Carmen ký khế ước bạn lữ, Liễu Thư nghĩ người đầu tiên chính là Gina, kỳ thực đây đã không xem như bí mật, ái muội giữa hai người chính là ai cũng đều có thể nhìn ra được, cũng chỉ đại thúc Buck không chú ý, hiện tại hắn nói ra rõ ràng ở trước mặt đại thúc Buck như vậy, xem ra ngày của Gina và hắn là sắp tới gần, thật là một tin tức tốt.
"Chúc mừng cậu Carmen, Gina nhất định sẽ thật cao hứng." Allen vốn sẽ không để ý việc này, nhưng Carmen là anh em tốt, hơn nữa mỗi ngày cùng Liễu Thư nói chuyện phiếm ít nhiều cũng biết, vừa rồi sửng sốt qua đi, phục hồi tinh thần lại chính là chúc mừng, kỳ thực ở trong mắt hắn hai người cùng một chỗ là quan hệ sớm hay muộn, nói Carmen có thể kéo đến bây giờ cũng coi như đủ bội phục hắn.
"Gì? Gina?" Buck thật là thật không ngờ sẽ là Gina, dù sao cũng là giống cái xinh đẹp nhất bộ lạc, rất nhiều thú nhân theo đuổi, không phải hắn nói con trai của mình, giống cái ở trong mắt hắn đều là thích đối với mình tốt, họ có thể cảm giác được thú nhân yêu thích mình. Con trai nhà mình bộ dáng lạnh lùng thản nhiên, nhóm giống cái hình như cũng không thích lắm đâu, hà tất là Gina xinh đẹp được truy nâng rất cao, hiện tại nói cho hắn, tương lai con dâu là cô ta, đại thúc Buck có điểm không quá tin tưởng.
"Đúng vậy, thúc thúc Gina và Carmen là một đôi rất tốt." Thấy đại thúc Buck khác thường, Liễu Thư vội nói: "Lúc đi bộ lạc Dực Xà dọc theo đường đi đều là Carmen chiếu cố Gina, người khác cũng không lạnh nhạt như mặt ngoài đâu, chính là không thích nói chuyện mà thôi, đối với giống cái mình thích thì lại rất tốt, ngài cũng đừng lo lắng." Liễu Thư muốn đi vào cửa, nhưng mà ở bên ngoài liền cảm giác nhiệt độ bên trong, ngẫm lại vẫn là quên đi, liền ở bên ngoài nói chuyện cũng được.
"Nó hả..." Đại thúc Buck không thể không dùng biểu tình hoài nghi liếc mắt nhìn con trai một cái lại liếc mắt một cái, thật sự là không thể tin tưởng hắn đối với giống cái là bộ dáng thanh âm ấm áp mềm giọng, nhưng mà ngẫm lại thời điểm mình hành động không tiện nó đối với mình chiếu cố cẩn thận tỉ mỉ, cảm thấy đứa nhỏ đầu gấu ở phương diện nào đó vẫn là thực đáng giá nhắc tới, không chừng có giống cái thích điểm này đâu.
Hình như là xem đã hiểu biểu tình a ba, Carmen hiếm khi thấy bất mãn, liếc mắt một cái không hờn giận nói: "Con thì làm sao, con không phải chăm sóc ba rất tốt sao." Ý tứ ngầm chính là chiếu cố ngài đều có thể, giống cái sao lại không được chứ.
"Khụ khụ." Buck có chút xấu hổ, chẳng qua vừa nghĩ con trai rốt cục có được bạn lữ ký khế ước, có thể thành gia, lập tức không chừng còn có con, trong lòng vui vẻ thôi đừng nói nữa, đối với chuyện lo lắng Gina có phải nhất thời xúc động mới đáp ứng Carmen hay không cũng không nhắc lại, dù sao đều là nhà mình, hắn tin tưởng cho dù là xúc động, con trai cũng có thể cho con bé cam tâm tình nguyện.
"Như vậy thì tốt, nếu con có thể thành gia thì tốt rồi, ba cũng không làm thất vọng a mẹ chết đi của con." Nói xong, Buck liền có chút xúc động rơi lệ, nhưng mà một đại lão khóc thì thật tình khó coi, rốt cuộc ngừng lại chính là hốc mắt có chút đỏ, hai tay hung hăng lau mặt, dấu đi biểu tình trên mặt, lại nhìn Carmen hình như lúc này mới phát hiện, báo nhỏ Caramen ngày nào giờ đã là một thú nhân trưởng thành, nhớ lại năm đó thật là cảm khái một phen.
