Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Chẳng qua là nửa mẫu mà thôi, làm cỏ, đào bới, xới đất, đắp bờ ruộng, lien tục vài ngày thì toàn bộ đều làm tốt không nói, ngay cả đất dẻ lại tốt lắm, chỉ chờ gieo hạt thôi.
Hình như ông trời cũng vô cùng hậu đãi các cô, liên tục hai ngày hạ xuống mấy trận mưa phùn, lúc này vừa vặn tưới nước cho đất đai vừa khai khẩn tốt, cũng tưới tiêu cho mấy mầm nhỏ được ươm trong viện thật tốt, tin tưởng đợi mưa tạnh rồi, mầm móng cũng có thể trồng xuống.
Nhưng ngay tại dưới tình huống tốt như vậy, lại xảy ra một việc làm cho người ta bất ngờ.
Hôm nay Liễu Thư ướp dưa muối cũng đã tương đối, cô chọn hai miếng nếm thử rất ngon, nghĩ đến Vu y mấy ngày hôm trước thời điểm tới đây nếm thử nói ăn ngon, thì có lòng muốn đưa tặng một ít. Lúc này cầm lấy cái bình nhỏ đựng một ít rồi chuẩn bị đưa đi. Nhưng mà mới đi đến nửa đường thế nhưng đụng phải Allen cùng một đám thú nhân ngay phía trước mặt.
Nhìn trời, hiện tại còn chưa đến giữa trưa, thế nào thì đều đã trở lại, chẳng lẽ là... Nhất thời, trong lòng một lộp bộp một cái, cô ôm bình rồi chạy chậm tiến lên, vẻ mặt lộ lo lắng: "Anh, các anh làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?"
Allen vừa rồi chính là cúi đầu đi đường, cũng chưa nhìn phía trước, hiện tại thấy là Liễu Thư, đầu tiên là theo bản năng cười cười với cô, sau đó giống như lại nghĩ tới cái gì, mày nháy mắt nhíu lại: "Là xảy ra chút việc."
"Hả?" Ý tưởng trong lòng bị chứng thật, Liễu Thư càng thêm không tốt, hai mắt nhìn trái nhìn phài trong đám người: "Là ai?" Trải qua ở chung lâu như vậy, ai gặp chuyện không may cô đều chịu khổ sở.
"Là Sander." Vừa nói, Allen nắm ở bả vai Liễu Thư, gật gật đầu với mấy người phía sau, những người khác đều trầm mặc cùng liếc mắt một cái, vượt qua hắn đi về phía trước, thấy mọi người đều đi rồi, hắn mới lôi kéo cô vừa đi vừa nói: "Đầu tiên chúng ta đi nhà Sander đi, Vu y bọn họ đều đi qua, hiện tại qua nhìn xem có cái gì có thể hỗ trợ không."
Vừa nghe là Sander, trong lòng Liễu Thư liền nghĩ tới chuyện trước đó vài ngày Allen nói hắn bị thương, thế nào hiện tại lại bị thương. Tiếp theo là nghĩ tới Noreen, từ sau khi Noreen tuyên cáo kết thúc cảm xúc đối với Allen, thì Sander bắt đầu lập tức mãnh liệt theo đuổi Noreen. Cái này cả bộ lạc đều biết, chính Noah làm anh trai cũng ngầm đồng ý, mà Noreen tuy rằng còn không có tỏ thái độ, nhưng xem tình huống thì đợi sau khi trưởng thành, hai người khế ước cũng chỉ là vấn đề thời gian. Hiện tại Sander thế nhưng đã xảy ra chuyện, cô không cần suy nghĩ nhiều thì cũng biết tiểu giống cái Noreen sẽ có bao nhiêu thương tâm, đoạn thời gian trước cô ấy còn nói muốn học tập nuôi gia cầm với cô nữa kìa.
"Chẳng biết có nghiêm trọng không?" Thú nhân rất cường hãn, chỉ cần không phải bị thương bộ vị trọng yếu, hoặc là thiếu bộ phận thân thể, thì bình thường gãy chân đứt cánh tay đều có thể dưỡng tốt lên. Liễu Thư vẫn là ôm hi vọng nhỏ, hy vọng Sander đừng bị thương quá nặng.
