Sau khi dọn hết đồ, Hoàng bê chậu sen đá trèo lên xe. Xe bắt đầu chuyển bánh. Hoàng nhìn ra ngoài đường, dòng người tấp nập bên ngoài. Được sống lại rồi kết hôn, có lẽ cả thế giới này chỉ có mình cậu mất. Xe đi qua khu phố ồn ã, chạy vào khu nhà giàu. Hoàng nhìn xung quanh, những người ở đây không giàu thì cũng phú, nhà nào nhà đấy đều rộng vài trăm mét vuông, trang hoàng lộng lẫy. Xe đi vào một căn biệt thự 4 tầng. Hoàng bước xuống xe trố mắt nhìn xung quanh. Kể tư giờ cậu sẽ sống ở đây sao.
Lái xe giúp Hùng xuống xe rồi mở cốp xe giúp Hoàng chuyển đồ. Hoàng khoác tên lưng chiếc balo tay ôm chậu xương rồng bước vào cửa. Một dì giúp việc chạy ra chào bọn họ.
- Chào cậu chủ mợ hai. Hai người về rồi.
Hoàng bối rối nhìn dì, cậu nói:
- Dì à, không cần gọi con là mợ hai đâu, cứ gọi con là Hoàng được rồi.
Dì giúp việc cười cười đồng ý.
- Được rồi cậu Hoàng, cứ gọi gì là dì Dung, dì là đầu bếp ở đây, cũng dọn dẹp nữa, có gì cứ gọi gì.
- Vâng.
Nói vậy chứ cậu vẫn không thể quen với việc có người hầu kẻ hạ. Cậu đi theo Hùng vào thang máy. Anh đưa cậu lên lầu ba rồi chỉ vào một căn phòng:
- Đây là phòng cậu, phòng tôi ở bên cạnh.
Hoàng gật đầu rồi đi vào phòng mình. CĂn phòng rộng rãi bắt sáng rất tốt. Mở cửa sổ ra cả căn phòng ngập trong ánh nắng. Hoàng đi tới đặt chậu sen đá lên cửa sổ rồi bắt đầu dọn đồ. Đến trưa thì cậu cũng dọn dẹp xong. Hoàng mở cửa phòng đi xuống nhà. Dì Dung đang chuẩn bị bữa trưa. Hoàng vội vàng chạy vào giúp dì.
- Cậu Hoàng à, cậu đừng động vào, để tôi làm cho, cậu đi gọi cậu chủ xuống ăn cơm đi.
Hoàng bị dì đuổi đi đành phải đi lên lầu gọi Hùng xuống ăn cơm. Cậu đứng trước thư phòng tầng hai gõ cửa:
- Anh Hùng, ra ăn trưa thôi.
Đợi một lúc cánh cửa mở ra, Hùng điều khiển xe lăn đi ra ngoài. Hoàng cười cười:
- Ăn cơm thôi.
Hùng gật đầu rồi cả hai đi xuống lầu. Dì Dung nấu cơm rất ngon, rất hợp khẩu vị cậu. Hoàng ăn ngon đến nỗi híp mắt vào. Bỗng cậu để ý Hùng ăn rất ít, Hoàng vô thức nói:
- Anh ăn ít vậy, phải ăn nhiều vào rồi chân mới khỏe được chứ.
Hùng lạnh lùng nhìn cậu, anh không nói gì đi lên tầng. Hoàng ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì. Bấy giờ dì Dung mới nói cho cậu biết:
- Cậu đừng nhắc đến chân của cậu chủ. Từ khi bị tai nạn cậu ấy không muốn ai nhắc đến thân thể mình đâu.
Hoàng nghe vậy lập tức hiểu ra, cậu để bát xuống rồi chạy một mạch lên lầu. Gõ cửa phòng Hùng không thấy ai trả lời. Hoàng ở bên ngoài nói vào trong:
- Anh Hùng, tôi không phải chê cười thân thể anh đâu, nếu chê cười tôi đã không kết hôn với anh rồi. Anh đừng giận.
Lúc này cửa phòng mở ra, Hoàng nhìn Hùng đang lạnh mặt nhìn cậu, Hoàng thấp thỏm nói:
- Thật đó, không phải chê cười anh đâu.
- Tôi không giận.
Hoàng nghe anh nói không giận trái tim mới yên tĩnh lại. Cậu nhoẻn cười:
- Không giận là tốt, vậy tôi về phòng đây.
Sau khi nhận được cái gật đàu từ anh cậu mới yên tầm về phòng. Nằm trên giường Hoàng bắt đầu suy nghĩ. Cậu muốn chữa khỏi chân cho Hùng nhưng nhìn vào tình hình hiện tại có thể thấy mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Hùng là không hợp tác với bác sĩ nên mới như vậy. Hoàng xoay đi xoay lại rồi quyết định ngủ.
