Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Chứng Chỉ Thanh Xuân

Chương 272




<code> Nghe xong những thông tin được Dương Hồng cung cấp cho, Mộc Hạ chỉ cười nhẹ sau đó cả hai lại ngồi xuống để tiếp tục cuộc trò chuyện một cách nhỏ nhẹ hơn. </code>“Bài nghiên cứu đó thành công ngoài mon lg đợi luôn hay sao ạ?”-Mộc Hạ

“Đúng là thành công ngoài mong đợi, và kiểu đất này đang được sử dụng ở Vườn Thiên Đàng”-Dương Hồng

“Vườn Thiên Đàng? Là sao ạ? Em chưa nghe thấy tên khu vườn này bao giờ”-Mộc Hạ

“Ôi, em tôi. Haizzz, để anh đây phổ cập thông tin cho em. Vườn Thiên Đàng được xây dựng mới 1 năm gần đây thôi. Sau khi nghiên cứu thành công về đất, thì Quốc Gia baba lập tức cho xấy dựng Vườn Thiên Đàng để đưa loại đất đó vào sử dụng. Kết quả ngoài mong đợi là mọi thứ đều rất hoàn hảo”-Dương Hồng


“Nếu đã hoàn hảo như vậy tại sao lại không phổ biến tới các nhà làm nông, hay các chuyên khu trồng trọt vậy ạ?”-Mộc Hạ

“Đất trồng thì okk nhưng hạt giống và các thứ khác có phải thích là nảy mầm liền được đâu nhóc. Đất thì phù hợp, nó cũng đâu thể gánh toàn bộ về mặt thời tiết của tự nhiên đâu. Nên so với các mùa vụ khác chỉ có nhanh hơn tý thôi, đất nghiên cứu ra giúp giống nảy mầm 80/100. Còn lại phụ thuộc vào nhiều yếu tố tự nhiên khác để xem cây có nhanh phát triển không nữa”-Dương Hồng

“Em hiểu rồi, nhưng sao không có ai tiếp nối đề tài này vậy ạ. Em thấy đề tài này làm luận văn cũng rất hay, nếu làm tốt thì sẽ được tuyền thẳng vào Viện Quốc Gia làm luôn đâu cần qua mấy bài giảng này đâu ạ?”-Mộc Hạ


“Nói thì dễ nhưng làm mới khóc đó nhóc à, cũng có nhiều người thử rồi. Nhưng bọn họ gặp khó lại chùn bước. Sơ sót thì lại không đủ tự tin làm tiếp nữa, với độ tương thích không phù hợp với đất thì cũng chịu. Có người thử làm ra phân bón tăng trưởng nhanh nhưng rốt cuộc thì cũng được mấy ngày đầu. Không biết sau đó cây liền chết một nửa, nên đâm ra không ai muốn xông pha nữa.”-Dương Hồng. ngôn tình hoàn

“Vậy thì, anh với em cùng nhau thử đi. Biết đâu chúng ta lại thành công thì sao, có ăn cả ngã thì về không. Dù gì chúng ta cũng đâu mất gì đâu”-Mộc Hạ

“Em nói cũng đúng, vậy thì chiều anh làm đơn nộp lên bên phòng kiểm duyệt nghiên cứu rồi anh em mình cùng xông pha ra biển khơi để chinh phục kho báu”-Dương Hồng

“Chuyện giấy tờ cứ để em lo cho ạ, anh cứ ghé Vườn Thiên Đàng lấy mẫu đất là được ạ”-Mộc Hạ

“Được”-Dương Hồng<code> Hai người cứ thế nói chuyện vô cùng hăng say cho tới khi chuông reo vào tiết vang lên, toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người đã lọt vào tai một bạn sinh viên trong lớp. Không biết sau này sẽ là phúc hay là hoạ nữa đây. Tan lớp, Mộc Hạ ghé qua phòng các vị sư phụ để giúp bọn họ phân tích gen. Nói đến đây mới nhớ chắc mọi người sẽ thắc mắc tại sao đại lão Hạ Vy thuộc khoa Văn mà lại làm trong chuyên khu nghiên cứu này. Nói là khoa Văn nhưng bà ấy cũng phụ trách khoa khảo cổ học. Tuy về nghiên cứu bà ấy không nhanh tay bằng các đại lão khác nhưng vốn văn hoá của bà rất sâu sắc. Bà còn thông thạo ba thứ tiếng, Nga, Pháp, Nhật...Với lại rảnh bà mới qua chơi với các đồng bạn, chơ thường bà bận đi hướng dẫn các sinh viên nghành khảo cổ để nghiên cứu di tích. Còn đại lão Phương Tử Hoa nghành triết học nữa nhỉ, nói là đại diện vậy thôi chơ chuyên nghành chính của ông vẫn đủ để tham gia vào các công trình như này. Nhưng thường người chấm điểm cho các đề tài của sinh viên hay thực tập sinh của Viên là ông. Nện lén phén cái mà bị ghim thì có nước mà về học lại để thi lại thôi.</code>