"Cái này anh cũng không rõ lắm." Allen đỏ mặt, hắn cũng không biết tình huống, đương nhiên cái này cũng không thể trách hắn, cùng nhau ra ngoài săn bắn, nhưng cũng không phải tụ cùng một chỗ, có thể phân tổ hành động. Hôm nay hắn và Sander cũng không phải một tổ, cho nên khi nhận được tin tức chỉ biết là hắn đã xảy ra chuyện bị thương, chờ sau khi bọn hắn trở về thì được báo cho biết là đã nâng người đi trở về, cái khác không được rõ lắm.
Liễu Thư thở dài, an ủi Allen vài câu, mọi người đều là huynh đệ, trong lòng hắn khẳng định là rất khó chịu. Diendanlequydon~ChieuNinh
Khi hai người nói chuyện thì cũng đã đến nhà Sander, bọn họ vào nhà thì nhìn thấy bên trong đã đứng không ít người, đều đang thảo luận thương thế Sander, Liễu Thư liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt một cái, Vu y hẳn là ở bên trong trị liệu.
"Thế nào rồi?" Allen nhìn về phía Abby.
"Không biết, Vu y đi vào cũng còn chưa có đi ra." Abby lắc đầu, trên mặt không có cợt nhả ngày xưa.
"Rốt cuộc là sao lại thế này, Sander bị thương nặng không?" Có người hỏi.
"Mấy ngày hôm trước không phải Sander bị thương sao, thương của hắn còn chưa khỏi, lần này thời điểm săn Kim Hùng thì bởi vì bị thương mới không tránh né kịp lúc." Một thú nhân là người cùng một tổ với Sander biết chút tình huống, nói ra.
"Cái gì?" Thú nhân đặt câu hỏi kinh ngạc: "Thương chưa tốt? Không phải đều nói không có việc gì sao? Làm sao có thể không tốt, hơn nữa cũng không nói cho chúng ta biết." Nếu bọn họ biết, tuyệt đối không có khả năng mang theo hắn đi săn bắn.
Những người khác trầm mặc, có lẽ Sander cũng là vì như thế mới che giấu thương thế.
Trầm mặc cũng không có duy trì được bao lâu, bởi vì cửa phòng mở ra, ánh mắt mọi người đều dời qua, sau đó thì nhìn thấy Vu y đi trước một bước ra ngoài, phía sau đi theo vài người, hốc mắt mấy người đều là hồng hồng, hiển nhiên là đã khóc, nhìn đến tình cảnh như vậy, trong lòng những người khác đều là thoáng lộp bộp, có ý tưởng không tốt.
Người nhà Sander có mặt đầy đủ hết, a ba a ma đều ở, hiện tại hắn bị thương, tất cả đều lo lắng mà đau lòng không thôi, trong lòng quả thực rối rắm vạn phần. Vành mắt a ma đã hồng hồng, đi ra vẫn còn không ngừng rơi lệ, mà a ba của hắn kiên cường hơn, nửa dìu nửa ôm bạn lữ mím môi không nói được một lời.
"Vu y..."
Nói chưa nói ra cũng biết bọn họ muốn hỏi là cái gì, Vu y cầm da thú lau tay, khẽ thở dài lắc đầu nói: "Tình huống của Sander cũng không tốt lắm."
"Làm sao có thể?" Một tiếng thỏ thẻ, còn mang theo tiếng khóc nghẹn ngào, nghe quen tai, Liễu Thư quay đầu nhìn lại, thì nhìn thấy Noreen đã khóc thành con thỏ mắt đỏ. Cô ấy đang đứng ở ca ca bên cạnh Noah, vừa rồi đi theo phía sau Vu y đi ra cũng có cô ấy, xem ra là tới đây trước tiên, cô ấy đối với Sander thật sự là có cảm tình.
"Vu y cũng không có một chút biện pháp nào sao?" Noreen mang theo khóc nức nở nói, mà cha mẹ Sander cũng là mặt đầy chờ đợi.
Vu y thực sự đau đầu, mặt nhăn mày nhíu nhìn thú nhân khác, giọng nói cũng trầm xuống: "Lúc trước Sander bị thương vẫn chưa tốt, các người thế nhưng một chút cũng không biết."
Các thú nhân hai mặt nhìn nhau, đều xấu hổ cúi đầu, một lát sau, vừa rồi tên thú nhân biết Sander bị thương chưa khỏi dè dặt tiến lên từng bước, cúi đầu thấp giọng nói: "Con, con biết, nhưng mà Sander không cho con nói ra ngoài, cho nên con..." Hắn là anh em tốt của Sander, thật là bi thương không chịu nổi.