"Gina cũng là ba nhìn lớn lên, bên kia con bé không có thân nhân gì, các con chuẩn bị khi nào thì hoàn thành nghi thức ký khế ước?" Thoáng cảm tính một phen sau đó đại thúc Buck lập tức vui vẻ bắt đầu tính ngày, phải cưới con dâu về đến, sớm một chút sinh đứa nhỏ, người già đi liền muốn nhìn đến một ít ấu tể sinh mệnh mới, nhất là có quan hệ huyết thống với mình.
"Hiện tại đừng quản nhiều như vậy." Carmen ra vẻ có chút không kiên nhẫn, nhưng mà người quen thuộc đều biết đây là hắn thẹn thùng, cho dù một mặt lạnh trước sau như nhìn không ra cái gì, nhưng mà phải tai nhọn lặng yên đỏ lên, cẩn thận chú ý nhìn vẫn có thể phát giác, Buck rất hiểu biết con trai nháy mắt mấy cái, sau đó thì hiểu rõ, pha trò nở nụ cười: "Được được, ba không hỏi con, chuyện của các con hẳn là tự mình hiểu được, ba sẽ chờ ngày đó."
"Đến đến, Allen cho ta nhìn xem các con muốn đánh cái gì, cho dù ta không có thể giúp các con làm, Carmen cũng có thể, hơn nữa ta còn có thể bên cạnh nhìn." Giải quyết một chuyện lớn, Buck có vẻ thật cao hứng, vỗ vỗ bả vai Allen, từ trong sọt hắn cầm lấy một xấp da thú, lật ra từng cái nhìn.
Da thú đó là bản vẽ Liễu Thư đã sớm vẽ xong, bản vẽ đao, trên mặt là hình dạng mấy bả đao, không chỉ như thế còn có chút binh khí lạnh, dù sao sắt này cô không tính làm ra đồ dùng. Có một lần Allen trở về, tuy rằng gạt cô, vẫn bị cô phát hiện bị thương, miệng vết thương không lớn là ở trên cánh tay, hắn che không nói cho cô, thẳng đến khi cô ép hỏi mới nói là bị một loại Giảo Mây quấn người cắt. Khi đó cô liền suy nghĩ, thú nhân cường hãn đi nữa thì ở phương diện nào đó vẫn có chút khiếm khuyết, nếu như bọn hắn có trong tay công cụ binh khí, thời điểm săn bắn cũng không đến mức bó tay bó chân, cho nên lúc này đây tìm đại thúc Buck chế tạo sắt khí, cũng không hoàn toàn là vì chủy thủ của cô mà đến. ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* lequydonD^d^l^q^d
"Những thứ này ta đều chưa thấy qua." Buck không thể không tán thưởng, nhìn mấy hình ảnh rất giống làm lòng hắn đều rung động, chủy thủ hắn gặp qua, trước kia Liễu Thư cũng chỉ có một thanh, thực sắc bén, hắn cho là một loại đặc biệt, thật không ngờ hôm nay mới biết được càng đặc biệt còn ở phía sau, rất đa dạng, nháy mắt liền để tim của hắn nhiệt huyết lên.
"Ta..."
"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Carmen lạnh lùng hừ, vươn tay liền đều đoạt đi bản vẽ trong tay Buck, sau đó nhanh chóng lui về phía bếp lò đằng sau, cũng không quản cha hắn có phải tức giận đến thổi phì phò hay không.
Trừng mắt, nhét bản vẽ vào trong ngực, giương mắt nhìn lại: "Cánh tay của ba không thể lại dùng khí lực, nếu ba phế đi cũng đừng trách con."
"Thằng nhóc..." Buck tức giận ngực không ngừng nhấp nhô, một khuôn mặt đều đỏ bừng, rất tư thế có tiến lên đánh người nằm bẹp, nhưng Liễu Thư và Allen đều thực lo lắng, lo lắng nhìn Carmen, nhưng mà Carmen thì sao, vẫn là bộ dáng vô cùng bình tĩnh, một chút cũng không bị bộ dạng Buck hù đến, ngược lại thảnh thơi phản bác nói: "Một con không phải thỏ thú, hai con không phải thằng nhóc con." Biểu tình thực bình thường, giọng điệu thực đáng đánh đòn, kết hợp cùng một chỗ chính là bản thân Allen nhìn mà tay cũng ngứa ngáy, càng đừng nói là Buck vì cánh tay dần dần tốt, tính tình càng ngày càng táo bạo.
