Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Quyển 2 - Chương 82: Vui vẻ đưa tiễn.




"Ở kia." Lôi kéo cánh tay Allen, chỉ vào chỗ đó nói.

"Được, tới đó đi." Theo ánh mắt nhìn lại, vừa vặn chống lại Ngải Đạt cùng quay đầu nhìn qua, hai thú nhân gật gật đầu chào nhau.

"Cũng vừa đến đây, may mắn chúng ta đến kịp." Liễu Thư thấy bên kia mọi người tụ tập đông đủ, may mắn nói, Allen cười cười cũng không nói nhiều.

Lúc này đây đi bộ lạc Dực Xà, đồng hành tổng cộng là hai mươi thú nhân, cùng tám giống cái, thú nhân khác không giới thiệu nhiều lắm, mấy người Ngải Đạt Abby Carmen Đạt Nhĩ đều quen biết mọi người, đến là rất tốt, trên đường chăm sóc cho nhau không nói, còn có thể hàn huyên một chút.

Còn tám giống cái, Liễu Thư tính một người, còn có Kathy và Alice, Eva năm ngoái đi qua một lần, năm nay cô nàng không thể đi, hơn nữa trong nhà cũng có Lỗ Cách phải chăm sóc cũng không thể phân thân, cho nên chỉ có thể tiếc nuối, nhưng mà ba người chăm sóc cho nhau cũng coi như tốt.

"Đến thật sớm." Lôi kéo Allen đi qua, Liễu Thư nhíu mày nhìn về phía Kathy cười nói, cô chính là biết được con hàng này thích nhất ngủ nướng, hiếm khi có một ngày dậy sớm như vậy, nhìn quầng mắt xanh đen của cô nàng, hiển nhiên đêm qua hưng phấn làm một con cú đêm.

"Hắc hắc." Xoa đầu ngượng ngùng cười cười, Kathy quay đầu lại nói: "Ai, người còn chưa đến đông đủ đâu, à, đúng rồi lần này là Phách Nhĩ mang đội đấy."

Phách Nhĩ, con trai duy nhất tộc trưởng của Lôi Đức, Liễu Thư phỏng đoán hắn cũng là xác định vững chắc người thừa kế tộc trưởng kế nhiệm. Đương nhiên cái này không có gì không tốt, Phách Nhĩ làm người ổn trọng, bình thường nghe Allen nói chuyện thì khẩu khí của hắn cũng vui vẻ đồng ý hắn ta làm tộc trưởng, kỳ thực ai làm cũng không quan hệ nhiều lắm, chỉ cần có thể mang theo tộc nhân có cuộc sống tốt, thì chính là một tộc trưởng tốt nhất.

"Ừ, vậy cũng tốt." Gật gật đầu Liễu Thư nhìn về phía xa xa, chỗ nào cũng có người hướng bên này, cô nhìn qua một hướng bên kia, những người khác cũng nhìn đi qua, Kathy lại dẫn đầu kêu lên trước: "Đó là... Carmen Đạt Nhĩ, còn có Laura, ặc... Gina?"

"Làm sao vậy? Gina không thể đi sao?" Nghe thanh âm của cô nàng không đúng, kỳ quái ngẩng đầu liếc nhìn cô nàng một cái, thầm nghĩ, sẽ không là đối thủ thì ngay cả cái này cũng không muốn thấy chứ.

"Không phải." Lắc đầu vẫy vẫy tay, khóe miệng Kathy gợi lên một nụ cười xấu xa, giống như tên trộm để sát vào bên tai Liễu Thư nhỏ giọng nói: "Còn nhớ rõ lần trước tớ nói Gina thích Carmen không?"

Đương nhiên nhớ rõ, lần đó khiến cho Gina người ta khó coi bao nhiêu, nghĩ tới liền liếc trắng Kathy một cái: "Cậu còn biết à."

"Ai nha, không phải nói cái này." Kathy vẫn cười đừng có thâm ý: "Tuy rằng lần trước tớ vạch trần trước mặt mọi người, nhưng đây cũng không phải chuyện dọa người." Mím môi bất mãn.

Cũng đúng, chuyện tình cảm không giống với, ở bộ lạc biểu lộ ra tình yêu, thực bình thường, đương nhiên mấu chốt chủ động đều là thú nhân, giống cái có vẻ phải rụt rè chút, Kathy như vậy thật là có chút không nể mặt, nhưng coi như là không ảnh hưởng toàn cục.