Lại thở dài, Vu y khoát tay, cái này cũng không thể chỉ trách mình hắn, bà cũng có trách nhiệm, nghe nói Sander bị thương bà vốn nên đi trị liệu một chút, nhưng vì bận chuyện khác mà không chú ý nhiều. Sander nói không đáng ngại, thoa chút dược là tốt rồi, bà cũng liền tùy ý như vậy, nếu cẩn thận một chút cũng không đến mức như thế.
Nếu nói xấu hổ như vậy thì cha mẹ Sander càng đứng mũi chịu sào, con trai của mình bị trọng thương đều ở dưới mí mắt, bọn họ lại hoàn toàn không biết, trong lòng khó chịu cỡ nào thì đừng nói nữa.
"Oa..." Một tiếng khóc lớn vang lên, dọa bọn họ nhảy dựng, tìm theo tiếng nhìn lại thì thấy Noreen lau lệ khóc thét, thanh âm đó nghe thật đúng rất thương tâm. Mọi người biết chuyện của cô ấy và Sander thì bắt đầu thổn thức, Noah cũng vội vàng an ủi, nhưng mà cũng không có tác dụng, cô vẫn khóc lợi hại, nước mắt cũng chảy dài thành hàng không dứt.
"Đều, đều là tôi, là sai lầm của tôi, hu hu, nếu tôi không nói muốn, muốn móng vuốt Kim Hùng, hắn sẽ không bị thương, hu hu..." Vừa khóc, Noreen vừa nghẹn ngào không thành lời mà nói ra. Như vậy mọi người mới giật mình, thì ra là Sander che giấu thương thế, liều mạng muốn đi săn bắn chính là vì móng vuốt Kim Hùng. Diendanlequydon~ChieuNinh
"Kim Hùng?" Liễu Thư vẫn yên lặng không mở miệng nghĩ Kim Hùng là con gấu gì.
"Kim Hùng rất hiếm có, chẳng những là khó bắt giữ, cũng là khó gặp được, trải qua chúng ta tra xét thì bình thường thời điểm này Kim Hùng thường lui tới hơi chút thường xuyên." Cho nên Sander mới không muốn bỏ qua lần săn bắn này, nhưng mà lại thật không ngờ.
"Móng vuốt của nó rất tốt sao?" Liễu Thư cũng nhớ rõ, trong lời Noreen nói, Sander là vì giúp cô ấy săn móng vuốt Kim Hùng mới bị thương.
"Móng vuốt của nó là màu vàng, rất cứng rắn cũng bén nhọn, nhóm giống cái thích nhất loại nanh vuốt này làm thành vật phẩm trang sức." Allen dừng một chút lại nói: "Hơn nữa móng vuốt đó mài thành bột phấn mà nói đối với miệng vết thương mới có lợi, là rất tốt."
Thì ra là thế, thật sự là si tình không thôi, Liễu Thư nháy mắt cảm thấy hảo cảm với Sander bay lên rất nhiều, nhưng mà hiện tại hắn trọng thương ở trên giường, bỗng dưng làm cho người ta lo lắng.
Mọi người biết Sander là vì Noreen mới gặp phải chuyện này, nhưng lại đều không thể trách tội, Sander là tự nguyện, nói cách khác nếu giống cái mình thích có yêu cầu này bọn họ cũng sẽ đi làm. Cho nên nói, ở thế giới thú nhân, tam quan cái gì đã sớm không theo lẽ thường.
"Vu y, Sander bị thương rất nặng sao? Rốt cuộc là làm sao?" Cuối cùng Liễu Thư vẫn không nhịn được mà hỏi ra.
Nhìn đến Liễu Thư, mắt Vu y sáng lên, sau đó có chút trầm trọng mấp máy khóe miệng nói: "Con trước theo ta tiến vào, con luôn luôn biết được nhiều thứ, không biết có có biện pháp nào không."
Mọi người đều biết Liễu Thư, bộ lạc lưu truyền cô là sứ giả thần thú phái tới, cho nên đều thực thích mà tôn kính cô, hiện tại thấy cô đề suất, mà Vu y lại thương lượng với cô, những người khác không nói, a ba a ma Sander đầu tiên là kích động nhìn qua.
"Liễu Thư, chị nhất định phải nhìn kỹ, hu hu, nhìn kỹ cho hắn." Noreen chạy tới, cầm lấy tay Liễu Thư giống như bắt lấy một cọng rơm rạ cứu mạng cuối cùng, vừa nức nở nói: "Em không muốn hắn xảy ra chuyện, nếu như hắn... không được nữa, em liền... huhu."