"Mày mày, mày muốn tức chết tao hay sao?" Nhẫn nại đến cuối cùng, liền nghẹn ra một câu này, đại thúc Buck xem ra thật là một chút biện pháp với con trai cũng không có. Liễu Thư không khỏi bắt đầu đồng tình với ông, con trai không nghe lời, đối với lão tử mà nói thực hao tổn tinh thần, sờ sờ bụng, hy vọng hai đứa bên trong nhất định không phải là đứa nhỏ đầu gấu.
"Ba ngoan ngoãn nghe lời của con có được không." Ánh mắt Carmen cũng không nghiêng một cái, từ trong sọt tìm ra một gang khối nhỏ, quăng đến trong đống lửa đang cháy mạnh, vừa động tác vừa nói: "Con cũng vì tốt cho ba, chính là ba không nghe mà thôi."
Bị con trai nói 'Ngoan ngoãn' khóe miệng đại thúc Buck co rút mạnh vài cái, sau đó trở về bình tĩnh, tiếp theo hình như là quyết định, nặng nề hừ một tiếng bình tĩnh lên tiếng nói: "Muốn cho tao mặc kệ cái này, mày cũng đừng để cho lão tử nhàn rỗi, nhanh chóng cưới nàng dâu về rồi nói sau."
"Là con cưới, cũng không phải ba, lo lắng như vậy làm gì." Nhíu mày đáp một câu.
Đại thúc Buck treo một hơi suýt chút thì nghẹn, sặc đến ho khan, đầu ngón tay chỉ vào Carmen đều rung rung, tức giận đến mồ hôi trên mặt đều lăn xuống vài cái, miệng thẳng mắng: "Mày thằng khốn, dám nói a ba như vậy, mồm mép thật cũng đủ lưu loát, tao tao tao..." cũng sắp không nói được.
Carmen cũng không thèm để ý, động thủ lật lật lửa than, lại tăng thêm củi lửa, quay đầu nói với Allen Liễu Thư: "Mấy thứ này để lại chỗ tôi, đầu tiên tôi cân nhắc một chút, đợi đánh xong rồi tôi lại mang đi qua cho hai người xem." Rèn sắt, lại là lần đầu tiên rèn loại tinh phẩm này, tuyệt đối không phải chuyện trong chốc lát.
Allen và Liễu Thư liếc mắt nhìn nhau một cái, Liễu Thư không ý kiến, vốn tới đây chính là quan sát một phen, được rồi hiện tại không nhìn đến đại thúc Buck rèn sắt, ngược lại nhìn một trận chiến cha con, thì ra lãnh khốc cuồng bá duệ đều là hiện tượng mặt ngoài, lời nói ác độc mới là bản tính thật mới đúng ha, quả nhiên ngườin không thể nhìn tướng mạo, đã biết chân tướng, có thể bị diệt khẩu hay không nha.
"Thật là xin lỗi ." Thong thả lại, đại thúc Buck mới giựt mình, nơi này là có người khác, lại nhìn Allen và Liễu Thư, nhất thời cảm giác mặt mũi đều mất hết, nếu không phải thân thể rất tốt, có lẽ hắn thật sự sẽ c ngất xỉu đi, cứ như vậy vẫn cả mặt xấu hổ, xoa xoa tay nói: "Tiểu Thư muốn thứ gì nhất định chuẩn bị cho tốt, không cần lo lắng."
"Ừ, tôi sẽ hết sức." Carmen cũng đi theo gật đầu, cuối cùng liếc mắt nhìn a ba một cái giọng điệu mang theo chút cảm xúc: "Hôm nay để mọi người chê cười."
Đó là cái biểu tình gì, cái gì kêu chê cười, hơn nữa nói lời này mày có thể không cần phiết ánh mắt lão tử hay không hả, Buck cố gắng duy trì tươi cười trên nghiêm mặt, khống chế được động tác thân thể, trong lòng mặc niệm bây giờ còn có người ở đây, không cần xúc động, tốt xấu chừa chút mặt mũi đi.
Liễu Thư cũng có ánh mắt, mắt thấy sắp có bạo lực gia đình, vẫn nên chạy nhanh thì tốt hơn, lúc này liền đứng lên, vội khoát tay: "Không có việc gì không có việc gì, nếu như vậy liền phiền toái thúc thúc cùng Carmen, còn có khi nào ký khế ước cùng Gina nhớ rõ trước tiên nói cho chúng ta biết nha, hiện tại thì tôi không thể hỗ trợ được gì, nhưng mà có gì cần cứ việc tìm Allen."