"Cậu không biết, trước kia mỗi lần tới ngày trao đổi Gina đều không đi, lần này chính là hiếm có đấy." Hướng về phía Gina một mình đi tới bĩu môi, Kathy nháy mắt mấy cái với Liễu Thư: "Đương nhiên mấy lần trước Carmen cũng không thể đi, nhưng mà hiện tại cánh tay đại thúc Buck khỏe rồi, cũng có thể tự chăm sóc mình, Carmen rốt cục có thể đi xa nhà, Gina đây là không cần nói cũng biết, hì hì." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

"Được rồi, chuyện tình hai người bọn họ cậu cũng không nên trộn vào." Liễu Thư cảm thấy Carmen tính tình lạnh nhạt, mà Gina lại có chút kiêu ngạo, hai người họ chỉ sợ còn phải kéo dài một đoạn thời gian, đương nhiên, xem tình huống hiện tại, Gina đối với Carmen có ý tứ là nhất định, nhưng thú nhân này chính là thuộc loại hũ nút.

Vừa nghĩ như vậy cũng thấy Gina có chút đáng thương, bởi vì chiếu theo cách Kathy nói mà nói, có lẽ Gina cũng thầm mến người ta đã nhiều năm, ngày trao đổi đi bộ lạc khác là giống cái phải ngồi trên lưng thú nhân, mà dưới tình hình chung, nhóm giống cái đều chỉ nguyện ý ngồi người trong lòng, thú nhân cũng thế, Gina đây là rõ ràng chỉ nguyện tọa lưng con báo văn nào đó thôi nha.

"Đã tới, chỉ chờ các cậu thôi." Đợi Carmen vừa đến, Kathy liền biểu đạt nhiệt tình vô hạn, Gina liên đới cũng thân thiết kêu vài tiếng, chọc người ta nghĩ đến cô nàng muốn làm gì lại dò xét cô nàng vài cái, nhìn làm cô nàng trở mặt liền liếc vài cái khinh bỉ đi qua.

Các thú nhân trong danh ngạch đã đến đủ, giống cái à, Liễu Thư nhìn xem trừ bỏ ba người cô và Kathy Alice, còn có Gina cùng Laura Mia, mặt khác còn hai giống cái cô cũng không quen biết, nhưng gật đầu xã giao vẫn phải có, đến đây hành trình lần này mọi người xem như toàn bộ đều lại đây.

Lại nhìn quét toàn trường, gần như tất cả mọi người đếny, cũng may là quảng trường lớn như vậy, có thể cất chứa mấy trăm người còn có dư, nhiều người như vậy tụ tập ở trong này, mọi người hoặc đứng hoặc ngồi trên chiếu, lúc này người người đều vui sướng, hiển nhiên mọi người đều thực vui vẻ.

Không bao lâu tộc trưởng Lôi Đức và bạn lữ tộc trưởng Đỗ Lạp, còn có Vu y đều đi tới, Liễu Thư đã từng tò mò, hỏi Eva mấy người Vu y có phải biểu thị về sau cũng không thể ký khế ước cùng thú nhân hay không, kết quả tự nhiên là toàn bộ bọn họ đều đã cho cô một cái ánh mắt ngu ngốc.

Cuối cùng cô mới hiểu biết, Vu y là có thể lập gia đình sinh con, nhưng mấu chốt là một khi Vu y ký khế ước sinh con cùng với thú nhân mà nói là phải dưỡng thành người thừa kế đời Vu y tiếp theo. Hơn nữa lại không thể đảm nhiệm chức nghiệp Vu y này, nói cách khác phải bàn giao tất cả trách nhiệm Vu y đi ra ngoài, truyền thừa đầy đủ cho một người thừa kế, Vu y mới có thể khôi phục thân phận giống cái bình thường.

Tất cả từng người Vu y một khi kế thừa trách nhiệm này về sau, đều sẽ chọn lựa giống cái mà các phương diện đều ưu tú làm kế thừa đời kế tiếp, để phòng ngừa cục diện xấu hổ có một ngày bản thân mình đột nhiên tìm được một nửa kia lại không thể cùng một chỗ.

Vu y chính là chức nghiệp vừa kiêu ngạo vừa bi thương, cảm ứng thần thú vì bộ lạc làm ra cống hiến đây là đáng giá kiêu ngạo tự hào, nhưng mà hơn mười hoặc là vài thập niên cô độc một thân cũng là chịu đựng khó khăn nhất, thú nhân cũng là nhân (người), ai có thể không có cảm tình, có thể chịu phần khổ này cũng làm cho người ta tôn kính.