'Liền' cái gì? Khẳng định không phải lời hay, Noah sợ tới mức lôi kéo em gái nhà mình giận dữ nói: "Nói cái gì đâu, Sander không có việc gì đâu."
"Được rồi, chị đã biết, có thể giúp chị nhất định dùng hết toàn lực, em không cần quá thương tâm, Sander nhìn cũng khó chịu." Thở dài, Liễu Thư đành an ủi như thế.
"Noreen yên tâm đi." Không nghĩ tới trái lại a ma Sander lại an ủi, đứa nhỏ nhà mình bị thương tất nhiên bà khổ sở, nhưng cũng không thể hoàn toàn trách Noreen, dù sao cũng là con trai mình lựa chọn. Tất cả thú nhân là một dạng này, ở trước mặt giống cái bọn họ thích đều rất ngốc rất ngốc, vì con trai ngốc của mình, bà cũng sẽ không khó xử Noreen.
"A sao..." Noreen đỏ hồng mắt.
"Bé ngoan, đừng lo lắng, hắn sẽ tốt, hắn luyến tiếc con."
Noreen vừa thẹn vừa mắc cỡ cúi đầu, trong lòng yên lặng níu chặt.
Đi theo phía sau Vu y đi vào, Allen lo lắng cũng đi theo vào cùng, Vu y cũng không có ngăn cản.
Tiến vào gian phòng của Sander, bên trong mùi máu tươi vị thảo dược cứ đập vào mặt mà đến, mà ở bên trong này còn xen lẫn một loại mùi hôi thối, điều này làm cho Liễu Thư kinh ngạc, làm sao có thể có loại hương vị này.
Sander nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích, trên người đắp da thú, nếu không phải bên dưới có độ cong nhấp nhô nho nhỏ cô cũng cho rằng...
"Chân của Sander bị gãy, nhưng mà nếu là cái này thì cũng không quan trọng, nhưng..." Vu y đi đến bên giường nhìn xem Sander, từ từ giọng điệu ngăn không được than vãn: "Các con tự mình xem đi." Nói xong thì bà xốc da thú trên người Sander lên.
Trong phòng có chút tối, nhưng đã đi vào thì Liễu Thư có thể rõ ràng nhìn thấy tất cả vết thương lớn nhỏ trên người Sander. Đương nhiên những miệng vết thương đó tuy nhiều nhưng đối với thân thể mà nói cũng không quan trọng, chỉ qua vài ngày thì sẽ khỏi hẳn, chân chính làm cho thú nhân bị thương nặng là ở trên đùi phải của hắn.
Đùi phải Sander bị gãy, hiện tại đã được thanh nẹp băng bó tốt, thương gân động cốt một trăm ngày, xương cốt bị gãy cũng không trở ngại. Ánh mắt Liễu Thư bỏ qua chân gãy, thẳng tắp nhìn về phía miệng vết thương trên đùi cho dù được băng bó cũng có thể nhìn ra thương thế nghiêm trọng.
"Đây là..." Cô do dự không có thốt ra.
"Lần này săn Kim Hùng, Sander không cẩn thận bị cào một cái, gãy một chân, cái này không phải mấu chốt, thực sự làm cho hắn hiện tại hôn mê phát sốt là ở miệng vết thương này, đây là mấy ngày trước để lại. Miệng vết thương vốn đã sâu, nhưng hắn chỉ gặp ta xin chút thuốc bôi, dưới sự kéo dài thế nhưng càng ngày càng nghiêm trọng." Nói đến cái này, Vu y cũng oán hận.
"Miệng vết thương hư thối." Sắc mặt Liễu Thư đã nghiêm túc lên, vừa rồi ngửi được mùi hôi thối, thì ra không phải cái mũi của cô xuất hiện vấn đề.
"Đúng." Vu y cũng không biết nói cái gì cho phải, xoay người động thủ cởi bỏ băng bó miệng vết thương trên đùi Sander.
Giống như Liễu Thư đoán trước, miệng vết thương xác thực đã hư thối, hơn nữa so với cô tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, chỗ miệng vết thương đó là bị một cái móng thú cào ra một vết thương. Vốn chỉ cần nghiêm khắc dưỡng vài ngày sau là tốt, Sander dựa vào thân thể của mình không quan tâm, mà ở thời điểm đối kháng Kim Hùng còn bởi vậy mà động tác chậm chạp, bị một móng vuốt Kim Hùng chụp lên, chẳng những gãy chân, miệng vết thương tức thì bị chụp máu thịt mơ hồ.
Hết chương 68_Q2.