"Sẽ." Anh em tốt đương nhiên là phải tìm, Carmen đương nhiên gật gật đầu: "Người thông báo đều tiên sẽ là hai người, mau trở về đi thôi."
Người khác nghe nói như thế nhất định sẽ nghĩ đến hạ lệnh đuổi khách, nhưng với Carmen thì là nói khác, người này tuy rằng thấy hắn nói lời ác độc, cũng gián tiếp thấy rõ là người thẳng tính, quả thực là có cái gì thì nói cái đó, Liễu Thư cũng không thèm để ý, lôi kéo thú nhân nhà mình, lại nói hai câu cảm tạ lập tức chạy lấy người. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
"Phù, thật là..." Rất hiểm.
Rời khỏi nhà Carmen, Liễu Thư liền vỗ ngực, sau đó lại nhìn xem phía sau, thấy không động tĩnh gì mới yên tâm, sợ hai cha con đó thật sự trình diễn bạo lực, nhưng xem hiện tại im lặng, hẳn là dùng có vẻ văn minh đi.
"Thật không nghĩ tới Carmen còn có một mặt này nhỉ." Liễu Thư chậc chậc lấy làm kỳ, thật sự cho là con người lạnh nhạt rắn rỏi đâu, thì ra là nam độc miệng nha.
"Ồ?" Nói nửa ngày cũng không thấy người trả lời mình một câu, Liễu Thư thấy kỳ quái, ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, thấy thú nhân bồi ở bên cạnh lúc này cúi đầu không rên một tiếng, bộ dáng đó, nếu hóa thân thành thú mà nói, không chừng cô đã sớm hô to thật manh, sau đó nhào lên rồi, nhưng mà hình người, lại phối cái bộ dạng đáng thương, ngược lại là làm cho cô đau lòng.
"Anh làm sao vậy, đột nhiên liền không vui?" Cô thật sự không phát hiện tình huống rốt cuộc là sao lại thế này.
"Tiểu Thư em thích anh không?" Allen đột nhiên hỏi, đôi mắt nhìn thẳng tắp vào Liễu Thư, giống như muốn thấy rõ ý tưởng trong lòng cô, chính là nhìn thấy đôi mắt đen sáng rỡ, thật sự nhìn không ra hắn với bình thường có cái gì khác nhau, nếu thật sự phân rõ, chính là cảm giác hình như... ặc, tức giận.
"Anh đang nói chuyện ma quỷ gì vậy?" Liễu Thư thật sự tức giận, đột nhiên đến một câu có thích hay không, nếu cô không thích làm sao cùng một chỗ với hắn, hơn nữa hiện tại ngay cả đứa nhỏ cũng có, sẽ không phải là tên ngốc này phát hiện cảm tình của mình không phải thật sự, muốn phủi sạch chạy lấy người? Có ý tưởng này, suy nghĩ đầu tiên chính là chết không buông tay, tiếp theo sau đó là lên cơn giận dữ.
Nhìn thấy mắt Liễu Thư đều đỏ lên, Allen hoảng, thú nhân ngốc vội ôm chặt người, dỗ dành: "Anh là lo lắng em không thích anh, phải biết rằng anh là cứu em, hơn nữa còn là người thú nhân thứ nhất gặp được ở trong này, anh anh..."
"Cho nên anh lo lắng em chỉ là vì cảm kích?" Nghe xong giải thích, lửa trong lòng mới thoáng bình ổn chút, sau đó là dở khóc dở cười, nhưng mà Liễu Thư vẫn rất tức giận, con hàng này cũng dám hoài nghi hắn, nói thế nào hắn lại đột phát kỳ suy nghĩ vậy đây.
"Ừ." Thanh âm thấp mấy độ, kỳ thực Allen cũng không phải đột nhiên sẽ như vậy, nghĩ đến vừa rồi tâm tình hắn liền có chút trầm thấp: "Em cũng khen Carmen."
Carmen rất tốt, hắn cũng hiểu được như thế, nhưng mà bị bạn lữ nhà mình một khen hắn thì cả người sẽ không tốt lắm, Buck đại thúc từng có chút suy tư cẩn thận hắn đều biết, may mắn hắn xuống tay mau, hơn nữa tâm tư Phách Nhĩ hắn cũng không phải không cảm giác, Tiểu Thư của hắn thực ưu tú, chính là thật tốt quá, cho nên mới có nhiều người nhớ thương như vậy.
