Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Quyển 2 - Chương 87: Ban đêm.




Một đám ngọn lửa cao thoát ra, trực tiếp châm cháy tất cả vật.

Mặt đơ như gỗ nhìn tấm ván gỗ và mũi khoan côn gỗ dùng để tự tạo lửa toàn bộ bị một phen hỏa đốt, Liễu Thư quả thực tìm không thấy từ hình dung đến, miêu tả tâm tình hiện tại của cô, phải nói thú nhân sức chiến đấu phá biểu sao. Cô khoan nửa ngày, ngay cả khói cũng không bốc lên cho cô một cái, người ta bắt đầu, tốt lắm, trực tiếp một trận đại hỏa.

"Oa oa oa, bỏng chết ta rồi." Một ngọn lửa mạnh mẽ xông lên, thiếu chút nữa đốt sạch tóc trên đầu thú nhân đang vùi đầu khổ khoan, sợ tới mức vội vàng lui về phía sau, hai tay rất nhanh vỗ tia lửa dính vào trên người mình, miệng còn đang oa oa kêu to, mọi người bị lửa hoảng sợ nhìn thấy bộ dáng buồn cười của hắn, nhịn không được đều cười một tiếng.

"Đừng, đừng đừng nhìn, mau lấy củi lửa đến đây." Liễu Thư ngồi xổm xuống, vội vàng thừa lúc thế cháy còn vượng bận rộn lấy cỏ khô và gỗ làm củi, cẩn thận nhóm lửa trên mặt, những người khác sau khi động tác của cô cũng hoàn hồn, đã chạy tới hỗ trợ.

Sau một trận bận rộn, rốt cục thì đem đều đốt lên mấy đống lửa, mọi người lau mồ hôi thở một hơi.

"Cái này kêu là tự tạo lửa, mọi người hẳn là đều thấy rõ đi, về sau nếu ra ngoài mà không có đá lấy lửa sẽ dùng cái này đốt lửa cũng giống vậy, nhưng mà nhớ rõ đừng học như hắn, sau khi khói bốc lên thì sẽ xuất hiện tia lửa là có thể ngừng được rồi, đến lúc đó nhiều thổi một chút là có thể thổi ra tia lửa. Lần này nếu không phải vị thú nhân đại ca này chạy nhanh, tóc đã có thể đốt không còn." Nói đến sau đó, bản thân Liễu Thư cũng nở nụ cười, ngẫm lại tình cảnh vừa rồi quả thật là khôi hài.

"Ha ha ha, đúng đúng, Gaelle lần sau cậu cũng nên cẩn thận." Có thú nhân vỗ bả vai Gaelle vất vả một phen còn kém chút 'dẫn lửa thiêu thân', vui vẻ lớn tiếng trêu đùa, một chút mặt mũi cũng không cho, đương nhiên mọi người đều là đồng bạn, loại vui đùa này cũng là thường mở.

Gaelle lại không thèm quan tâm, hiện tại một bộ tâm thần đều đang 'khoan' ra lửa trên người mình, dùng tâm tình cảm thán, ánh mắt ngạc nhiên, ngữ điệu dâng trào: "Cậu xem lửa này thật đẹp mắt, thật ấm áp."

Mọi người: "..."

"Tám đời chưa thấy qua lửa nhỉ, đi, cùng ca ta đi tuần tra xem phụ cận một chút." Thú nhân vừa rồi chụp bả vai Gaelle trêu đùa mở ra bàn tay to kẹt người mang đi rồi, ở trong mắt hắn, dùng đầu gỗ dùi ra lửa tuy rằng thực mới mẻ, nhưng hành vi con hàng Gaelle này thật sự là rất mất mặt oa oa.

Có lửa là có thể nấu cơm, nhóm giống cái lại bắt đầu bận rộn lên, Liễu Thư phụ trách hầm canh, nếu nói đồ ăn sở trường nhất của cô ở phòng bếp, như vậy chính là canh. Cô thích ăn canh, cũng thích nấu canh, ở sau khi nung được nồi gốm, cô chính là luôn luôn nấu một nồi canh xương to cho Allen, uống trong lòng người đều thoải mái, cho nên cho dù ở dã ngoại, uống chút canh cũng là thực không tệ đâu.

