Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Chứng Chỉ Thanh Xuân

Chương 319




Sau khi thảo luận với nhau về bản nhạc xong thì Hoàng Nhạc và Mộc

Hạ cũng nán lại tập thêm một chút nữa sau đó mới quay lại ký túc xá, dưới sự giàn xếp của Quốc Gia baba và các sự phụ Mộc Hạ chỉ việc đưa bằng chứng còn những việc khác thì bọn họ sẽ lo hết.

Mộc Hạ về ký túc xá, Hoàng Nhạc và cậu thay phiên nhau đi tắm rửa vì còn một tuần nữa sẽ công diễn nên hầu như các thí sinh phải ở lại ký túc xá để dễ dàng quan sát và kiểm soát để phòng bất trắc. Phải nói các buổi live trực tiếp ngày thường đều đều đặn phát sóng trên các nền tản mạng. Trừ thời gian nghỉ ngơi ra.

"Hạ Hạ, đi ăn khuya không?"

"Được ạ, dù gì chiều giờ em với anh cũng chưa ăn gì"

Mộc Hạ vừa tắm xong còn đang đứng lau tóc thấy Hoàng Nhạc mở lời liền đáp lời, dù gì giờ cậu cũng đang rất là đói.

"Vậy chúng ta ra ngoài đi ăn thôi, em có quán nào ngon không?"

"Cũng có ạ, mà em sợ không hợp khẩu vị của anh"

"Yên tâm, anh dễ nuôi lắm. Em sấy tóc xong thì mình đi"

"Vâng ạ"

Hoàng Nhạc đưa máy sấy cho Mộc Hạ, cậu nhanh chóng nhận lấy rồi đứng sấy cho khô tóc. Hoàng Nhạc thấy phong cách của cậu rất lạ so với tính cách bèn nhẹ nhàng hỏi:



"Anh thấy phong cách của em đối nghịch với tính cách quá

"Vì mái tóc sao ạ?"

"Anh thấy em rất phù hợp với kiểu truyền thống"

"Em không có nhuộm hay gì đâu ạ, với lại cũng không trách anh. Do em bị biến đổi gen nên cứ nhìn như bị bạch tạng vậy đó ạ, màu mắt cũng đổi luôn. Nên cũng không rõ ràng cho lắm "

"Nhìn em rất đẹp, đừng tự ti"

"Vâng ạ"

"Mà sao em lại để tóc dài vậy?"

"Vì có người thấy thích ạ, với lại em lười tạo kiểu lắm ạ"

"Nhìn rất hợp với em, nếu được debut anh nghĩ em theo phong cách nhẹ nhàng, ôn nhu rất hợp"

"Em sẽ cân nhắc ạ, em cũng xong rồi mình đi thôi"



Mộc Hạ rút dây máy sấy khỏi ổ điện, quấn gọn nó để vào tủ. Hoàng Nhạc vui vẻ vươn người đứng dậy, anh cất cẩn thận tập phổ nhạc vào tủ rồi khoá cửa cùng với Mộc Hạ rời khỏi phòng.

Rời khỏi ký túc xá bọn họ đi bộ đến khu phố quen thuộc lúc trước thời học sinh Mộc Hạ thường ghé với lũ bạn thân, đồ ăn ở đây đa dạng phong phú, không chặt chém rất phù hợp với học sinh sinh viên.

Một số ông bà chủ ở những quầy hàng rất lâu rồi cậu không ghé đều nhớ mặt cậu, mỗi lần tới đều hỏi thăm và cho thêm khẩu phần cho Mộc Hạ. Cậu vui vẻ đáp lễ và nói lời cảm ơn. Hoàng Nhạc đứng bên cạnh mỉm cười nhìn, anh phải công nhận con người Mộc Hạ khi chưa tiếp xúc thì rất khó gần. Nhưng tiếp xúc rồi mới biết người này thập phần ấm áp và tốt bụng.

Cả hai ăn xong bữa cũng no căng bụng, hai người để tiêu cơm không gây tích mỡ tăng cân bèn cùng nhau đi dạo xung quanh. Tuy cả hai đều ăn mặc rất đơn giản nhưng lại thu hút rất nhiều sự chú ý. Hoàng Nhạc lớn lên đẹp trai, sự trải đời của anh luôn hiện rõ trong con mắt nhu tình ấy, nét trưởng thành tinh tế đến ngỡ ngàng.

Tuy tính cách mạnh nhưng bình thường anh vẫn giản dị với một chiếc áo thun và quần dài, trái ngược mới anh Mộc Hạ lại thích sự thoải mái và sự mát mẻ hơn. Cậu mặt một chiếc áo thun và một chiếc quần lửng ngắn tới đầu gối. Hai phong cách tuy đơn giản nhưng lại đối lập đến không tưởng tượng được.

Thấy đã trễ cả hai nhanh chóng rảo bước về ký túc xá để nghỉ ngơi, vừa mở cửa bước vào Mộc Hạ nhanh chóng cau mày. Thấy biểu cảm mất tự nhiên như này của cậu thì Hoàng Nhạc cũng hỏi hang xem như nào.

"Sao vậy? Em đau ở đâu à, anh đi mua thuốc cho em"

"Không ạ, em không sao"

"Biểu cảm của em lạ lắm, đau bụng à. Anh đi mua thuốc"

"Không ạ, em cảm thấy có mùi lạ trong phòng thôi"

Hoàng Nhạc ngơ ngác nhìn Mộc Hạ, cậu rất nhạy cảm với mùi hương nên chỉ cần ngửi sơ qua cũng biết rõ có người đã bước vào phòng của bọn họ. Hoàng Nhạc ngờ ngợ, không nhanh không chậm đi về phía tủ nhanh chóng mở tủ ra. Bên trong phổ nhạc vẫn còn nguyên, so với trí nhớ ban đầu đều không bị xê dịch đi đâu cả.