Buổi tối ăn cơm Hoàng thấp thỏm gắp cho anh miếng đùi gà. Hùng lạnh nhạt nhìn cậu. Hoàng cười nhẹ nói:
- Anh ăn nhiều vào, sau hôm nay chúng ta là vợ chồng rồi, không cần khách khí.
Như nhìn thấu ý đồ của cậu nhưng Hùng hiếm khi không nói gì. Anh lặng lẽ ăn miếng đùi gà cậu gắp. Hoàng thấy vậy như được tiếp thêm sinh lực, cậu cười nói:
- Mai chúng ta đi đăng kí kết hôn rồi, phải mặc lễ phục không?
Hùng nhìn cậu rồi nói:
- Mặc áo sơ mi là được rồi.
Hoàng gật đầu. Cơm nước xong cậu chạy lên phòng chuẩn bị quần áo trước. Cậu lấy ra chiếc áo sơ mi cùng chiếc quần âu màu đen. Sắp xếp mọi thứ xong cậu mới trèo lên giường ngủ.
Bữa sáng hai người ăn qua loa rồi lên đường đi đăng kí kết hôn. Lúc trên xe không có gì chơi nên Hoàng chăm chỉ tỉ mỉ nhìn anh. Hùng mặc vest đen vơi quần âu. Dáng người anh rất đẹp, thân hình thuộc kiểu mặc áo thì gầy nhưng cởi ra thì lại có cơ bắp. Hoàng nhìn xuống chân anh, đôi chân giấu trong quần âu nên không rõ bên trong ra sao.
Hùng nhận đượ ánh mắt của thiếu niên thì ngoảnh lên nhìn cậu:
- Có gì sao?
Hoàng lấy lại tinh thần:
- Không có gì, không có gì.
Cậu ngại ngùng nhìn ra bên ngoài xe, ai mà dám nhận mình là đồ háo sắc.
Hai người đến cục dân chính cũng đã hơn 9 giờ. Có vài cặp đôi đang ngồi xếp hàng ở bên cạnh. Hoàng kéo anh ngồi xuống xếp hàng cùng. Thấy mọi người ai cũng vui vẻ nắm tay nhau Hoàng cảm thấy hơi ghen tị. Cậu lấy hết dũng khí nắm lấy tay anh.
- Có chuyện gì?
Hoàng có thể cảm nhận cơ thể anh đang căng cứng, cậu cười nói:
- Anh nhìn xem mọi người ai cũng vui vẻ nắm tay nhau, húng ta kết hôn cũng phải có.
Hùng nhìn cậu rồi không nói gì, anh cũng không từ chối mà để cho cậu nắm lấy tay mình. Hai người xếp hàng một lúc cuối cùng cũng đến lượt họ. Hoàng đẩy anh vào hoàn thành thủ tục.
Lúc rời khỏi cục dân chính cũng đã gần trưa. Cậu giúp Hùng lên xen rồi nói:
- Chúng ta đi ăn phở đi, ngay đây có quán ngon lắm.
Nói rồi chưa kịp đợi anh từ chối cậu đã nói địa chỉ cho tài xế. Tài xế lúng túng nhìn Hùng, đợi anh gật đầu mới dám lái xe đi.
Hoàng không vui mà nói:
- Tại sao lại vậy, lúc nào cũng phải hỏi ý kiến anh, nếu sau này tôi muốn đi đâu cũng phải hỏi anh sao?
Hùng nhìn cậu lầu bầu không vui đành thở dài, nói với tài xế:
- Sau này nghe theo cậu ấy.
Tài xế vội lau mồ hôi trán đồng ý. Hoàng mỉm cười, thầm nghĩ làm nũng quả nhiên hiệu quả.
Tài xế lái xe đưa hai người đến quán ăn mà Hoàng nói. Khi đi vào Hùng hơi sầm mặc, nơi này đông người quá. Hoàng nhanh nhẹn đưa anh đến một bàn ăn trong góc, nói:
- Nơi này đơn sơ vậy thôi nhưng đồ ăn ngon lắm, anh muốn ăn gì?
Hoàng đưa menu cho anh rồi hỏi. Hùng gọi một tô bún bò còn Hoàng gọi bún chả. Đồ ăn mang lên thơm ngát hương vị dân dã. Hoàng giúp anh thêm quẩy và tương ớt rồi nói:
- Ăn vậy mới ngon, anh ăn măng ngâm không?
Thấy anh lắc đầu Hoàng cũng không nói thêm nữa rồi chuẩn bị bát của mình. Dường như đồ ăn khá hợp khẩu vị, vị ngọt thanh hơi chua cay, rất kích thích vị giác nên Hùng ăn nhiều hơn mọi khi. Hoàng thấy vậy thì cười mỉm, cậu trước giờ không có gia đình, xuyên đến nơi này ba mẹ cũng không yêu thương, bây giờ, gia đình duy nhất của cậu là anh, cậu muốn chăm sóc anh thật tốt. Lúc ăn xong hai người không lên xe ngay mà đi dạo một chút.
