tích trong nhà từng người sờ soạng tìm kiếm muốn đều nhất nhất tìm trở về thứ có thể sử dụng. Toàn bộ bộ lạc liên tục nhiều ngày đều tràn ngập trong cảm xúc bi thương trầm thấp, thú nhân cả ngày mặt mày túc nghiêm, nhóm giống cái cũng không có miệng cười ngày xưa.

Phần lớn nhà cửa trong bộ lạc đều hủy hoại nghiêm trọng, chỉ có mấy nhà ở gần địa phương vách núi chỉ bị ảnh hưởng đập vỡ vài thứ ở bên ngoài, phòng ở đều là còn tốt, nhà Liễu Thư chính là một trong số đó. Lúc này cô đang thu thập ở trước nhà. Mấy ngày nay mọi người bận bận rộn lục, nhiều người bởi vì phòng ở sụp đổ không thể không thu thập đồ đạc quay lại sơn động trước kia cư trú. Trong nhà phòng ở không bị phá hỏng đây là vạn hạnh trong bất hạnh, nhưng mà cô vẫn là muộn mấy ngày mới trở về, điều chỉnh thật lâu mới nhìn thẳng vào cuộc sống ban đầu của mình, đầu tiên phải trở lại cái nhà có được tất cả hồi ức cả cô và Allen. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d

Trong nhà vài ngày đều không có người ở nên rất lạnh lẽo, cảm giác đã không còn nhân khí, khắp nơi đều rơi xuống tầng bụi mỏng manh, sau khi trở về đầu tiên chính là nấu nước thanh lý đều quét tước trong trong ngoài ngoài một lần, quét dọn rất nhiều tạp vật, sau đó đốt một chậu than lửa ở trong phòng thế này mới đi nhà Eva phía trước ôm bọn nhỏ trở về.

"Tớ qua đây ở vài ngày giúp cậu chiếu cố nhiều hơn chút thế nào?" Eva không quá yên tâm Liễu Thư, Lotter Leila còn nhỏ như vậy, cái gì đều phải do cậu ấy lực thân làm, hơn nữa hiện tại trong nhà dưới tình huống chỉ còn lại có một mình cậu ấy, ngẫm lại cô liền đau lòng thay, cứ nghĩ giúp đỡ làm thêm chút chuyện mới có thể an tâm.

"Không cần, cậu còn có Lỗ Cách cần chăm sóc, hơn nữa phát sinh nhiều chuyện như vậy mọi người đều rất bận." Liễu Thư lắc đầu, cô không cần đồng tình, bọn nhỏ cô cũng tự tin có thể mang được.

"Cậu... aiz, quên đi, có việc thì kêu tớ một tiếng, tớ đưa cậu đi." Eva kỳ thực thực muốn hỏi một chút trong lòng Liễu Thư rốt cuộc là nghĩ như thế nào, vì sao vẻ mặt sẽ bình tĩnh đến tựa như cái gì đều không có phát sinh, nhưng mà nghĩ lại, cậu ấy nhất định là cố gắng nở nụ cười, có thể làm đến như thế đã thực không dễ dàng vẫn không cần lại cho cậu ấy ngột ngạt là được.

Bộ lạc tổn thất cũng không quá lớn, chủ yếu chính là vấn đề phòng ở, hiện tại trời rét lạnh cóng, mặt đất đều đông cứng lại vừa lạnh lại cương, căn bản không thích hợp xây dựng rầm rộ, cho nên công tác xây dựng lại này cần phải tới sang năm mới có thể. Mọi người đều chuyển đến sơn động, trong sơn động cũng có xây giường đất, mùa đông này kỳ thực cũng không khó chịu. Hơn nữa bởi vì có biện pháp tốt chứa đựng đồ ăn, từng nhà đều ở thời điểm nhập thu chứa đựng đại lượng đồ ăn, sau đó lại đào hầm, gần như đều đặt ở nơi đó, hiện tại mặc kệ là đồ ăn hay là chỗ ở đối với mùa đông rét lạnh, bộ lạc đều cũng thoải mái không tất yếu khẩn trương.

Liễu Thư sau khi về nhà liền một lòng một dạ cẩn thận săn sóc Lotter Leila, hiện tại có thể nói trong lòng trong mắt cô liền chỉ còn lại có hai hài tử này, cô không phải thú nhân cũng không cần ra ngoài săn bắn, mỗi ngày chỉ có xử lý việc trong nhà, vừa rảnh liền mang theo hai hài tử nói chuyện với bọn chúng, dẫn bọn nó chơi đùa. Đám người Eva Alice cũng thường xuyên tới, đều ôm ý tưởng muốn Liễu Thư tốt lên một ít, đồng thời cũng âm thầm lo lắng ở trong lòng, nhưng mà theo thời gian trôi qua, thấy cô ở trên mặt cuộc sống hằng ngày đều biểu hiện thực bình thường, khiến bọn họ yên tâm rất nhiều cũng càng đau lòng hơn. Hiện tại cô cái gì cũng tốt, chính là một lần cũng không nhắc lại Allen, đây ngược lại càng làm cho bọn họ rõ ràng, trong lòng Liễu Thư nhớ, chỉ sợ một khắc cũng chưa từng mất đi.

Trong nhà phòng ốc không có việc gì, chuồng thú hậu viện tự nhiên cũng không sao, chỉ là bộ lạc qua trận biến cố này thú trong nhà đều sợ tới mức không nhẹ. Nói tới đây cũng muốn cảm tạ một chút hai đứa Tiểu Bạch cùng Tiểu Hỏa, từ ngày Giác Long tập kích Liễu Thư liền đặt hai đứa bên người ở Camelot Leila, sau đó cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Hỏa vẫn luôn trông coi, nhưng mà Tiểu Bạch cũng không thấy. Lúc ấy Liễu Thư cũng không có tâm tư đi quản nó, thẳng đến hai ngày nay trở về lần đầu tiên đặt chân hậu viện.

------ lời tác giả ------

Thân mến, mọi người không nên gấp gáp ha, nhìn xem Allen không phải không có việc gì sao, có bạn đều nói xem mà khóc, kỳ thực ở thời điểm khi tôi viết một đoạn thì cũng khóc đây, không nghĩ tới cảm tình đã vậy còn quá đầu nhập vào. Được rồi đây cũng không xem như ngược đi, chỉ có thể xem như một trở ngại, còn Allen rốt cuộc làm sao bây giờ, trong khoảng thời gian ngắn là không thể quay về rồi, cho nên Liễu Thư hiện tại chỉ có thể một mình mang theo hai đứa bé sống, không cần lo lắng, sẽ cùng một chỗ, tôi tận lực tình tiết nhanh hơn, hy vọng mọi người có thể vừa lòng.