"Anh..." Liễu Thư cũng không biết nói cái gì cho phải, liếc một cái tới tận trời 'Lời nói mới rồi rõ ràng khách khí, chẳng lẽ hắn nghe không hiểu sao?', muốn phát hỏa, nhưng mà cô đột nhiên nghĩ đến bộ lạc thú nhân có chút phong tục không giống như bình thường. Ví dụ như lưng thú nhân hình thú bình thường đều chỉ có thể là giống cái mình thích hoặc là bạn lữ mới có thể ngồi, trừ phi tình huống đặc thù, có lẽ trong lúc vô ý cô đâm trúng điểm nào đó, giống cái khen thú nhân là tỏ vẻ đối với người này có hảo cảm, cũng không nhất định đâu, nhưng mà, cô chỉ là khách khí, hơn nữa còn là khen giúp đỡ Gina mà thôi.
Vẻ mặt hắc tuyến, Liễu Thư lau mồ hôi, thế này mới vỗ vỗ mặt Allen, lời nói thấm thía: "Anh không nên suy nghĩ bậy bạ được không." Cô thầm cảm thấy, chứng u buồn tiền sản thần mã hẳn là đặt ở trên người hắn mới thích hợp.
"Nghe rõ ràng cho em." Liễu Thư biểu tình còn thật sự nghiêm túc.
"Em nói." Allen đều thẳng sống lưng.
"Em... không thích anh." Nói rất nghiêm túc, cũng thành thật.
Allen liền nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm Liễu Thư, lúc này hắn hình như đã hiểu, cô thật sự không nói sai, hiểu biết khắc sâu rồi, còn không tiêu hóa xong toàn bộ, cảm giác đau lòng còn không thể hiện, nhân sinh liền thay đổi chóng vánh.
"... Bởi vì em yêu anh..." Cuối cùng một chữ biến mất ở trong môi cùng môi, hai tay ôm cổ thú nhân, chân hơi kiễng, rất tốt, tư thế tốt nhất hôn môi.
Đôi môi không thâm nhập sâu, chính là dán lên, trong lòng Liễu Thư ước đoán hai cái trứng vàng, thân mình vốn cồng kềnh, lại nhón mũi chân rất nhanh liền chịu không nổi, thả lỏng thân mình, nhưng mà cánh tay còn treo ở trên người thú nhân, nghiêng đầu trước mắt như người choáng váng, nghĩ nghĩ, sau đó liền nhíu mày —— 'con hàng này, sẽ không phải không biết cái gì là yêu đi '
"Khụ, anh..." Trong lòng Liễu Thư khẽ động, muốn giải thích, chẳng qua nói chưa ra lời, thân mình đã bị mình bay vút lên trời cao dọa nuốt trở về.
"A, tìm chết à, chậm một chút..." Đột nhiên bị ôm ngang lên, Liễu Thư dọa quát to một tiếng, ổn định thân mình chính là nện người khởi xướng một quyền, đáng tiếc thịt trên người thú nhân nào đó thật sự là rất rắn chắc, ngược lại bị chấn động đau tay mình.
"Có đau hay không?" Khẩn trương quan tâm hỏi, lại không có tay rảnh đến xem, chỉ có thể hỏi.
"Ai cần anh lo, không phải anh hỏi em có thích hay không sao, nói cho anh biết không thích." Vừa rồi bị tức, Liễu Thư sau khi mang thai tính tình ngây thơ lại nổi lên, khinh bỉ một cái, quay đầu, chết mạnh miệng nói, trong lòng cũng không biết nói thế nào mà phun tào oán thầm.
Vừa rồi Allen còn khẩn trương không thôi, ngược lại cười hì hì đến: "Anh cũng không thích em."
"Anh..." Rốt cục nếm được cái tư vị vừa rồi của Allen là cái gì, Liễu Thư thừa nhận những lời này nghe thì vô cùng khổ sở, tuy biết rằng có lẽ hắn nói giỡn, nhưng trong lòng chính là rất khó chịu.
"Ai ai, đừng nóng giận, đánh anh là được, đừng tức giận chính mình." Nhẹ giọng dỗ, Allen cũng theo đó mà thả lỏng thân mình, để cho Liễu Thư hết giận.
"Không đúng, câu nói kia anh thu hồi." Cúi đầu cười nhìn Liễu Thư nghiến răng nghiến lợi với mình, Allen cúi đầu xuống, cọ đỉnh đầu cô, hai người hơi thở đan vào cùng một chỗ, chỉ nghe hắn cất giọng khàn khàn chậm rãi nói: "Anh là vừa thích em, lại yêu em."