Hoàng đẩy anh dưới những tán cây rợp bóng, nói:
- Đồ ăn hôm nay rất ngon đúng không, sau này dẫn anh đi ăn nhiều món hơn nữa.
Hùng gật đầu, anh chưa bao giờ đi ăn như vậy, cảm thấy rất thú vị. Đang đi bỗng Hoàng dừng lại nói:
- Dợi tôi một lát nhé, tôi về ngay thôi.
Hùng nhìn theo bóng cạu chạy vào một tiệm trà sữa. Nhìn cậu mua đồ rồi lại chạy về phía anh. Ánh nắng chiếu lên người cậu tạo ra một vòng sáng lấp lánh. Hoàng cười tươi chạy đến:
- Cho anh nè, trà sữa. Không biết anh thích gì nên gọi giống tôi đó.
Hùng nhận lấy cốc trà sữa rồi nói cảm ơn.
- Không cần cảm ơn, tiền của anh mà.
Ngày đầu tiên cậu chuyển đến nhà anh Hùng đã đưa cho cậu một chiếc thẻ, Hoàng không biết bên trong có bao nhiêu tiền cho đến khi liên kết tài khoản mới há mồm. Tiền trong đó bằng tiền cậu làm nụng vất vả mấy năm liền. Hai người đi lòng vòng lúc về đến nhà cũng đã hơn 4 giờ. Cậu nói dì Dung không cần chuẩn bị cơm tối, bọn họ ăn no rồi.
Thả mình trong bồn tắm Hoàng thở dài. Mới có vài ngày mà cậu đã bắt đầu thích ứng với cuộc sống của kẻ có tiền rồi, cứ như vậy thật quá sa đọa nhưng cậu nguyện ý cho sự sa đọa này, ai mà không thích tiền cơ chứ.
Tắm xong rồi ngồi xem phim cho đến khi bụng đói, nhìn đồng hồ đã 10 giờ đêm. Con đói trào đến Hoàng đành phải xuống bếp kiếm đồ ăn. Nguyên liệu dì Dung chưa dùng đến vẫn còn. Hoàng lấy ít đồ rồi chiên cùng với cơm. Mùi thơm bay xa, Hoàng nghe thấy đằng sau có tiếng động, quay lại thì thấy Hùng đang đi về phía bếp. Cậu mỉm cười nói:
- Đói rồi đúng không, ăn cơm rang nhé.
Hùng gật đầu rồi cả hai ngồi xuống ăn. Nếm thử một miếng rồi lại miếng nữa, khi nhận ra đã hết một bát đây, bụng cũng đã hơi no. Anh ngồi đấy nhìn cậu ăn.
- Không cần rửa bát, để đấy mai dì Dung dọn.
- Không cần, có vài cái bát thôi tôi rửa tí xong.
Nói rồi Hoàng mang bát đi rửa, chợt nhớ đến điều gì đó, cậu nói:
- Chúng ta thử chữa chân đi, tôi nghĩ chỉ cần cố gắng là được thôi, không được cũng không sao, miễn là cố gắng là được rồi.
Hùng không nói gì, Hoàng nghĩ chắc anh vẫn chưa sẵn sàng, có lẽ anh cần thời gian.
- Tại sao cậu lại nhiệt tình muốn chữa chân của tôi như vậy?
Hoàng nhìn anh rồi nói:
- Anh là gia đình của tôi, tôi không muốn anh sẽ hối hận vì để mất cơ hội đi lên.
Hùng không nói gì nữa, anh trầm mặc đi về phòng mình.
Hôn lễ của hai người được diễn ra sau vài ngày. Nhờ có người chuẩn bị nên Hoàng và Hùng không cần làm gì. Cách hôn lễ một ngày nhà tạo mẫu mang lễ phục đến cho hai người thử. Hoàng nhìn 5-6 bộ lễ phục trước mặt, cậu thật sự không biết chọn cái nào, cái nào cũng đẹp, nhìn rất đắt tiền. Cuối cùng dưới sự giúp đỡ của nhà tạo mẫu cùng Hùng cậu chọn một bộ lễ phục màu trắng.
Ngày hôn sau Hoàng phải dậy sớm để nhà tạo mẫu tạo kiểu tóc và thay trang phục.
- A, hôn lễ sao lại mệt mỏi vậy chứ.
Hoàng vừa để nhà trang điểm trát phấn lên mặt mình vừa than vãn. Nhà tạo mẫu cũng cười nói:
- Cậu đẹp như vậy chúng tôi phải có trách nhiệm tôn vinh vẻ đẹp của cậu.