Alice đã từng nói với cô, cũng giải đáp nghi hoặc cho cô, thời điểm Vu y Phân Đạt kế thừa chức vụ này, gặp thời điểm xấu hổ nhất. Khi đó bộ lạc cũng không có giống cái mới sinh ra, mà có tiểu giống cái lại sắp mười tuổi như vậy bộ dạng choai choai. Giống cái choai choai đều hiểu biết, cũng đã bắt đầu được tiểu thú nhân hâm mộ, căn bản sẽ không kiềm chế tâm tính quyết tâm theo bà học tập, tất cả người thừa kế cứ như vậy mà tiếp tục trì hoãn. Sau đó lại là một loạt chuyện tình, việc này liền vẫn mắc cạn đến bây giờ, tuổi Vu y cũng đến hơn sáu mươi tuổi. Cũng may người trên đại lục thú nhân sống lâu chia đều hơn hai trăm tuổi, Vu y tuổi này cũng được coi là còn trẻ, lại còn có chính là dựa theo cách Vu y nói, dù sao hiện tại bà cũng không tìm được thú nhân yêu thích, trước cứ như vậy là được, không nóng vội.

Ấn theo cách tính của người địa cầu thì Vu y cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, Liễu Thư vẫn có chút cảm khái, Vu y Phân Đạt hẳn chính là cái gọi là 'Thánh mẫu' đi, ánh sáng trên người quả thực không cần quá chói mắt được không, nhưng bà làm một chút cũng không thánh mẫu, đây mới là thần tượng cô yêu thích.

Tộc trưởng bọn họ đã đến, mọi người ngồi trên chiếu đứng thẳng lên, vốn đang đứng thì lại đứng thẳng tắp, hiển nhiên đối với bọn họ là bao nhiêu tôn kính. Mà tộc trưởng cũng không vô nghĩa, chỉ phất phất tay về phía mọi người, buông tay liền thẳng đến chủ đề, Liễu Thư thích ông ấy nhất ở điểm này. Nhớ ngày đó thời điểm đến trường mỗi lần đại hội khai giảng, hiệu trưởng đại nhân đọc diễn thuyết vừa dài vừa thối giống như vải bó chân, quả thực làm cho người ta nghe buồn ngủ thêm sụp đổ lệ rơi, hiện tại nghĩ đến đều cảm thấy là hố cha cỡ nào.

"Hôm nay bộ lạc chúng ta tuyển chọn được hai mươi thú nhân, còn có tám giống cái sắp sửa mang theo tất cả vật phẩm trân quý của chúng ta tiến đến bộ lạc Dực Xà ở phía đông Xích Hà tham gia ngày trao đổi mỗi năm một lần. Nay thời gian trôi qua lần tới chính là bộ lạc Dực Hổ tổ chức ngày trao đổi, chúng ta cần tận khả năng triển lãm ra vật phẩm của chúng ta, trao đổi càng nhiều quý trọng hữu dụng đối với bộ lạc, đồng thời cũng muốn mời thú nhân bộ lạc khắp nơi."

Phía dưới mọi người đồng ý còn thật sự nghiêm túc nghe tộc trưởng nói ra mỗi một điều, trên mặt nghiêm túc có, vui mừng có, mọi người hưng trí bừng bừng đối với đi bộ lạc Dực Xà, nhưng đối với nhà mình ngày trao đổi sang năm đồng dạng là đầy cõi lòng chờ mong.

Một đoạn nói gần mười phút, trừ bỏ một ít dặn dò ra, tộc trưởng còn lấy ra các loại kinh nghiệm lui tới các bộ lạc của ông qua nhiều năm, dù sao người lần đầu tiên đi cũng không ít, trong đội ngũ mặc dù có thú nhân lớn tuổi săn sóc, nhưng cái khó là sơ sẩy không phải không có.

"Được rồi, ta cũng không nói nhiều nữa, mong ước mọi người lên đường bình an." Nói xong, tộc trưởng xoay người đưa lưng về phía mọi người, sau đó quỳ một gối xuống, đầu cúi xuống, hai tay mở ra giơ lên cao, trầm thấp hát lên: "Nguyện, Thú Thần phù hộ con dân của ngài."

Tộc trưởng dẫn đầu, những người khác giống như là làm thành quen, một khắc không tạm dừng, chiếu theo động tác người trước nhất trí làm nghi thức cầu nguyện giống như cúng tế bình thường, Liễu Thư tự nhiên cũng đi theo quỳ xuống, quỳ xuống lạy trời đất lạy cha mẹ, được rồi, thần thú coi như là 'Thiên' khác.

Giữa sân duy nhất đứng chính là Vu y, hôm nay bà thay một bộ y bào tàm ti thất thải dệt thành hình thức quần áo, dài rộng, trên mặt cũngđược bịt kín một tầng, đó bộ dáng xem rất xa xưa, thật sự có cảm giác viễn cổ thần bí, làm cho cô nhịn không được nhìn nhiều vài cái, thẳng đến khi Alice kéo cô vài cái mới từ bỏ.

