Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Chứng Chỉ Thanh Xuân

Chương 30





Mộc Hạ đánh động tiếp mười câu vận dụng cao cấp còn lại, rất nhanh lẹ đã giải quyết xong.

Bây giờ cậu đang phân vân hai cách giải cho câu 100 cuối cùng.

Thôi thì đại đi, cậu làm luôn cả hai cách giải khác nhau vào trong tờ bài làm.
Phải nói quy chế thi buổi sáng mọi người được để sẵn những tờ giấy làm bài của môn Văn ở trên bàn, tránh khi hết giấy xin thêm sẽ làm phá vỡ không khí của phòng thi.

Khi giám thị quan sát ai đã qua tờ giấy tiếp theo thì mới xuống ký tên lên lấy, chứ không ký sẵn tránh gian lận vào buổi chiều.
Cứ thế Mộc Hạ dừng bút lại, kỹ càng theo thói quen kiểm tra thông tin sau đó lại rời phòng thi sớm.

Phải nói thời gian chỉ mới trôi qua 10 phút, bao gồm lúc cậu đọc đề khoanh hết trắc nghiệm cũng chỉ mất 2-3 phút.

Còn lại thời gian là ghi lời giải tự luận ra mặt sau của phiếu trắc nghiệm.
Mộc Hạ tìm đến một chiếc ghế nơi sân trường rồi ngồi đọc tiếp quyển sách được viết hoàn toàn bằng tiếng Pháp còn đang dang dở lúc đầu.

Tầm nửa tiếng sau Hàn Phong cũng hội họp với cậu.
"Đề Toán còn làm khó tôi hơn đề Văn nữa, suy nghĩ mãi mới xong"

"Hoàn thành bài thi là tốt rồi, cậu cũng đã rất nỗ lực.

Điều đó rất đáng khen"
"Ừ"
Hàn Phong nhẹ nhàng cười, ánh mắt khẽ vô thức ôn nhu mà nhìn Mộc Hạ.

Trái tim có gì đó lạ lắm, ngay cả hắn cũng chẳng nhận ra nó lạ ở đâu.
Tiếng chuông vào môn thi tiếp theo vang lên, mọi người làm bài của môn trước vẫn ở trong lớp.

Vì hai môn thi liên tiếp không được giải lao hay nghỉ giữa giờ.
Mộc Hạ cũng từ ngoài bước vào, mọi người trong phòng khá tò mò về cậu.

Nhưng căn bản họ chẳng biết cậu là ai.

Chỉ biết rằng Mộc Hạ hay đi với hai hotboy của trường.
Giờ thi môn tiếng anh đã tới, học sinh trong phòng nhận được đề cũng chỉ biết ngậm ngùi oán than như môn toán vừa rồi.

Mộc Hạ không quan tâm lắm, vẻ mặt bất biến mà chăm chú đọc đề.

Vì bài tiếng anh chỉ khoanh trắc nghiệm rồi ghi bài luận thôi nên Mộc Hạ chỉ cần năm phút là xong, sau đó cậu cũng nhanh chóng nộp bài rồi thu dọn đồ đạc đi về.
Các học sinh còn lại hoang mang mà ngẩng ra đó, bọn họ thật sự muốn uất ức chết đấy có được không? Thi mới ngày đầu môn thứ ba thôi mà choáng ngợp quá vậy, cái này đả kích tinh thần họ quá rồi.
Vì là môn sở trường của Hàn Phong nên hắn cũng nhanh chóng nộp bài từ sớm rồi, bây giờ việc của hắn là phải đi tìm bạn cùng bàn.

Hàn Vũ cứ thế bị bỏ mặc, khóc chảy mồ hôi trong phòng thi.

Kỳ thi cứ thế trong hai người liền kết thúc, bọn họ cũng đã hoàn thành các môn của ngày hai như sáng thì Sử, Địa, GDCD; chiều thì Lý, Hoá, Sinh.
Và bây giờ Hàn Vũ đang mời hai người đi ăn xả stress sau hai ngày thi xỉu uo xỉu down kia.

Bọn họ là đi ăn lẩu và thịt nướng.

Ăn xong thì Mộc Hạ được Hàn Phong trở về trên chiếc xe moto yêu dấu của hắn.

Thấy thế Hàn Vũ ngứa đòn mà trêu.
"Quý hoá chưa, đúng là thiên vị mà.

Không phải lúc trước Hàn Phong cậu đã nói xe bảo bối của cậu chỉ có cậu mới được ngồi, còn những người khác thì miễn bàn hay sao.

Sao giờ lại."
"Bạn cùng bàn là ngoại lệ đặc biệt, nên cậu ấy được phép ngồi lên xe của tao.

Mày coi về cẩn thận không công an bắt chốt mày"
"Thứ anh em chó má"
Mặc kệ Hàn Vũ ai oán ở đó, Hàn Phong nhanh chóng lái xe chở Mộc Hạ khuất dạng sau con đường.

Mộc Hạ vì không quen với tốc đôk này nên suốt dọc đường không chỉ ôm chặt cứng người trước mặt mà còn nhắm chặt cả hai mắt.

Thấy vậy Hàn Phong ân cần nói với cậu
"Nào bạn cùng bàn mau mở mắt ra ngắm cảnh đi, ban đêm ngoại thành rất đẹp đấy"
Mộc Hạ từ từ mở mắt, qua một lớp kính vủa mũ chuyên dụng cho những người lái xe moto, Mộc Hạ vui vẻ ngắm nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn.

Cậu cảm nhận cơn gió mát lành thổi qua, thật thư giãn.
Cứ thế vòng tay đang ôm nơi eo người trước mặt cũng dần thả lỏng, khi thấy vậy Mộc Hạ có chút xấu hổ cùng bối rối.

"Xin lỗi, tôi không có cố ý ôm cậu"
"Không sao, cậu cứ ôm đi.


Cẩn thận không ngã xuống xe đấy"
Thấy vậy, Mộc Hạ cũng an tâm hơn.

Trái tim đập nhanh ban nãy cũng dần ổn định lại.

Rất nhanh sau đó Mộc Hạ đã về đến nhà an toàn.

Hàn Phong dừng xe trước con hẻm nhỏ gần nhà cậu, Mộc Hạ bước xuống cởi mũ bảo hiểm đưa lại cho hắn.

Giọng cậu trong trẻo mà nói.
"Cảm ơn cậu đã chở tôi về, cậu về cẩn thận"
"Vào nhà an toàn đấy, bạn cùng bàn"
Chào tạm biệt Hàn Phong xong, Mộc Hạ mới đi qua con hẻm rồi về nhà.

Phía xong Hàn Phong vẫn luôn đi theo cậu, đợi đến khi Mộc Hạ vào nhà an toàn thì mới đi bộ quay ngược lại con hẻm mà lái xe rời đi..