Đã không có chủy thủ thật là các loại không thuận tiện, mã tấu Thụy Sĩ tuy rằng thực sự sắc bén, nhưng rất nhỏ, hoàn toàn không có cái loại thoải mái cứng chắc băm đồ ăn, nhưng mà trước mắt có dùng cũng đã thực không tệ rồi. Trong lòng cô đã âm thầm hạ quyết định, lần này trao đổi nếu gặp được tộc nhân Dực Báo nhất định phải đổi lấy một ít sắt, ừ, không biết, bọn họ rốt cuộc có thể chế tạo cái dạng công cụ gì, hoàn toàn nắm giữ được kỹ thuật rèn sắt sao? Hẳn là không có đi, ai, nếu là như vậy, giống như đao cắt gì đó chỉ có thể tữ cô động thủ rồi.

Đợi Allen bọn họ trở về đồ ăn đều làm tốt một loại, còn kém thịt của bọn họ để ăn, nhìn đống lửa sớm đốt lên, cũng không có người cảm thấy kỳ quái, nhưng mà tại thời điểm ăn cơm Gaelle chung quy là nhịn không được đắc ý lên, cầm một khối thịt nướng ăn, thần thần bí bí hạ thấp giọng bán cái nút cùng thú nhân sau khi săn bắn trở về: "Mấy người có biết hôm nay lửa này là dùng cái gì để đốt không?"

"Đá đánh lửa chứ gì." Một thú nhân mắt cũng không nâng trả lời, cuối cùng còn một câu: "Chẳng lẽ còn là sét đánh sao." Hôm nay thời tiết rất tốt, đừng nói sét đánh mưa rơi, chính là lôi hạn cũng không một cái được không?

Gaelle nghẹn một cái, quăng một cái khinh bỉ thật to về phía thú nhân khó hiểu tâm ý của hắn, thấy những người khác vẫn là thực nể tình đều nhìn về phía mình, thế này mới cười ra một hàm răng rõ ràng, vươn tay chỉa chỉa chóp mũi, nhếch miệng cười nói: "Là ta, là ta khoan ra."

"..." Căn bản không ai nghe hiểu ý tứ trong đó.

"Khụ khụ, đương nhiên, đây đều dựa vào Liễu Thư nghĩ ra được biện pháp." Gaelle vẫn là biết công thần lớn nhất là ai, mà hắn chính là muốn thể hiện đi.

"Tiểu Thư cô lại làm cái gì?" Phách Nhĩ cảm thấy buồn cười, nhưng mà nhắc tới Liễu Thư giác quan thứ sáu của hắn liền thấy chuyện hình như cũng không phải đơn giản hay nói giỡn như vậy.

"Cái gì bảo tôi lại làm gì?" Đối với Phách Nhĩ cách nói cô chính là sẽ gây sự thực bất mãn, Liễu Thư không muốn quan tâm hắn, hất đầu không nói với hắn, chuyên tâm múc canh cho Allen.

"Được được, tôi nói lỡ lời." Biết trong lời nói của mình không đúng, Phách Nhĩ cũng không do dự, xin lỗi thống khoái, nhưng mà vẫn không buông tha cho vấn đề của hắn: "Như vậy chuyện lửa theo như lời Gaelle là sao lại thế này?" Hắn rất ngạc nhiên.

"Vừa rồi thời điểm mọi người đi, chúng ta muốn nhóm lửa phát hiện đá đánh lửa ta giữ đã đánh mất, sau đó chúng ta liền sốt ruột, sau đó Liễu Thư balbalabala..." Gaelle cũng không đợi những người khác mở miệng, tự mình sốt ruột liền đều nói toàn bộ tình tiết quá trình ra ngoài, một điểm đều nghiêm túc, còn đừng nói ngôn ngữ của hắn thật đúng là rất thiên phú, kể chuyện sinh động như thật, kịch tình kích động lòng người, chỉ là...

Liễu Thư ôm trán, cô đã nói mà, ông trời rất công bằng, cho ngươi cái gì thì muốn lấy đi một vài thứ, Gaelle hiển nhiên là tứ chi phát triển đầu óc ngu si điển hình, có người lớn như vậy phần phật đưa mình lên cửa giao nộp sao, nói người khác thì còn may, nhưng ngươi nhắc tới bản thân, còn bộ dáng đắc ý dào dạt, như vậy thật sự được không?

Quả nhiên, đám người Phách Nhĩ nghe xong buổi nói chuyện này, toàn bộ quá trình chính là đầu tiên là nhíu mày, tiếp theo lại vui vẻ. Nhăn mặt tự nhiên là chuyện đá đánh lửa đã đánh mất, mà vui là sau đó chuyện tình tự tạo lửa, đây chính là một chuyện đáng giá khen, không chỉ còn có thể ghi vào lịch sử bộ lạc đâu, tự tạo lửa, đây lại là một hạng mục sự kiện có thể thay đổi bộ lạc.