Hoàng xị mặt càu nhàu. Lúc này dì Dung mang cho cậu ít bánh bao, nói:
- Cậu Hoàng, cậu ăn chút đi nếu không tí lại đói.
- A, chỉ có dì Dung quan tâm con thôi.
Hoàng nói rồi nhận lấy bánh bao gặm, cậu đưa một cái cho Hùng đang ngồi bên cạnh.
8 giờ xe đến dón hai người đến khách sạn tổ chức hôn lễ. Hai người theo nhân viên đến sau cánh gà sân khấu. Nhìn một đống người cười giả lả bên dưới sân khấu Hoàng thở dài. Hồng môn chính là vậy, gặp được người thật lòng chúc phúc rất khó, tất cả bọn họ đến chỉ vì mối quan hệ, chẳng một ai thật tâm chúc phúc bọn họ, thậm chí còn cười nhạo.
Hoàng lặng lẽ cầm tay Hùng an ủi. Cậu biết anh chắc chắn không vui.
Hôn lễ diễn ra nhanh chóng, đến lúc trao nhẫn cưới Hoàng cảm thấy hơi hồi hộp. Cậu nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình bỗng lòng hơi nặng. Viên kim cương to như vậy cậu sợ sẽ làm hỏng.
Sau hôn lễ cậu cùng Hùng phải đi mời rượi mọi người. Hoàng nhanh nhẹn đỡ rượu cho Hùng. Lúc này người em phế vật của Hoàng đi đến, cậu ta cười nhạo nói:
- Quái vật thì cũng chỉ như vậy.
Mẹ cậu ta Nguyễn Ngọc Thúy vội kéo cậu ta lại hòng cho cậu ta không nói nữa.
- Mẹ, mẹ làm gì vậy?
- Con im miệng đi, không thấy ở đây có bao nhiêu người à.
Cậu ta xị mặt bĩu môi. Hoàng nhìn cậu ta rồi nói:
- Quái vật còn có thể đỗ đại học, có một số người không cả bằng quái vật.
- Anh..
Cậu ta đang định chửi lại thì nhận được cái lườm từ ba mình, đành phải kìm nén cơn tức xuống. Nhìn cậu ta bỏ đi Hoàng cười lạnh trong lòng. Đứa em phế vật này được nuông chiều từ nhỏ, sớm muộn cũng đem đến đại họa.
||||| Truyện đề cử: Bảo Bối! Anh Xin Lỗi |||||
Cứ người này đến rồi người kia đến, em rể cũng nhanh chóng đi đến, cậu ta nói:
- Anh hai giờ có gia đình rồi, chắc bận rộn lắm nhỉ.
Hùng cười mỉa, nói:
- Cậu nên quan tâm bản thân đi, chắc không yên ổn được lâu đâu.
Nguyễn Đức Nam nghe anh nói vậy cũng không khó chịu, anh ta nói:
- Còn phải xem sức của anh hai nữa.
Hoàng bấy giờ cũng không nhịn được nữa, cậu nói:
- Anh Hùng đã tạo cơ hội cho cậu rồi mà vẫn không với tới, haizz, thấp bé thì cũng chỉ vậy thôi.
Nguyễn Đức Nam nghe vậy đanh mặt lại. Cậu ta lạnh lùng nói:
- Xem ra anh hai cưới được người vọ tốt nhỉ.
Nói rồi cậu ta bỏ đi. Hùng nhìn bóng cậu ta rời đi rồi lại nhìn những người đang đứng xem trò hay kia, một ngày nào đó anh sẽ khiến cho họ không dám nhìn như vậy nữa. Hoàng nắm tay anh, bũi môi nói:
- Thật nhạt nhẽo, không cần để ý bọn họ.
Sao Hùng không nhận ra sự an ủi của cậu chứ, anh mặc kệ cậu nắm tay mình. Hai người cứ thế mà đối phó với mấy người khách khứa.
Lúc hai người về đến nhà trời cũng đã sẩm tối. Dì Dung vội làm ít thức ăn cho bọn họ. Lúc này Hoàng mới cảm tháy bản thân như sống lại. Cậu thay quần áo dễ chịu rồi ngồi xuống ăn cơm. Nhìn Hùng trước mặt vẫn bình tĩnh cậu nói:
- Anh đoán xem tiền mừng sẽ là bao nhiêu.
Nghĩ đến tiền mừng cưới Hoàng lại không nhịn được cười toe toét. Hùng thấy cậu như đã quên sự khó chịu ở hôn lễ thì cũng an tâm, anh nói:
- Tiền mừng cậu cứ giữ đi.
- Thật hả, vậy tôi không khách sáo đâu.
Tối hôm đó Hoàng ngồi cả buổi tối bóc tiền mừng. Hùng ở bên cạnh nhìn cậu cười tươi thì cũng cong môi. Xem ra thiếu niên rất vui.