Vu y cũng không thấy động tác, trong tay bưng một cái bát gốm, trong bát hình như có nước, bà một tay nhóm nước, miệng trong lẩm bẩm gì đó, sau đó chỉ thấy bà lắc lắc bộ pháp kỳ quái chậm rãi đi xuống đài cao, lúc này toàn bộ mọi người ở đây đều nhất nhất đứng lên, Liễu Thư còn ngây thơ, đột nhiên phát hiện, mọi người đều có ý tránh khỏi khoảng cách cùng bọn họ, thẳng đến cuối cùng, trung ương quảng trường chỉ còn lại hai mươi tám người bọn họ muốn đi bộ lạc Dực Xà, những người khác đều quay chung quanh bọn họ khoảng cách rất xa, bao bọn họ thành một vòng tròn.

"Đây là làm sao? ..." Liễu Thư không khỏi trừng to mắt, có chút không biết làm sao nhìn về phía Allen.

Tiếp thu được ánh mắt của Liễu Thư, Allen trấn an nhìn cô cười cười, khe khẽ vỗ vỗ bả vai của cô, nhỏ giọng an ủi nói: "Đừng lo lắng, đây là 'chúc phúc', Vu y cầm trên tay là nước thánh, thời điểm lần đầu tiên em đến đã uống qua."

"A." Nước thánh thì cô biết, vừa tới bộ lạc ngôn ngữ không thông, Vu y chính là cho cô uống vào bát nước thánh, cô có thể nghe hiểu ngôn ngữ thông dụng đại lục thú nhân. Mới ban đầu cô còn chắc lưỡi, nước thánh thứ này thật là tốt, nếu ở Thiên triều, ngoại ngữ khẩu ngữ cái gì đều không là vấn đề. Sau đó cô mới biết được, nước thánh không phải vạn năng, nhưng nó thật sự là có một chút tác dụng thần kỳ, nhưng mà đồng thời, nó cần Vu y mở ra chỗ thần kỳ của nó.

"Mỗi lần đều là như thế này sao?" Liễu Thư nói.

"Đúng, mỗi lần ngày trao đổi, đại chúc phúc ra ngoài đều phải có." Allen giảng giải cho cô.

Thì ra như vậy, vừa nghĩ như vậy, Vu y đã xoay bước chân đi xuống dưới rồi, bà tay trái cầm bát, ngón trỏ ngón giữa tay phải điểm ở trong giữa chén, hư không vẽ các vòng tròn, đợi khi đi đến phía trước mọi người lúc này bước chân liền hoãn lại, bắt đầu là đi vòng quang, vị trí của mọi người cũng đã xảy ra biến hóa, đưa lưng về phía bên trong làm thành một vòng tròn, sau đó quỳ một gối xuống, đây là —— nhận chúc phúc đến từ thần thú.

Cúi đầu, mở mắt thấy được vạt áo Vu y phát ra ánh sáng bảy màu dưới ánh mặt trời dao động đến dao động đi ở trong đáy mắt, vài giọt mang theo cảm giác nước mưa mát giọt nhè nhẹ dừng ở trên đầu trên mặt, trên người của cô, đây là chúc phúc, giọt nước thánh rơi trên thân, bọn họ được tắm mình.

Cảm giác cái gì, những người khác ra sao thì cô không biết, dù sao bản thân Liễu Thư chính là không cảm giác được khác không giống với, nhưng dù đã ôm hoài nghi đối với thế giới này, cô cũng không nguyện đánh vỡ xoong nồi với thứ không thể làm rõ ràng, cái gọi là quy tắc tin thì có không tin thì không có, quản làm gì, chỉ cần trong lòng của mình rõ ràng là tốt rồi.

Sau nghi thức chúc phúc, mọi người lục tục đứng lên, nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười tươi, đối với chuyến đi bộ lạc Dực Xà hiển nhiên càng thêm có nhiệt tình.

"Tốt lắm, mọi người... nên xuất phát." Tộc trưởng quay lại, nhìn thoáng qua con trai của mình trong đám người, vui mừng cười cười sau đó vung tay nói.

Thời điểm cũng không sớm, mặt trời cũng ló dạng, đạp lên sương sớm còn chưa bị bốc hơi lên trong buổi sớm mai, sau lưng vang lên là tiếng hổ gầm chấn động núi rừng. Lúc này không phải một tiếng tiếng huýt gió, mà là một đám hổ đang gào, yên lặng lau đi mồ hôi lạnh trên trán, cô nên đối với vui vẻ đưa tiễn không đồng dạng như vậy là tỏ vẻ vui mừng, hay là... cạn lời đây, 囧!