"Gaelle cậu đã đánh mất đá đánh lửa." Phách Nhĩ mặt bình tĩnh nhìn hắn.

"Ặc, đúng vậy, tôi... không cẩn thận ..." Gaelle vừa nghe lập tức liền sợ rồi, thân mình cao cao thật to đều không ngừng rút nhỏ một đoạn.

"Ừ, rất tốt." Hơi hơi lĩnh thủ, Phách Nhĩ cũng không phải bắt được sẽ không thả người, mà tình huống cụ thể đã đánh mất hắn cũng biết, tinh tế vừa nghĩ liền có chủ ý: "Nếu Tiểu Thư nghĩ ra phương pháp tự tạo lửa, từ nay về sau lửa mỗi ngày của chúng ta đều do cậu tới làm ra là được."

Cái trừng phạt này không đáng kể chút nào, Gaelle lập tức liền nhảy dựng lên, vỗ ngực tỏ vẻ: "Không thành vấn đề, tớ nhất định làm tốt tạo ra lửa." Bộ dáng cao hứng đó, lại là làm cho người ta bật cười một trận, nhưng bản thân đương sự thì không biết, ngược lại lại vui sướng đến, không biết còn tưởng tự tạo lửa rất cao lớn hơn sao?

Buổi tối ngủ tự nhiên là ngủ sơn động, nhưng mà mọi người lại phân chia một chút, sơn động cực lớn, liền quyết định giống cái ngủ bên trong, thú nhân ngủ bên ngoài, mặt khác còn có hai thú nhân làm gác đêm, nhưng mà là sẽ thay phiên, Phách Nhĩ phân công mọi người cũng đều không ý kiến, vì thế từng người bận rộn lên.

Nhóm giống cái trải cỏ khô thú nhân cắt từ bên ngoài thành giường, mặt trên còn trải một tầng da thú, không phải yếu ớt mà là cỏ khô rất chọc người, nếu ngủ một đêm mà nói trên người khẳng định bị nhánh cỏ chọc ra rất nhiều vết đỏ, đến lúc đó lại vừa đổ mồ hôi khẳng định là đau rát. Hơn nữa cỏ khô cũng không sạch sẽ, nhất định có sâu nhỏ, nếu tiến vào trong quần áo lại là một phen ép buộc.

Thú nhân chính là dễ nuôi, mỗi người vừa ôm cỏ khô nghiêng đi lên có thể ngủ, căn bản không cần cố ý quét tước, ài, đây là chênh lệch cùng da dày thịt béo trong đó.

Ban đêm ngủ, Liễu Thư dựa vào cỏ khô phô bên ngoài ngủ, nhưng cô hiện tại ngủ không được, cũng không dám lăn qua lộn lại sợ đánh thức người khác. Hiện tại trời đã thực nóng, ban ngày ở trong rừng cây chui tới chui lui, lại trải qua đầm lầy kia, toàn thân đều bị bùn thối một lần, tuy rằng trên đường tìm suối nước giặt tẩy, nhưng mà cho dù là gột rửa làn da lộ ra bên ngoài mà thôi, quần áo lại không đổi. Hiện tại nằm xuống cô đều có thể ngửi được một cỗ vị bùn thối trên người, còn có thối mồ hôi, cô là thật bội phục mấy người Kathy, bẩn thối như vậy cũng có thể ngủ, phải nói thần kinh đủ thô sao?

'Bá'

Cắn răng nhìn chân lại một lần khoác lên trên lưng mình, Liễu Thư nhẫn nại đã sắp đến cực hạn, sao không có ai nói cho cô tướng ngủ Kathy kém như vậy, kém còn chưa tính, rõ ràng Alice liền ngủ bên kia cô nàng, tay chân cô nàng liền giống như đang mở mắt mà phân biệt cứ thích cọ lên trên người cô, là xem cô dễ bắt nạt hay là thế nào.

Cau mày đẩy tay cùng chân lợn muối Kathy đi, trong bóng tối Liễu Thư vuốt hắc đụng đến bao lớn tùy thân mang theo, dựa theo trí nhớ từ trong đó tìm ra một bộ quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài gột rửa, bằng không, không có cách nào ngủ được.

Thú nhân ngủ bên ngoài trông cửa, liền điểm ấy không tốt, ra vào thật phiền toái, còn có cô thật tình không muốn ầm ỹ người ta ngủ, nhưng rõ ràng đây là không thể thực hiện được. Mới đi vài bước ra cửa sơn động, thú nhân nằm trên mặt đất rõ ràng dáng vẻ đã ngủ như chết, lại tỉnh ngủ ngẩng đầu nhìn cô.

Liễu Thư nhất thời liền cứng lại rồi, nắm chặt quần áo trong tay, thở sâu giọng điệu bình thản nói: "Tôi, tôi đi ra ngoài thuận tiện một chút." Cái lý do này tốt, lại làm cho người ta không thể không tin được.

"À, vậy đi cẩn thận một chút, Allen gác đêm ở bên ngoài cô gọi hắn đi cùng cô." Thú nhân nói xong, sau đó ngã đầu một cái tiếp tục ngủ, gần như là 1s tiến vào trong ngủ say, cái loại chết chìm chết chìm ấy. Liễu Thư cũng cam bái hạ phong, đây rốt cuộc cái chất lượng giấc ngủ gì vậy, cũng thật tốt quá, nếu không nghe một câu đến kế tiếp, cô hẳn là sẽ tâm tình rất tốt đi gột rửa.

"Quả nhiên là bạn lữ, mới xa một hồi liền nhớ thương ..." Trước khi lâm vào ngủ say thú nhân lẩm bẩm.

"..." Liễu Thư rơi lệ đầy mặt.

Cô thật là phương tiện... ặc, cho dù cô nói dối thì lại làm sao, nhưng cô thật tình không phải vì đi tìm Allen có được không. Liễu Thư chảy nước mắt lưng tròng ôm chặt quần áo, bi phẫn dời cỏ chắn sơn động, quyết định nhất định tắm nhanh nhanh rồi trở về, nắm quyền chứng minh thực tế rằng cô không phải đi hẹn hò, hừ.

Vừa ra sơn động đã bị ánh trăng phía trên nhỏ vụn rơi xuống rừng rậm như đầy sao hấp dẫn, đẹp quá, bởi vì đỉnh đầu lá cây bao phủ, thấy không rõ trăng sáng giữa bầu trời, nhưng lmà ánh trăng lại vẫn theo khe hở lá cây tinh tế rơi vào rừng rậm, cũng giống như ngôi sao, một trận gió thổi qua, ánh sáng lập lòe giống như trong nháy mắt.

Có chút hưởng thụ nhìn cảnh sắc mỹ lệ khó gặp này, Liễu Thư cũng không đắm chìm bao lâu, bởi vì cô bị quấy rầy.

"Em ra đây làm cái gì?" Allen cũng không biết từ chỗ nào toát ra, dọa cô nhảy dựng, còn không đợi cô mắng chửi thì thấy hắn ngược lại ngượng ngùng, nhăn nhó nói: "Đợi anh canh gác xong trước nửa đêm trở về đi ngủ, em không cần lo lắng, chạy đến nhiều nguy hiểm."

Cảm tình thú nhân này là một mặt hàng, mạch não tự kỷ bổ sung đòi mạng nha.

"Ngại quá, em đi ra không phải tìm anh đâu." Mặt đơ như gỗ nói.

"Không tìm anh, tìm ai?" Allen sửng sốt, ủy khuất nói: "Chẳng lẽ buổi tối anh không ngủ với em, em không nhớ anh sao?"

Liễu Thư hắc tuyến, con hàng này... cô nên nói cái gì mới tốt?

"Em muốn đi ra tắm rửa, trên người thật bẩn thật thối, em ngủ không được." Cầm quần áo của mình vội vàng cho hắn xem, tỏ vẻ cô thật là rất thuần khiết đến tắm rửa.

Allen vừa nghe không phải tìm hắn tuy rằng thất vọng, nhưng cũng không phải không thể nhận, gật gật đầu, chợt nhíu mày bất mãn: "Nơi này không có nước ấm, không thể tắm rửa, sẽ sinh bệnh."

"Yên tâm, em không phải xuống nước tắm, chính là lau, trên người em thật sự rất khó chịu." Chỉ vào quần áo bẩn mặc trên người, Liễu Thư tỏ vẻ cô thật sự chịu không nổi.

Kỳ thực Allen cũng rõ ràng Liễu Thư có đôi khi chấp nhất ở phương diện nào đó, ví dụ như trước khi ngủ phải tẩy sạch, nhìn kỹ bộ dạng của cô, ngẫm lại hôm nay thật là làm cho cô chịu khổ sở, suy nghĩ một chút liền nới lỏng miệng: "Vậy được rồi, nhưng mà anh muốn ở bên cạnh nhìn." Nói vô cùng đứng đắn.